Ngọc bội xanh biếc, ngọc bội lơ lửng như một thế giới xanh biếc. Dường như đây không phải ngọc điêu khắc ra mà là tế luyện hồ nước thành ngọc bội, sóng gợn lăn tăn. Trên ngọc bội có đồ án vô cùng phức tạp rồi lại không xem hiểu, vì ngọc bội này không phải hoàn chỉnh, nó chỉ có một nửa.
Người không biết hàng khi thấy ngọc bội này cũng biết đó là báu vật ghê gớm. Người có thể lấy ra ngọc bội như vậy tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, có thể tưởng tượng của cải người đó dày cỡ nào.
Lão nhân cười tủm tỉm nói:
- Ha ha, đây là vật đính hôn. Nha đầu nhà chúng ta cũng có một khối, ghép lại với nhau là miếng ngọc hoàn chỉnh. Hôm nào tiểu ca tới cửa cầu hôn cứ cầm miếng ngọc bội này đến là được.
Lão nhân nói xong đeo ngọc bội vào cổ Lý Thất Dạ.
Trần Duy Chính hết hồn nhìn lão nhân thật sự đeo ngọc bội cho Lý Thất Dạ, gã muốn ngăn cản nhưng đã muộn:
- Lão nhân gia!
Đeo ngọc bội cho Lý Thất Dạ xong lão nhân thỏa mãn nói:
- Được rồi, rốt cuộc lão hủ hoàn thành tâm nguyện, nên đi thôi.
Lão nhân mở dù giấy ra, trước khi đi nói một câu:
- Tiểu ca nhớ sớm đến cầu hôn, đừng để nha đầu nhà chúng ta chờ lâu quá.
Lão nhân bước ra khỏi đình.
Đám người Quách Giai Tuệ trợn mắt há hốc mồm nhìn, với một thiếu nữ thì gả cho người là việc lớn cả đời. Trưởng bối sẽ hết sức thận trọng trong việc vãn bối gả cho người, nhưng lão nhân làm rất qua loa. Hai nam nữ chưa gặp mặt đã ghép thành đôi, còn để lại vật đính hôn ngay.
Đây là cuộc đính hôn qua loa không đáng tin nhất bọn họ từng gặp, chuyện như vậy đừng nói trong thế tục, dù ở giới tu sĩ cũng coi như kinh thế hãi tục.
Trần Duy Chính lấy lại tinh thần la hoảng:
- Lão nhân gia...!
Trần Duy Chính vội vàng đuổi theo nhưng ngoài đình chẳng còn bóng dáng lão nhân đâu.
Đám người Lý Kiến Khôn ngó quanh bên ngoài:
- Không thấy!
Ngoài lương đình chẳng có lão nhân nào, đường cổ vắng tanh.
Đám đệ tử trẻ Lý Kiến Khôn nhìn đường cổ vắng vẻ, ngơ ngác nhìn nhau. Mới rồi rõ ràng thấy lão nhân bước ra khỏi đình mà sao chớp mắt đã biến mất.
Lục Nhược Hi ngây thơ khờ dài hết hồn hét lên, lùi một bước:
- Chúng... chúng ta gặp quỷ rồi sao?
Mấy ngày nay bọn họ ra sống vào chết, không biết chém giết bao nhiêu quái thú, lá gan đã rất lớn. Nhưng Lục Nhược Hi là thiếu nữ, nhắc tới quỷ vẫn sợ hết hồn, nổi da gà.
Triệu Trí Đình nghe Lục Nhược Hi nói cũng thấy xung quanh ớn lạnh:
- Không thể nào!
Trần Duy Chính lắc đầu, khẽ thở dài:
- Trên đời làm gì có quỷ, dù có cũng chỉ là quái vật quấy phá. Chúng ta gặp cao nhân.
Quách Giai Tuệ nhìn ngọc bội đeo trên cổ Lý Thất Dạ, hỏi:
- Phải làm sao đây tông chủ?
Nhắc tới việc này làm Trần Duy Chính nhức đầu:
- Ta cũng không biết.
Đột nhiên sư tổ của họ có mối hôn sự, bỗng có một vị hôn thê chưa từng gặp mặt. Hôn sự quyết định trong khi sư tổ hôn mê ngủ say, chết cái là đám vãn bối bọn họ đều có mặt, thành nhân chứng cho cuộc đính hôn.
Lý Kiến Khôn nhìn ra ngoài, mưa rơi tí tách đã tạnh:
- Hết mưa rồi.
Nói cũng kỳ, lão nhân vừa rời đi nước mưa liền ngừng rơi.
Trần Duy Chính nói:
- Chúng ta đi thôi.
