Dù sao, đệ tử Thần Hành môn bây giờ không hề thấy hứng thú với thư tịch ở nơi này nữa. Thứ mà bọn họ theo đuổi là thực lực mạnh mẽ, thứ mà bọn họ say mê đó chính là tu luyện, thứ mà bọn họ khát vọng đó chính là công pháp thâm ảo, bảo vật mạnh mẽ, chứ không phải là biên soạn lịch sử tẻ nhạt.
Khi Lý Thất Dạ cầm một quyền da dê mà cũng có thể nhìn nhập thần, nhìn say sưa thì Phong Thần cũng có hơi ngạc nhiên.
Phong Thần không khỏi nhìn Lý Thất Dạ thêm mấy lần, một tên hoàng đế phế vật như hắn làm sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với sách cổ của Thần Hành môn.
Đương nhiên Phong Thần cũng lười nghiên cứu, theo hắn thấy, quân mất nước như Lý Thất Dạ đã không còn có thể gây ra sóng gió gì nữa. Huống chi, hắn cứu Lý Thất Dạ, coi như cũng đã trả lại ân dẫn dắt của Thái Thanh Hoàng.
- Ngươi đi xem một chút đi, ta sẽ căn dặn đệ tử chăm sóc ngươi.
Phong Thần xoay người rời đi.
- Gọi nha đầu của các ngươi tới làm ấm giường cho ta.
Khi Phong Thần xoay người rời đi thì Lý Thất Dạ nói thản nhiên.
Lý Thất Dạ nói thế làm động tác của Phong Thần cứng lại. Thằng nhóc khốn nạn này đúng là không biết tiến thối, đến lúc này rồi mà vẫn còn nghĩ tới chuyện bát nháo này.
Cuối cùng, Phong Thần không nói, chỉ hừ lạnh một cái, xoay người bỏ đi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không thèm quan tâm. Hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, còn Phi Hoa Thánh Nữ có tình nguyện tới hầu hạ hay không thì hắn căn bản không quan tâm tới.
Tàng thư ngàn vạn, Lý Thất Dạ đi trong biển sách, nhìn lướt qua thư tịch đếm mãi không hết, tình cờ nhìn thấy thứ hứng thú thì lấy xuống lật xem.
Đối với Lý Thất Dạ, hắn không hề cảm thấy hứng thú với công pháp bí kíp của Thần Hành môn, hắn không thiếu những công pháp bí kíp này. Thứ làm hắn hứng thú đó chính là một ít ghi chép có liên quan tới Đế Thống Giới, tới Tam Tiên Giới. Đối với hắn, những bí ẩn này mới thật sự có giá trị, mới thật sự là thứ có tác dụng.
Lý Thất Dạ chọn chọn lựa lựa, chọn được không ít thư tịch, có đủ mọi thể loại. Cuối cùng, hắn quay trở lại bàn đá, cẩn thận đọc những quyển thư tịch này.
Đối với người khác, những quyển sách sử này rất khô khan rất tẻ nhạt, không có mấy đệ tử Thần Hành môn muốn lật coi. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại đọc say sưa, quan trọng hơn là, người khác nhìn không ra bí mật, thế nhưng Lý Thất Dạ lại có thể cân nhắc ra lượng lớn tin tức từ đôi câu ba chữ, có thể moi ra nội dung mà người khác không cách nào tưởng tượng nổi.
Đây chính là nguyên nhân Lý Thất Dạ đến Thần Hành môn, những thứ còn lại, hắn căn bản không lọt mắt. Bằng không thì khi ở bảo khố của Đấu Thánh vương triều hắn sẽ không chẳng thèm chọn một món bảo vật nào hết.
Trong sách không có ngày đêm, cũng không biết qua bao lâu, Lý Thất Dạ mới ngước đầu nhìn lên. Lúc này có một người đứng bên cạnh hắn, là một người thanh niên.
Người thanh niên này mặc áo vải, vóc người cao lớn. Nếu như hỏi người thanh niên cao lớn này có điểm gì đặc biệt thì chính là không có gì đặc biệt, bởi vì người thanh niên này quá bình thường, bình thường tới mức sau khi nhìn hắn thì ngươi sẽ quên hắn. Nếu như ném hắn vào trong biển người thì hắn sẽ chìm vào biển người mênh mông, sẽ không có ai nhìn tới hắn.
- Khụ...
