Nguyên lai, ngay tại trong chớp mắt vừa rồi, đột nhiên có hai người xuất hiện muốn cướp đi Liễu Sơ Tình. Hai người này đột nhiên ra tay giết được thủ hộ của Liễu Sơ Tình là Độc Phượng Thần Cơ, bọn hắn trở tay không kịp.
Hơn nữa hai người này liên thủ, thực lực mạnh hơn bốn người Độc Phượng Thần Cơ rất nhiều, bị địch nhân đánh cho trở tay không kịp.
Thời điểm đám bệnh quân ra tay, địch nhân đang mang Liễu Sơ Tình đi. Điểm chết người duy nhất là địch nhân nắm rõ hoàng cung trong lòng bàn tay. Đối với sự phòng ngự trong hoang cung càng tính trước, đám người Độc Phượng Thần Cơ còn không quen thuộc bằng bọn hắn.
Thời điểm bệnh quân muốn cùng Độc Phượng Thần Cơ đánh chết địch nhân nhưng bọn chúng đã hanh chân bỏ chạy khỏi hoàng cung.
Vào lúc đó, Cửu Liên Sơn Nam Sơn tiểu tử lập tức được cảnh báo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhưng vẫn chậm một bước, không thể ngăn cản kẻ địch lại, để cho chúng mang Liễu Sơ Tình mang đi.
Thời điểm bọn hắn muốn đuổi theo thì Lý Thất Dạ chạy đến.
Sự tình hết thảy chỉ phát sinh trong nháy mắt. Địch nhân mang theo Liễu Sơ Tình bỏ chạy, cả quá trình cũng chỉ ngắn ngủi tầm đó. Mà tốc độ của địch nhân cực nhân để cho bọn họ líu lười, có thể nói đám bệnh quân trở tay không kịp.
Nếu đổi lại là người khác, tuyệt đối không thể dễ dang thành công như vậy. Nhưng hai người này lại nắm rõ hoàng cung trong lòng bàn tay, đối với đại thế đã nắm tiên cơ. Cho nên thời điểm địch nhân ra tay cũng như đào tẩu đều có thể tránh thoát khỏi các trạm canh gác phòng ngự của hoàng cung.
Tựa hồ địch nhân có quan hệ với hoàng cung, ở đâu có canh gác, ở đâu có đại trận, bọn họ đều biết không sai lệch chút nào.
- Hai tên chó chết này, tuyệt đối là Tôn Lãnh Ảnh và Thái Thanh Hoàng. Kiếm của Tôn Lãnh Ảnh cho dù có hòa thành tro ta cũng có thể nhận ra được.
Cuồng Ngưu hung hăng hét lớn, hai tay nắm chặt đến nhỏ máu.
Địch nhân đột nhiên ra tay, Cuồng Ngưu dùng thân hộ giá chịu một kiếm cũng không thể ngăn trở.
- Không được nói bừa.
Bệnh quân thận trọng nói:
- Địch nhân che đậy diện mạo, cũng không dám khẳng định trăm phần trăm là bọn hắn. Chỉ có loại khả năng này, hơn nữa Thái Thanh Hoàng đã băng hà.
- Hừ! Không phải bọn hắn thì còn có ai, cho dù hắn có che dấu thế nào đi chăng nữa thì ta cũng nhìn ra được. Đây tuyệ đối là vô địch chi thuật của cửu bí đạo thống.
Cuồng Ngưu oán hận nói.
- Đối với phòng ngự của hoàng cung quen thuộc như thế, vượt xa sự hiểu biết của chúng ta. Trừ bọn hắn ra thì không còn ai khác.
Độc Phượng Thần Cơ cũng hoài nghi giống như vậy.
Bệnh quân cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
- Chỉ có thể nói khả năng là bọn hắn...
Trên thực tế, bệnh quân cũng cho rằng là hai người Tôn Lãnh Ảnh. Nhưng không có chứng cớ tuyệt đối, hắn không dám khẳng định. Hắn vốn cẩn thận không giống như Cuồng Ngưu, nghĩ gì nói đó.
- Lúc ta đến có ngăn đón địch nhân, tuy không thể giữ lại nhưng cũng chém xuống được một cọng tóc của địch nhân.
Nam Sơn tiểu tử xòe lòng bàn tay ra, trên đó là một cọng tóc trắng.
Lý Thất Dạ hừ lạnh một tiếng, hai mắt lộ sát cơ, lạnh lùng nói:
- Tự tình chết, dám đánh chủ ý lên đầu ta!
Hai mắt Lý Thất Dạ sáng chói, sát cơ lập tức lan tỏa toàn thân.
