Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Thái thượng cũng tốt, hắc ám cũng thế, chỉ trong một ý niệm.
Cửu Ngưng Chân Đế đã hiểu, nhẹ giọng nói:
- Trên đời rồi sẽ có thứ khiến đạo huynh vấn vương, đạo huynh vẫn đi một mình là vì buông xuống bản thân, trông giữ thiên địa.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười, đi lâu như vậy rốt cuộc hắn mỉm cười:
- Nàng nói quá cao thượng rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Mọi việc trên đời thuận tay làm, ta chỉ làm bản thân, tùy ý mình, chỉ muốn biết bộ dạng tương lai của mình, còn thứ khác chỉ tiện tay. Chúa cứu thế hay trông giữ thế giới đều không là chuyện ta suy nghĩ.
Cửu Ngưng Chân Đế chậm rãi nói:
- Khấu đạo hỏi phật, chỉ hỏi phật về đạo nhưng có được thần thông cũng là phật đạo tùy theo sinh ra. Bản tâm thành Phật, thần thông tự tại, đây là cảnh giới của đạo huynh, cỡ như chúng ta không thể với tới. Chúng ta chỉ khổ sở giãy dụa, còn lâu mới đến độ cao như vậy.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Đại thế đi tới, chỉ cần trong lòng có ý niệm thì tương lai nàng sẽ làm càng tốt. Không có ai sinh ra liền lăng tuyệt vạn cổ, thông đạt vạn cổ, chỉ có trải qua trui rèn vô hạn mới thành tựu đại viên mãn.
Cửu Ngưng Chân Đế gật đầu, mắt sâu thẳm, vẻ mặt kiên định:
- Chỉ hy vọng như thế.
Lý Thất Dạ hỏi:
- Nàng định đi lên từ chỗ nào?
Cửu Ngưng Chân Đế ung dung nói:
- Đi đường cổ, ta biết mảnh đất bỏ hoang có đường cổ để đi thẳng hướng Tiên Thống giới, chúng ta đi từ đường đó.
Đi Tiên Thống giới không chỉ có một, hai cách, cách thường thấy nhất là cưỡng ép lên đỉnh Tiên Thống giới.
Lý Thất Dạ hay Cửu Ngưng Chân Đế đều có thực lực này, bọn họ cưỡng ép lên đỉnh Tiên Thống giới. Nhưng cách này rất rắc rối, cần chuẩn bị đầy đủ, nên hai người không làm vậy. Huống chi cưỡng ép lên đỉnh Tiên Thống giới có mạo hiểm khá lớn, dù xác suất mạo hiểm rất nhỏ nhưng hễ đụng chuyện nhẹ thì trọng thương, nặng thì thân chết đạo tiêu.
Đường cổ an toàn và dễ dàng hơn.
Đường cổ là đại đạo từ thời đại siêu cổ để lại, thời đại siêu cổ xưa đến không cách nào ngược dòng.
Vì có những đường cổ khiến Tam Tiên giới qua lại tiện lợi hơn chút, đương nhiên cũng có giới hạn. Vì muốn cưỡng ép đi hai giới nào trong Tam Tiên giới đều có lực lượng cường đại không gì sánh bằng, hoặc tài nguyện nhiều mệnh mông vô song. Cường giả bình thường không thể qua lại hai giới được.
Ví dụ Vạn Thống giới vào Đế Thống giới, có người nói muốn từ Vạn Thống giới đi vào Đế Thống giới nhìn chung Bất Hủ Chân Thần từ mười vạn tuổi mới có tư cách, và chỉ mới đến ngưỡng cửa, có mạo hiểm gì thì không biết.
Nếu từ Đế Thống giới bước vào Tiên Thống giới có người bảo phải là Trường Tồn Bất Hủ mới được.
Từ Vạn Thống giới vào Đế Thống giới, hay Đế Thống giới vào Tiên Thống giới, ngươi muốn cưỡng ép lên đỉnh thì trừ có thực lực đủ mạnh, còn cần có nhiều vật tư phụ trợ.
Đương nhiên tồn tại như Thủy Tổ lại là chuyện khác.
Vì vậy khiến ngưỡng cửa qua lại Tam Tiên giới cao hơn, với cường giả tu sĩ, đại giáo hoàng môn, hay cả đạo thống bình thường thì vượt giới là chuyện không thể nào, không làm được. Bọn họ không dám tưởng tượng việc vượt giới.
