Những đệ tử Thần Hành môn khác vội vàng gật đầu phụ họa, ai cũng tán thành câu nói của vị sư huynh này.
Nhìn thấy sư huynh sư muội bàn tán Lý Thất Dạ, Trương Kiến Xuyên cũng chỉ biết thở dài mà thôi. Hắn làm nhị sư huynh, thế nên không thể khóa miệng của bọn họ lại, cũng không thể nói chuyện giúp người ngoài. Hắn chỉ có thể thầm nghĩ sư huynh muội trong môn phái quá phiến diện, bọn họ không biết rằng Lý Thất Dạ căn bản không giống như lời đồn.
Lý Thất Dạ hồn nhiên không phát hiện, căn bản không lọt tai những câu nói này. Ánh mắt của hắn chỉ nhìn Vô Tự Bi, thế nhưng sau một lúc thì hắn thu hồi ánh mắt lại.
- Nhàm chán...
Lý Thất Dạ lắc đầu, sau đó bưng tiên trà, cẩn thận nhâm nhi.
Trương Kiến Xuyên đứng ở bên cạnh Lý Thất Dạ nghe thế thì rùng mình. Lúc này, hắn biết lời này của Lý Thất Dạ không phải đang nói tới đám sư huynh muội kia, mà hắn đang nói tới Vô Tự Bi.
Vô Tự Bi là do thủy tổ của Thần Hành môn Thần Hành Chân Đế tự tay dựng lên, người biết lai lịch của khối bia đá này đều sẽ tôn kính khối bia đá này, sẽ ôm thái độ sùng kính tìm hiểu khối bia đá này, nhất là vãn bối, bọn họ sẽ không dám xem thường thủy tổ của Thần Hành môn.
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại nói nó nhàm chán, như thể hắn không lọt mắt thủy tổ của Thần Hành môn vậy. Ở trong mắt hắn, khối bia đá này chẳng hề có giá trị nào hết.
Ngay lúc này, có tiếng chuông vang lên, một luồng gió thơm bay tới, người tuy chưa tới thế nhưng cũng đã cảm nhận được vẻ đẹp cùng phong thái của nàng rồi.
- Sư tỷ...
Lúc này, tất cả các đệ tử đang có mặt ở đây đều bỏ việc trong tay xuống, cung kính gọi một tiếng.
Lúc này, một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở trên tổ phong. Ám hương phù vân, phi hoa phiêu ảnh. Trong nháy mắt, bóng người xinh đẹp này xuất hiện ở trước chòi nghỉ mát, một nữ tử xinh đẹp rung động lòng người đứng ở nơi đó.
Nữ tử này vóc người cao kiều, đôi chân thon dài như ngọc rất thu hút ánh mắt của mọi người. Đôi chân ngọc của nàng có thể được xem là thứ hoàn mỹ nhất, đường nét thon dài dư một phân thì thừa, thiếu một phân thì hụt. Đôi chân thon dài hoàn mỹ như thế, khiến người ta nhìn thấy là muốn sờ ngay.
Nữ tử này mặc một bộ váy màu hồng nhạt, có thêu hình hoa cúc bằng sợi chỉ vàng, lăng la quấn eo, tôn lên hết đường cong hoàn mỹ của nàng, khiến người ta nhìn sáng mắt.
Nữ tử xinh đẹp này mặt như hoa đào, người đầy sức sống, mặt trắng mịn màng, xinh đẹp tuyệt luân.
Khi nữ tử này đứng tại chỗ thì thỉnh thoảng có bóng hoa xuất hiện, khi nàng di chuyển thì cũng có bóng hoa xuất hiện. Như thể, nàng đi một bước là có một đóa hoa tươi mọc lên trên đất. Như thể, không phải là nàng đuổi theo hoa, mà là hoa đuổi theo nàng.
- Sư muội, ngươi cũng tới đây sao.
Nhìn thấy nữ tử này, Trương Kiến Xuyên thấy ngạc nhiên.
Phi Hoa Thánh Nữ, Lục Băng, chính là nữ tử này. Nàng là thánh nữ của Thần Hành môn, cũng là thiên kim của chưởng môn Thần Hành môn, địa vị cao quý. Trên thực tế, nàng còn là con cháu của Phong Thần, trên người nàng chảy xuôi huyết thống cao quý.
Cũng chính bởi vì nàng có thân phận cao quý, có huyết thống cao quý, cho nên ngày đó Thái Thanh Hoàng mới yêu cầu nàng gả vào hoàng cung, còn Phong Thần tuy không tình nguyện thế nhưng cuối cùng vẫn đồng ý cọc hôn sự này.
