Nhìn Băng Ngữ Hạ một cái, Lý Thất Dạ không khỏi phì cười, lắc đầu nói ra:
- Cô nàng, ngươi bản lãnh thật là lớn, có điều, đừng ở trước mặt ta phát ngôn bừa bãi. Trừ khi ngươi đem Tiên Đế chân khí của Băng Vũ Tiên Đế
đến, bằng không thì, ngươi dám làm ẩu, cẩn thận ta đem ngươi bắt trở về
làm nha đầu ấm giường!
Băng Ngữ Hạ, truyền nhân của Băng Vũ Cung, cho tới nay, thực lực đều là
thâm bất khả trắc, làm thân nữ nhi, nàng lại hết lần này tới lần khác nữ giả nam trang, có chút bất cần đời, nhưng mà, tại Đông Bách Thành, nàng rất nổi danh, một mực để cho người ta kiêng kị.
Nhưng mà, hôm nay tên tiểu quỷ trước mắt này lại không có coi nàng là
một chuyện chút nào, quản chi đối mặt nàng uy hiếp, vẫn bình chân như
vại, tựa như là nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Xem ra ngươi là đầy đủ tự tin .
Băng Ngữ Hạ từ từ nói, ở trước mặt nàng, dám khẩu xuất cuồng ngôn như
thế, chỉ sợ là rất hiếm thấy, dù là truyền nhân xuất thân từ cổ quốc,
cũng chưa chắc dám khẩu xuất cuồng ngôn như thế.
Lý Thất Dạ lườm nàng một cái, cười nói ra:
- Bởi vì ta là Lý Thất Dạ!
Một câu bình thản, lại đại khí bàng bạc, khí thế lăng thiên.
Bởi vì ta là Lý Thất Dạ! Một câu nói như vậy, bễ nghễ thiên hạ, đàm tiếu Bát Hoang, đây là tự tin bực nào, có khí khái Cửu Thiên Thập Địa, duy
ngã độc tôn.
- Tốt một câu bởi vì ta là Lý Thất Dạ.
Qua một hồi lâu, Băng Ngữ Hạ phì cười, tư thế hiên ngang, lại có ba phần vũ mị, rung động lòng người.
Băng Ngữ Hạ cuối cùng cười khanh khách nói với Lý Thất Dạ:
- Ngươi phải làm sao mới bằng lòng nói về Tiệt Thiên Bi đây? Không bằng, ta giật dây mai mối cho ngươi một chút như thế nào? Tại Đông Bách
Thành, công chúa Cổ quốc, Thánh nữ đại giáo, Thánh môn Tiên tử, ta ngược lại quen biết không ít, có muốn ta giật dây, mai mối cho ngươi một chút hay không.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Nữ nhân ta có thể để ý, cũng không phải mấy nữ nhân bên cạnh ngươi
kia, mặc dù không tệ, nhưng, còn thiếu một chút. Không bằng như vậy đi,
ngươi lưu ở bên cạnh ta, làm tỳ nữ cho ta, ta cho ngươi biết một cái bí
mật chung cực, bí mật liên quan tới Tiệt Thiên Bi của Băng Vũ Cung các
ngươi! Không thể không thừa nhận, tổ sư Băng Vũ Tiên Đế của các ngươi,
nàng là quá mức ngạo hoành lạnh băng, bằng không thì, năm đó nàng mang
về không chỉ là Tiệt Thiên Bi. . .
- . . . Có điều, tổ sư của các ngươi cũng thật là tuyệt thế vô song,
đích thật là trí tuệ kinh thiên, vậy mà ếch ngồi đáy giếng, nhìn một
đốm mà thấy toàn bộ, lại bị nàng hiểu thấu đáo huyền cơ! Thành tựu một
đời Tiên Đế vô địch. Nếu như ngươi lưu ở bên cạnh ta làm một tỳ nữ, ta
cho ngươi biết lai lịch chân chính của Tiệt Thiên Bi, đến lúc đó, ngươi
lấy được liền không chỉ là Tiệt Thiên Bi đơn giản như vậy.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn Băng Ngữ Hạ.
Ánh mắt của Băng Ngữ Hạ lập tức run lên, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ nói ra:
- Ngươi nhận thức tổ sư chúng ta.
- Ta hi vọng ta có thể quen biết nàng, nhưng đáng tiếc, ta sinh sau
trăm ngàn vạn năm, bằng không thì, bằng phong thái tuyệt thế vô song của ta, cùng tổ sư các ngươi sinh một thời đại, ta chính là đạo lữ tốt nhất của nàng.
Lý Thất Dạ phì cười, lắc đầu nói ra.
Lý Thất Dạ lời này nửa thật nửa giả, làm cho không người nào có thể phân biệt.
- Đủ tự luyến, chỉ bằng ngươi một cái tiểu quỷ này, cũng muốn tổ sư
chúng ta coi trọng ngươi? Khi tổ sư chúng ta còn sống, tuyệt thế phong
hoa, xem nam tử trong thiên hạ như cặn bã! Tiểu quỷ giống như ngươi vậy, chỉ sợ tổ sư ta ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn nhiều ngươi một cái.