Khi người thanh niên này thấy Lý Thất Dạ ngước đầu lên thì ho khan một tiếng.
Trên thực tế hắn đã tới đây lâu rồi, thế nhưng Lý Thất Dạ chìm đắm trong biển sách, nên hắn không dám quấy rầy.
- Bệ... bệ hạ...
Sau khi ho khan thì người thanh niên hơi do dự, cuối cùng vẫn gọi hai chữ "bệ hạ" để tỏ lòng tôn kính.
- Tiểu nhân được lệnh của lão tổ tới chăm sóc sinh hoạt ẩm thực hằng ngày của bệ hạ.
Người thanh niên này ôm quyền với Lý Thất Dạ, nói.
Người thanh niên này biết Lý Thất Dạ là ai, hắn chính là hoàng đế của Đấu Thánh vương triều, bây giờ chính là quân mất nước!
Người thanh niên này cũng nghe qua không ít sự tích của Lý Thất Dạ, tân hoàng hoang dâm vô độ là chuyện mà khắp thiên hạ ai cũng biết đến. Ban đầu người thanh niên này còn cho rằng tân hoàng có bề ngoài rất hèn mọn, là một người vô năng. Bây giờ nhìn thấy thì dáng vẻ có hơi khác với tưởng tượng của mình.
- Sao hả, nha đầu của Thần Hành môn các ngươi không tới hả?
Lý Thất Dạ nhìn người thanh niên, nói.
- Ách, không biết bệ hạ nói tới ai?
Người thanh niên này không hiểu ý của Lý Thất Dạ, hỏi.
- Chính là cái người mà các ngươi gọi là Phi Hoa Thánh Nữ đấy.
Lý Thất Dạ tiện tay ném quyển sách trên tay, cười nói.
- Ạch...
Người thanh niên này cười gượng, đành phải nói rằng:
- Lục Băng sư muội ra ngoài tu hành, vẫn chưa quay về tông môn, vì vậy lão tổ phái đệ tử đến đây.
- Nói dóc trước mặt ta không phải là chuyện tốt đâu.
Lý Thất Dạ hời hợt mỉm cười, nói rằng:
- Xem ra Phong lão đầu không nỡ để nàng đi rửa chân ấm giường cho ta, cũng thế, ta đã cho hắn cơ hội rồi, sau này đừng có tới cầu xin ta là được.
Người thanh niên ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì. Hắn sớm nghe tân hoàng hoang dâm, không ngờ rằng tân hoàng lại dám gọi Lục Băng sư muội tới ấm giường.
Cho dù hắn đã nghe nói tới chuyện Lục Băng sư muội phải gả vào hoang cung, thế nhưng đó là chuyện trước đây, bây giờ hoàng đế đã trở thành quân mất nước.
Phải biết rằng, Lục Băng sư muội chính là hòn ngọc quý Thần Hành môn nâng niu trên tay, là Phi Hoa Thánh Nữ tiếng tăm lẫy lừng, rất được chư vị lão tổ sủng ái cùng coi trọng, ở Cửu Bí đạo thống có vô số thanh niên tuấn kiệt muốn cầu hôn sư muội.
Bây giờ mà muốn sư muội gả cho một quân mất nước, e rằng với thân phận cao quý của sư muội, không chỉ bản thân sư muội không đồng ý, mà ngay cả những lão tổ khác trong tông môn cũng sẽ không đồng ý.
- Bệ hạ, chuyện ăn ở hàng ngày của ngươi đã được chuẩn bị kỹ càng.
Người thanh niên này không dám nói tiếp chuyện này, vội vàng lái sang chuyện khác.
- Ngươi tên gì?
Lý Thất Dạ không nóng vội, rất là ung dung.
- Tiểu nhân tên Trương Kiến Xuyên.
Người thanh niên này vội vàng trả lời.
Người thanh niên này tên là Trương Kiến Xuyên, là nhị đệ tử của môn chủ Thần Hành môn, thực lực cũng rất mạnh. Phong Thần phái hắn tới hầu hạ Lý Thất Dạ coi như cũng hết lòng rồi. Để một đệ tử có thực lực ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ, cũng coi như bảo vệ an toàn cho Lý Thất Dạ.
Trên thực tế, làm nhị đệ tử của môn chủ, địa vị của Trương Kiến Xuyên ở Thần Hành môn cũng không hề thấp, hơn nữa thiên phú của hắn rất cao, là một người trẻ tuổi có thực lực rất mạnh.