Nhìn thấy Phi Hoa Thánh Nữ bất ngờ xuất hiện ở nơi này, nhất thời, các đệ tử có mặt ở nơi này nhìn nhau, có không ít đệ tử đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ.
Cọc hôn sự này không phải là chuyện bí mật, ngày đó khi Lý Thất Dạ đăng cơ thì đã công bố chuyện này với Cửu Bí đạo thống.
Khi đó, sau khi đệ tử Thần Hành môn biết được chuyện này thì ai cũng căm giận bất bình, có vô số đệ tử bất công dùm Phi Hoa Thánh Nữ, nhất là những nam đệ tử ái mộ Phi Hoa Thánh Nữ thì càng hận Lý Thất Dạ thấu xương.
Khi đó, cho dù có không ít người cảm thấy bất bình, không ít nam đệ tử hận Lý Thất Dạ thấu xương, thế nhưng mọi người không thể làm gì hơn ngoài việc chấp nhận sự thật này.
Dù sao khi đó tân hoàng đang nắm giữ quyền lực của Cửu Bí đạo thống trong tay, là nam nhân có quyền thế lớn nhất Cửu Bí đạo thống, trong tay có bảy quân đoàn lớn, sau lưng còn có bất hủ vô địch như Tôn Lãnh Ảnh làm chỗ dựa, đủ để bễ nghễ thiên hạ, định đoạt sinh tử. Dưới quyền thế như vậy, Phi Hoa Thánh Nữ không còn lựa chọn nào khác, nàng nhất định phải gả vào hoàng cung.
Thế nhưng hôm nay đại thế đã khác, tân hoàng ngày đó đứng ở đỉnh cao quyền lực đã đánh mất giang sơn, từ đỉnh cao quyền lực rơi xuống vực sâu vạn trượng, trở thành quân mất nước, trở thành chó mất chủ.
Nói khó nghe thì trước đây, ngay cả lão tổ tông của bọn họ là Phong Thần cũng không dám mạo phạm tân hoàng. Thế nhưng hôm nay, ngay cả đệ tử bình thường của Thần Hành môn cũng có thể coi khinh hắn, thậm chí là bắt nạt hắn.
Cho nên, một người vừa không có quyền lại không có thế, dựa vào đâu mà cưới Phi Hoa Thánh Nữ của bọn họ, hắn căn bản không xứng với Phi Hoa Thánh Nữ!
Vì vậy, lúc này, không ít đệ tử lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này, chỉ cần Phi Hoa Thánh Nữ ra lệnh một tiếng thì sẽ có rất nhiều đệ tử tình nguyện xông lên đánh Lý Thất Dạ, thậm chí là đoạt luôn tính mạng của hắn.
Lúc này ánh mắt của Phi Hoa Thánh Nữ rơi lên trên người Lý Thất Dạ, nhìn thấy Lý Thất Dạ quá đỗi bình thường, ánh mắt của nàng lạnh lẽo. Nhất là dáng vẻ lười biếng của Lý Thất Dạ rơi vào mắt của Phi Hoa Thánh Nữ thì chính là một đống rác rưởi. Người như vậy, nàng chỉ thấy căm ghét mà thôi.
Huống chi trước đó nàng còn nghe đủ loại lời đồn về Lý Thất Dạ, hắn hoang dâm vô độ, hắn trắng trợn cướp đoạt dân nữ, loại đàn ông như vậy, ngày thường mà bị nàng bắt gặp thì nàng sẽ không khách khí mà làm thịt hắn!
Lúc này đệ tử của Thần Hành môn nhìn Lý Thất Dạ. Mọi người nín thở, có vô số đệ tử chờ mong chuyện sắp xảy ra, cũng có không ít đệ tử cười gằn trong lòng, cười trên sự đau khổ của người khác.
Có rất nhiều đệ tử muốn nhìn thấy Lý Thất Dạ xấu mặt, hoặc nhìn thấy dáng vẻ chật vật gặp rủi ro của Lý Thất Dạ.
Bất luận là đệ tử Thần Hành môn hay là Phi Hoa Thánh Nữ, Lý Thất Dạ đều coi như không thấy, nhấp nhẹ trà thơm, ngắm nhìn biển mây ở đằng trước.
Phi Hoa Thánh Nữ đi vào chòi nghỉ mát, đi tới chỗ Lý Thất Dạ. Nàng mặt mày lạnh lùng, ánh mắt xinh đẹp cũng lạnh buốc.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Phi Hoa Thánh Nữ, Trương Kiến Xuyên biết Phi Hoa Thánh Nữ muốn làm gì. Hắn gọi một tiếng:
- Sư muội, ngươi cũng tới đây sao.