Băng Ngữ Hạ nhìn thấy Lý Thất Dạ, lắc đầu nói ra.
Đối với Băng Ngữ Hạ nói như vậy, Lý Thất Dạ phì cười, nhưng mà, cũng không có nói thêm cái gì.
- Ngươi đến tột cùng thế nào mới nguyện ý nói về Tiệt Thiên Bi?
Trong chốc lát, Băng Ngữ Hạ trầm giọng nói.
Lý Thất Dạ nhìn Băng Ngữ Hạ nữ giả nam trang trước mắt, không khỏi nở nụ cười, mặc dù dung mạo của Băng Ngữ Hạ trước mắt cùng tiểu nha đầu Băng
Vũ năm đó không hề giống, nhưng mà, phong thái của nàng thật là có mấy
phần tương tự, đặc biệt thời điểm hai người bọn họ đều là nữ giả nam
trang, có điều, Băng Ngữ Hạ trước mắt còn không bằng Băng Vũ Tiên Đế năm đó, một nha đầu ngạo tới cực điểm, ngạo hoành băng lãnh, có điều, nàng
thật là có dạng vốn liếng này!
- Mà thôi, con người của ta giúp người làm niềm vui, ai kêu ta đọc sách
đọc nhiều lắm, biết được càng nhiều, trách nhiệm lại càng lớn, ngươi nói có phải hay không.
Lý Thất Dạ cười cười, cuối cùng nói ra:
- Cho ngươi một cái nhắc nhở nho nhỏ, đừng tốn thời gian ở ý tứ bi văn, ý nghĩa của bi văn căn bản chính là không có ý nghĩa!
Nghe nói như thế, Băng Ngữ Hạ không khỏi lầm bầm nói ra:
- Ý nghĩa bi văn căn bản chính là không có ý nghĩa.
- Nha đầu, đừng cả ngày nữ giả nam trang. Một nữ hài tử, liền làm một nữ hài tử, đừng đi làm một nam nhân! Đừng giống như tổ sư các ngươi, cuối
cùng cô độc sống quãng đời còn lại!
Cuối cùng, Lý Thất Dạ có chút cảm khái nói một câu, xoay người rời đi.
Vừa nghe đến chuyện đó, trong nội tâm Băng Ngữ Hạ lập tức chấn động,
ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, lúc này Lý Thất Dạ đã đi ra lâu vũ, nhìn
không tới thần thái của hắn.
Cuối cùng, Băng Ngữ Hạ mang theo nữ đệ tử Băng Vũ Cung rời đi, thời điểm rời đi, Băng Ngữ Hạ thu lại quạt xếp trong tay, tựa như là công tử
phong độ nhẹ nhàng, cười nói với Lý Thất Dạ:
- Nếu Lý đạo hữu có hứng thú, ngày khác ta dắt dắt tơ hồng cho ngươi,
giới thiệu mấy công chúa Cổ quốc cho ngươi quen biết một chút.
Gặp Băng Ngữ Hạ còn là bộ dáng bất cần đời này, Lý Thất Dạ cười khổ một
cái, thời điểm Băng Ngữ Hạ mang theo đệ tử Băng Vũ Cung phiêu nhiên mà
đi, nhìn qua bóng lưng của nàng, trong lòng của hắn không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Mặc dù dung mạo của Băng Ngữ Hạ hoàn toàn không giống Băng Vũ Tiên Đế,
nhưng mà, phong thái kia của nàng, lại làm cho hắn nghĩ tới Băng Vũ Tiên Đế, nha đầu kia ngạo hoành lạnh như băng! Mặc dù nói, năm đó hắn cũng
không có bồi dưỡng qua nha đầu kia, nhưng mà, năm đó là hắn chỉ dẫn
Chiến Thần Điện, đem nha đầu kia chiêu nhập môn tường.
Đáng tiếc, đám lão đầu Chiến Thần Điện kia cuối cùng vẫn không thể nắm
chặt cơ hội, không thể hảo hảo đem nàng bồi dưỡng thành Tiên Đế, cuối
cùng nha đầu này rời đi Chiến Thần Điện, tự mình độc xông Cửu Giới,
thành tựu một đời Tiên Đế vô địch.
Cái nha đầu ngạo hoành lạnh như băng kia, vẫn luôn là rất ngạo, cả đời
vô địch, cả đời đi xuống, cuối cùng vẫn một thân một mình, cô độc sống
quãng đời còn lại. Nha đầu kia. . . Cuối cùng, trong nội tâm Lý Thất Dạ
nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong lòng nha đầu kia cuối cùng hoặc nhiều hoặc ít đều đang hận hắn đi.
- Người đã đi, còn không nỡ sao?
Gặp bộ dáng Lý Thất Dạ thất hồn lạc phách, Trì Tiểu Điệp nhìn hắn một cái, khinh thường nói.