Nhưng có đường cổ giảm thấp ngưỡng cửa vượt giới nhiều. Không phải khi có đường cổ thì ai cũng có thể vượt giới, nhưng đường cổ cho Bất Hủ Chân Thần không tư cách vào Đế Thống giới, Tiên Thống giới bắt lấy hy vọng le lói.
Một số Bất Hủ Chân Thần cả đời giậm chân tại chỗ, không đến đủ cảnh giới thì đời bọn họ không thể vào Đế Thống giới, Tiên Thống giới xem thử, mở rộng tầm mắt.
Có đường cổ thay đổi cục diện, ít ra Bất Hủ Chân Thần mạnh đến trình độ nhất định có chút hy vọng vào thế giới càng cao.
Vì có đường cổ khiến thế gian suy đoán đủ loại về đường cổ, thời đại siêu cổ.
Có người cho rằng trong thời đại siêu cổ ba giới của Tam Tiên giới liên thông nhau, đường cổ là cây cầu bắc qua. Có người suy luận vì thời đại đó ba giới liên kết với nhau rất phồn hoa.
Nhưng về sau không biết xảy ra chuyện gì Tam Tiên giới biến đổi kinh thiên động địa, đại đạo bị chặn, đường cổ nối Tam Tiên giới đứt đoạn, chỉ còn sót lại ít ỏi đường cổ là dùng được.
Những đường cổ còn sót lại đều có nguy hiểm lớn, đường cổ sứt mẻ, tăng mạo hiểm và khó khăn chi việc vượt giới.
Lý Thất Dạ, Cửu Ngưng Chân Đế đến lối vào một đường cổ, nơi đó là một mảnh trời sao tan vỡ, đưa mắt nhìn có vô số trời trăng sao bị đánh nát vụn, thế giới dường như đã hủy diệt.
Nhìn cảnh tượng trước mắt ai đều biết chỗ này từng xảy ra đại chiến hủy thiên diệt địa, tuy không biết hai bên đánh nhau là thần thánh phương nào nhưng xem uy lực hủy thiên diệt địa thì đều rất mạn, siêu khủng bố.
Lối vào đường cổ nằm trong một ngọn núi lớn, chìm nổi trong ngân hà. Núi to từng bị đánh nát hơn một nửa nhưng nó vẫn to đùng, như một ngôi sao lớn treo trên bầu trời.
Trên núi to có thềm đá vỡ chạy dọc lên trên biến mất trong hiệp cốc nho nhỏ, dường như bậc thang xuyên qua hiệp cốc đi hướng thế giới khác.
Cửu Ngưng Chân Đế đi trên bậc đá vỡ, nói:
- Xem các loại ghi chép thì thời đại siêu cổ giao thông tam giới rất thuận tiện. Nhìn quy mô thềm đá là biết, nơi này ngày xưa kết nối hai giới dòng người cỡ trên vạn. Nhưng về sau xảy ra biến dị, đa số đường cổ trên đời đã tan vỡ, cuối cùng để lại đường cổ không bao nhiêu, còn bị khiếm khuyết.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Đó có lẽ là chuyện tốt, ngăn cách nhau mới phát huy hiệu quả khác biệt văn hóa, khiến vạn tộc hưng thịnh, nếu một nhà thâu tóm hết sẽ không hay cho thế giới trưởng thành.
Cửu Ngưng Chân Đế nghe Lý Thất Dạ nói cũng có lý:
- Câu này có lý.
Nếu qua lại giới nào trong Tam Tiên giới đều xuyên suốt thì đạo thống ở giới đó có thể phát triển không? Như Đế Thống giới, nếu tam giới qua lại bình thường thì thì không có ba thủ lĩnh gì hết. Khi áy đạo thống mạnh như Cửu Bí đạo thống, Lý gia đã rớt xuống đạo thống hạng ba. Vì đạo thống hoặc Thủy Tổ nào đó của Tiên Thống giới càng mạnh, sẽ trực tiếp thống trị tam giới, hoặc mảnh đất rộng lớn hạ giới sẽ bị truyền thừa môn phái mạnh hơn của thượng giới chiếm cứ thống trị.
Trong tình huống đó không gian sinh tồn của đạo thống bản xứ bị áp súc rất lớn, sẽ không sinh ra vật khổng lồ như Cửu Bí đạo thống, Lý gia.
Con ngươi Cửu Ngưng Chân Đế co rút nói:
- Hoặc thời đại siêu cổ tồn tại vô thượng chấp chưởng Càn Khôn đã suy xét đến vấn đề này. Năm xưa có lẽ đường cổ không phải tan vỡ vì biến dị mà là tồn tại chí cao vô thượng nào đó đánh nát.