Trần Duy Chính nhức óc, nếu lúc này Lý Thất Dạ tỉnh lại thì dễ làm, gã không thể tự quyết định chuyện lớn vậy được. Trong lòng ngông cuồng biết rõ lão nhân là cao nhân đáng sợ, gã có muốn ngăn cản cũng không làm được.
Khi nhóm Trần Duy Chính định lên đường thì nghe tiếng niệm phật:
- A di đà phật.
Một người xuất hiện trước lương đình đường đi của bọn họ, đó là một hòa thượng, mặc cà sa. Cà sa đã mất màu sắc vốn có, giặt nhiều lần làm phai màu trở nên trắng.
Hòa thượng mặc cà sa thẳng thớm, dường như đặc biệt sửa soạn trước khi ra khỏi cửa, tùy thời tùy lúc giữ bộ dạng gọn gàng sạch sẽ.
Không nhìn ra tuổi của hòa thượng, nói y già nhưng đôi mắt sáng rực như mắt của thanh niên hai mươi tuổi, tinh thần phấn chấn, tràn ngập sức sống. Nói y trẻ tuổi nhưng lông mày đã trắng, năm tháng để lại dấu trên nét mặt, đã trải qua phong sương, qua bao khó khăn cõi đời.
Hòa thượng như vậy xuất hiện trước cửa lương đình chặn đường đi của nhóm Trần Duy Chính, rũ mi mắt xuống hai tay chắp vào nhau như tăng lữ hóa duyên.
Trần Duy Chính nhìn hòa thượng chặn trước cửa, gã không muốn sinh sự, chắp tay chào lại:
- Thiền sư.
Trần Duy Chính cố ý nhường đường cho hòa thượng vào trước.
Hòa thượng bước tới, chắp tay chào, niệm phật:
- A di đà phật, thiện tai, thiện tai. Thí chủ cùng ta kết duyên lành không?
Nghe hòa thượng hỏi, Trần Duy Chính tim rớt cái bịch, gã móc vàng bạc ra đưa cho hòa thượng, chắp tay nói:
- Thiền sư, vì ra ngoài vội vàng không chuẩn bị lễ cúng dường, ta xin đưa chút tiền nhang đèn cho chùa, xin thiền sư vui lòng nhận cho.
Hòa thượng không nhận vàng bạc trong tay Trần Duy Chính, vẫn chắp tay vào nhau, mắt như thủy triều nhìn Lý Thất Dạ:
- Bần tăng có duyên với vị thí chủ này nên đến kết duyên lành.
Nghe hòa thượng nói làm Trần Duy Chính biến sắc mặt, lòng thầm la nguy rồi, hòa thượng không phải đến hóa duyên mà là nhằm vào sư tổ của bọn họ.
Trần Duy Chính cười gượng:
- Thiền sư nói đùa, sư tổ chúng ta không bước ra khỏi cửa
Lục Nhược Hi ngây thơ khờ dại tò mò hỏi:
- Mới rồi có lão tiên sinh cũng nói khuê nữ nhà bọn họ có duyên với sư tổ chúng ta, kết thân với sư tổ. Không lẽ nhà hòa thượng cũng có khuê nữ gả cho sư tổ?
Lời nói ngây thơ làm Trần Duy Chính hắng giọng ra hiệu nàng đừng nói tiếp:
- Khụ!
Đám người Lý Kiến Khôn suýt bật cười nhưng không dám cười ra tiếng, cố nén trong bụng.
Hòa thượng không tức giận, chắp tay nói:
- Thiện tai, thiện tai. Bần tăng chỉ có một người đơn độc, không có nhi nữ. Nếu thí chủ đồng ý đi cùng bần tăng thì ba ngàn giai lệ trong cổ quốc của ta mặc cho thí chủ chọn.
Lục Nhược Hi vốn không muốn nói chuyện bỗng bị gợi lòng tò mò hỏi:
- Thật hay giả? Cổ quốc của các người có ba ngàn giai lệ?
Hòa thượng nghiêm túc nói:
- Người xuất gia không nói dối. Cổ quốc của ta có ức vạn con dân, ngàn vạn đạo môn, công chúa thánh nữ đều là quốc sắc thiên hương, giai lệ trên cõi đời.
Lục Nhược Hi nghiêng đầu:
- Chuyện tốt vậy cũng có?
Lục Nhược Hi thầm lấy làm lạ liếc hướng sư tổ. Mới rồi lão tiên sinh đòi gả khuê nữ nhà mình cho Lý Thất Dạ bằng được, giờ hòa thượng đến mở miệng đã nói cổ quốc có ba ngàn giai lệ mặc cho hắn chọn. Thật không tin được, trên đời có diễm phúc vậy sao? Như nằm mơ giữa bàn ngày, thịt từ trên trời rớt xuống.