- Người luyện thành cửu bí thì sẽ như thế nào?
Một đường đi theo Lý Thất Dạ ngộ đạo, Liễu Sơ Tình có chút hiều kỳ, cũng có chút ngây thơ, đột nhiên nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ này.
- Còn sao nữa? Thì vẫn là người thôi, chẳng lẽ trở thành quái vật hay sao?
Lý Thất Dạ bật cười, nói rằng:
- Chẳng phải thủy tổ Cửu Bí cũng luyện thành cửu bí đó hay sao. Hắn cũng chỉ là thủy tổ thôi, lẽ nào hắn sẽ thành tiên nhân à?
- Hình như đúng vậy.
Liễu Sơ Tình cũng biết câu hỏi của mình rất đần. Dù sao thì trước đây không có ai từng tu luyện cửu bí cả, bởi vì hiện nay mọi người cũng chỉ có một bí hoặc hai bí mà thôi, vì vậy rất khó tưởng tượng nổi luyện thành cửu bí sẽ như thế nào.
- Cửu bí quý giá như vậy, sợ rằng chỉ có thủy tổ là luyện được.
Liễu Sơ Tình có hơi tò mò. Bởi vì hiện tại nàng đang tu luyện hai bí, thế nhưng cũng đã có cảm giác rất khác lạ. Như vậy người luyện thành cửu bí thì chắc chắn sẽ rất phi thường.
- Thứ quý giá nhất Cửu Bí đạo thống không phải là cửu bí.
Lý Thất Dạ cười nhẹ, lắc đầu.
- Không phải cửu bí? Vậy thì là gì?
Liễu Sơ Tình bị câu nói này hù dọa, cảm thấy khó tin. Bởi vì người trong thiên hạ đều biết rằng cửu bí chính là nền tảng của Cửu Bí đạo thống, cũng là hạt nhân của Cửu Bí đạo thống, cao quý không tả xiết. Bởi vậy người ta rất khó tin rằng ở trong Cửu Bí đạo thống còn có thứ quý giá hơn cửu bí.
- Cửu Liên Sơn.
Lý Thất Dạ nói hời hợt.
- Cửu Liên Sơn...
Liễu Sơ Tình nhìn núi non tươi đẹp ở trước mắt, nàng vò đầu, nói rằng:
- Chẳng lẽ ở dưới Cửu Liên Sơn có chôn bảo tàng sao?
- Bảo tàng chưa chắc đã quý giá.
Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười, nói rằng:
- Cửu bí cũng vậy, bảo tàng cũng vậy, đều không phải là thứ quý giá nhất. Có một vài thứ, không thể dùng ánh mắt thế tục để cân nhắc nó, bằng không thì thủy tổ Cửu Bí cũng sẽ không để lại đạo thống này, Cửu Liên Sơn cũng sẽ không sừng sững như vậy.
- Là vậy sao.
Liễu Sơ Tình nghe vừa hiểu vừa không hiểu. Nàng không đoán được Cửu Liên Sơn có cái gì mà lại quý giá hơn cửu bí.
Có Lý Thất Dạ làm bạn, Liễu Sơ Tình cuối cùng cũng tìm hiểu xong tám hồ nước, bây giờ chỉ còn sót lại mỗi cái hồ này.
Lúc này, Liễu Sơ Tình cùng Lý Thất Dạ đứng trên bờ hồ, dõi mắt nhìn cảnh sắc của hồ nước. Hồ nước trong suốt, sóng gợn lăn tăn, vô cùng xinh đẹp.
- Đây... đây chính là hồ nước của Tương Ly đảo.
Dõi mắt nhìn ra đằng xa, trong sương khói mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy một hòn đảo. Khung cảnh sông nước hệt như một bức tranh thủy mặc.
Nhìn thấy đòn đảo ngoài xa, Liễu Sơ Tình nói nhỏ, nhắc nhở Lý Thất Dạ.
- Đi hết cái hồ này thì nên về rồi.
Lý Thất Dạ chỉ liếc nhìn hồ nước, căn bản không bận tâm những chuyện khác.
Nơi mà Lý Thất Dạ cùng Liễu Sơ Tình đang đứng là một gò đất, thoạt nhìn giống như một bến tàu nhỏ, có không ít tu sĩ đang đứng chờ đợi ở nơi này, khi nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Liễu Sơ Tình thì có không ít người nhìn sang.
Tên của tân hoàng từ lâu đã lan truyền ra ngoài, bây giờ ở Cửu Bí đạo thống có ai mà không biết tới tân hoàng chứ. Cho nên khi nhìn thấy tân hoàng thì không ít người tỏ vẻ khinh bỉ. Rất nhiều người khinh bỉ tân hoàng, cho dù không khinh bỉ ra mặt thì trên mặt cũng treo một nụ cười lạnh.