Cảm nhận được loại sát ý đồ thần sát đế từ trên người Lý Thất Dạ, đám người bệnh quân không khỏi sởn hết gai ốc. Lúc này, bọn chúng cũng minh bạch, Lý Thất Dạ triệt để nổi giận, đối phương đã chạm đến nghịch lân. Thời điểm cảm nhận được sát ý kinh khủng của Lý Thất Dạ, đám người bệnh quân không chỉ sởn hết gai ốc, trong nội tâm cũng sinh ra sợ hãi.
Lý Thất Dạ cầm lấy một túm tóc kia, chỉ nghe "Tư" một tiếng, trong chớp mắt cọng tóc này liền hòa tan.
- Ba! Ba! Ba! - Một loạt thanh âm vang lên, ánh mắt Lý Thất Dạ tập trung, không gian bắt đầu hoàn tan, cả không gian bị Lý Thất Dạ dùng thủ đoạn tuyệt luân luyện hóa mất.
Vào thời điểm Lý Thất Dạ dùng thủ đoạn kinh luân luyện hóa không gian, trong chớp mắt hình ảnh xuất hiện, cả Đế Thống giới xuất hiện dưới mắt hắn.
Chứng kiến một màn này, đám người bệnh quân hít một hơi lạnh. Lý Thất Dạ còn chưa ra tay, chỉ lấy nhất niệm liền luyện hóa không gian, thực lực khủng bố như vậy so với bọn hắn tưởng tượng còn kinh khủng hơn. Đám người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy rằng đầu nhập dưới trướng Lý Thất Dạ là lựa chọn sáng suốt đến mức nào.
- Keng! Keng! Keng!
Một tiếng pháp tắc vang lên, một đạo pháp tắc bị hòa tan biến thành một khóa sắt rất nhỏ rất có linh tính chui vào trong khoảng không gian bị hòa tan.
Lại những tiếng "Keng! Keng! Keng" vang lên, trong chớp mắt, chiếc khóa nhỏ biến hóa từ pháp tắc không gian lập tức khóa định một tọa độ. Không hề nghi ngờ, nơi bị khóa định kia chính là địa điểm địch nhân chạy trốn đến.
- Nơi này!
Xem xét tọa độ, Nam Sơn tiểu tử cũng ngạc nhiên nói:
- Nơi này cách Mộc gia đạo thống rất gần, bọn hắn là chạy về phía Mộc gia.
- Thứ không biết sống chết!
Hai mắt Lý Thất Dạ mãnh liệt, sát ý khủng bố lại tràn ra, lạnh toát nói:
- Ta không tàn sát hàng tỉ, không tàn sát đến nhuộm đỏ bầu trời thì không ai biết đến dánh tiếng Huyết Thủ!
Lời vừa nói ra, hắn một bước, bước vào khoảng không gian bị hòa tan, trong nháy mắt liền vượt qua thiên địa, xuyên qua vạn pháp.
Thời điểm Lý Thất Dạ biến mất trong không gian hòa tan, đám người bệnh quân lạnh lẽo rung động. Mấy người nhìn nhau đều thấy được sự hưởng sợ trong mắt đối phương, không một ai nói gì hết.
Cho tới nay, Lý Thất Dạ đều phong khinh vân đạm, tựa hồ không có chuyện gì có thể khiến hắn phẫn nộ, tựa hồ không có đồ vật gì có thể lay chuyển cảm xúc của hắn được.
Tuy mọi người đều biết Lý Thất Dạ cường đại vô cùng, nhưng lại chưa từng cảm thụ nộ khí của hắn.
Giờ khắc này, bọn hắn cuối cùng cũng cảm nhận được nộ khí của Lý Thất Dạ. Thời điểm Lý Thất Dạ bộc phát nộ khí, so với bất kì thứ gì đều khủng bố hơn rất nhiều. Mặc kệ ngươi là thần linh vô địch hay là tồn tại chí cao vô thương, dưới lửa giận của Lý Thất Dạ cũng phải run rẩy. Lửa giận của Lý Thất Dạ khiến cho bất cứ một tồn tại nào cũng phải kinh hãi, kính sợ. Nếu không chắc chắn sẽ bộ phát một cuộc đại đồ sát vô cùng kinh khủng.
- Tự cầu phúc a!
Nam Sơn tiểu tử cũng lắc đầu nói:
- Tôn Lãnh Ảnh cũng tốt, Mộc gia cũng thể, dưới lửa giận của cong tử, chắc chắn sẽ tan thành mây khói. Một khi chạm vào nghịch lân của công tử, dưới lửa giận của người, chư thiên thần ma chắc chắn tan thành mây khói. Vô địch đạo thống cũng hóa thành vùng đất khô cằn! Công tử phẫn nộ, chắc chắn cả Đế Thống giới phải run rẩy.