Khi mọi người nhìn thấy Liễu Sơ Tình thì không khỏi bất công dùm nàng, tiếc hận dùm nàng. Tuyệt thế mỹ nữ như công chúa Lâm Hải các vậy mà lại bị tên phế vật tân hoàng hại cả cuộc đời.
Nhớ ngày trước khi tân hoàng còn tại vị, nếu như có cơ hội gặp gỡ tân hoàng thì rất nhiều người hận không thể quỳ liếm dưới chân tân hoàng.
Thế nhưng bây giờ trong bến tàu nhỏ xíu này, tuy rằng có không ít đệ tử Cửu Bí đạo thống, thế nhưng không một ai muốn đến chào hỏi tân hoàng, cũng không một ai muốn hỏi thăm tân hoàng câu nào hết. Mà mọi người đều xem thường tân hoàng.
Mặc dù mọi người xem thường tân hoàng, thế nhưng Liễu Sơ Tình vẫn cứ thân mật với Lý Thất Dạ. Khi Lý Thất Dạ nắm cánh tay của nàng thì nàng thân mật dựa vào bả vai của Lý Thất Dạ.
Lúc này Liễu Sơ Tình rất ngọt ngào. Có thể đi sánh vai với Lý Thất Dạ như thế này thôi thì nàng cũng đã cảm thấy vui vẻ, cũng đã cảm thấy thỏa mãn, trái tim thì như ngâm trong mật ngọt. Còn người khác nhìn Lý Thất Dạ như thế nào thì nàng cũng không quan tâm.
Ngay khi này, có tiếng "đùng..." vang lên, chỉ thấy một đội thiết kỵ chạy tới. Đội thiết kỵ này chạy tới như điên, tốc độ hết sức kinh người, hệt như một dòng lũ sắt thép đang ùa tới, không có thứ gì là không thể xuyên thủng.
Đội thiết kỵ này chỉ có vẻn vẹn mười mấy người mà lại có thanh thế như vậy, có thể tưởng tượng đội thiết kỵ này khủng bố như thế nào, đáng sợ như thế nào.
"Hí..." Tiếng ngựa hí vang lên. Đội thiết kỵ này chạy cực nhanh, không ít người bị hù dọa lùi lại một bước.
Thế nhưng khi tiếng ngựa hí vang lên thì đội thiết kỵ này dừng lại, chiến mã chổng vó trước lên cao hệt như một bức tượng rồi sau đó thì đứng im.
- Tốt...
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người dồn dập vỗ tay, quát lớn một tiếng.
- Không hổ là Mã gia quân, không hổ là quân đội chinh chiến sa trường, không hổ là tinh nhuệ của Trung Ương quân đoàn.
Nhìn mười mấy thiết kỵ ở ngay trước mắt, không ít người khen ngợi.
Đội thiết kỵ này là đội ngũ tinh nhuệ do Mã Kim Minh thống lĩnh. Lúc này Mã Kim Minh ngồi trên chiến mã, ngạo nghễ nhìn xuống, sau khi hưởng thụ chuyện được mọi người khen ngợi thì hắn mới nhảy khỏi chiến mã.
- Mã công tử, đã lâu không gặp.
Nhìn thấy Mã Kim Minh nhảy khỏi chiến mã, không ít người vội vàng chào hỏi Mã Kim Minh. Rất nhiều cường giả trẻ tuổi rất thân với Mã Kim Minh.
Chỉ trong thời gian ngắn, xung quanh Mã Kim Minh đã có không ít tu sĩ trẻ tuổi, trong đó có không ít người muốn nịnh bợ hắn. Mã Kim Minh lúc này là "chúng tinh phủng nguyệt", nhìn lại Lý Thất Dạ thì hình thành đối lập rõ ràng.
Thử nghĩ mà xem, ngày đó khi tân hoàng còn tại vị thì tiểu nhân vật như Mã Kim Minh muốn quỳ liếm thì cũng phải xếp hàng dài ngoài Kim Loan điện. Hôm nay không còn như năm xưa nữa, đã không còn ai muốn nịnh bợ tân hoàng nữa, thậm chí mọi người còn chê bai xa lánh.
Được chúng tinh phủng nguyệt, Mã Kim Minh rất là hăng hái, trong thế hệ trẻ hắn thật sự cũng là người tài ba, là rồng phượng trong loài người, mặc dù không bằng Bát Trận Chân Đế, không bằng Thang Hạc Tường, thế nhưng hắn cũng đứng ở đỉnh cao trong thế hệ trẻ, hiếm thấy đối thủ.