Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Ta đang nói thân thể mạnh mẽ, vạm vỡ, làm thịt nấu bát canh thịt bò nóng thì hương vị không tệ.
Đại Hắc Ngưu nhảy cẫng lên hùng hổ như sấm:
- Này... quá vô tình! Ta dù gì là tiên chủng!
Sau đó Đại Hắc Ngưu rũ vai xuống hết sức ủ rũ.
Bộ dạng Đại Hắc Ngưu chọc cười học sinh Tẩy Tội viện, bọn họ vội nín cười, không dám quá càn rỡ.
Bị Lý Thất Dạ đả kích xong Đại Hắc Ngưu đảo tròng mắt, lùi một bước, con mắt như cái chuôi chớp một cái cười gian với Đỗ Văn Nhụy:
- Này chàng trai, có chuyện quên nói với ngươi.
Đỗ Văn Nhụy rất kiêng dè cảnh giác với Đại Hắc Ngưu, hỏi:
- Không biết có chuyện gì?
Dù sao lúc Đỗ Văn Nhụy còn trẻ không chỉ có gã, từng có bao nhiêu thiên tài kinh tài tuyệt diễm chịu thiệt dưới móng của Đại Hắc Ngưu.
Đại Hắc Ngưu cười gian chậm rãi nói:
- Tiểu tử Kim Bồ có chút thủ đoạn, xem ra được cao nhân chỉ điểm. Hình như có xiềng xích gì đó bị Kim Bồ gỡ bỏ, ôi chà, ta không rõ tiểu tử đó muốn làm gì.
Đỗ Văn Nhụy giật mình sau đó nửa tin nửa ngờ hỏi:
- Thật không vậy?
Dù sao bọn họ đã bị con Đại Hắc Ngưu lừa nhiều rồi.
Đại Hắc Ngưu nhún vai thản nhiên nói:
- Lời ta nói thật còn hơn trân châu, đương nhiên nếu ngươi không tin thì thôi.
Biểu tình Đỗ Văn Nhụy nghiêm túc chắp tay hướng Lý Thất Dạ, nói:
- Lý công tử, các học sinh xin nhờ công tử chăm sóc giùm, ta đi rồi về liền.
Đại Hắc Ngưu giơ móng đá bùm bùm:
- Yên tâm đi đi, có bổn soái ngưu ở thì ai dám đụng vào bọn họ. Cứ yên tâm, ai dám đụng vào một sợi lông của bọn họ thì bổn đại soái ngưu sẽ đạp nát!
Lý Thất Dạ gật đầu cười nói:
- Đi đi.
Đại Hắc Ngưu làm việc không đáng tin, Đỗ Văn Nhụy không tin nó, nhưng có Lý Thất Dạ nói một câu khiến gã yên lòng.
Đỗ Văn Nhụy cúi đầu sau đó xoay người đi, chớp mắt biến mất phía cuối trời, tốc độ rất nhanh, dường như gã rất sốt ruột.
Đại Hắc Ngưu nhìn bóng lưng Đỗ Văn Nhụy khuất xa, cười gian nói:
- Ha, bản lĩnh của tiểu tử này cũng cao, kinh tài tuyệt diễm, năm xưa rất kiệt xuất. Đáng tiếc hắn cứ muốn ở lại nơi hẻo lánh Tẩy Tội thành, lãng phí bản lĩnh tuyệt thế của mình, tiếc ơi là tiếc.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ai có chí nấy, còn ngươi ở trong vườn thánh thú làm gì? Nơi này ngươi muốn đến thì dến, muốn đi thì đi.
Đại Hắc Ngưu bực bội nói:
- Ha, ngươi nghĩ bổn soái ngưu muốn ở lại đây sao? Cũng tại tên khốn Viễn Hoang Thánh Nhân!
Học sinh Tẩy Tội viện hỏi:
- Thủy Tổ của chúng ta thế nào?
Đại Hắc Ngưu hừ lạnh một tiếng:
- Tên khốn Viễn Hoang Thánh Nhân trộm đồ của nhà chúng ta, ta đang muốn lấy lại đây!
Học sinh Tẩy Tội viện không tin:
- Gạt người! Thủy Tổ của chúng ta vô địch tuyệt thế, quang minh rực rỡ, thánh quang sáng soi, sao có thể trộm đồ của nhà ngươi? Đây là ô miệt Thủy Tổ chúng ta!
Học sinh Tẩy Tội viện bực tức trừng Đại Hắc Ngưu.
Đại Hắc Ngưu cười gằn:
- Ha, chỉ có đám nhãi vô tri các ngươi mới tưởng tượng Viễn Hoang Thánh Nhân tốt đẹp như vậy. Thánh nhân? Toàn cố làm ra vẻ. Nếu hắn là thánh nhân thì tại sao vứt bỏ Tẩy Tội thành các ngươi? Sao để con dân Tẩy Tội thành đời này đến đời khác chịu tội trong Tẩy Tội thành? Các ngươi nên biết Tẩy Tội thành chỉ là chỗ Viễn Hoang Thánh Nhân tẩy tội của mình, dùng tội ác của mình liên lụy chúng sinh, hơn nữa ảnh hưởng nhiều đời!
Đại Hắc Ngưu cất cao giọng lớn tiếng nói.
Học sinh Tẩy Tội viện á khẩu, bọn họ từ nhỏ sùng kính Viễn Hoang Thánh Nhân, điều duy nhất làm bọn họ không nói nên lời là vứt bỏ Tẩy Tội thành của họ. Bị Đại Hắc Ngưu chọt trúng chỗ hiểm học sinh Tẩy Tội viện không phản bác được.
Đại Hắc Ngưu bực bội la lớn hơn:
- Ha, nhìn Thánh sơn xem? Nó từng là núi tiên vô thượng, đã bị Viễn Hoang Thánh Nhân làm thành bộ dạng gì? Đây là núi tiên của nhà ta! Viễn Hoang Thánh Nhân ngụy quân tử lén trộm nó vào một đêm tối tăm,tên khốn nạn! Ngụy quân tử đó không phải thánh nhân gì, theo ta thấy thì hắn là đại ma vương!
Học sinh Tẩy Tội viện ngây người một lúc cuối cùng không tin, không phục phản bác lại:
- Ngậm máu phun người!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Có vài việc, vài người không ai nói chính xác được. Một niệm thành phật, một niệm thành ma. Từng là ma vương có thể một lòng hướng thiện, từng là thánh nhân có thể rơi vào ma đạo. Thiện ác chỉ trong một niệm, là đúng hay sai không có thước đo.
Ánh mắt Lý Thất Dạ sâu thẳm nhìn phương xa:
- Khi đứng trên đỉnh cao đó thì mọi thứ chỉ là mây bay, vạn vật đều là chó.
Đám học sinh Triệu Thu Thực không có cảm giác gì, nhưng tồn tại như Đại Hắc Ngưu thì khác. Khi Lý Thất Dạ nói một tràng, Đại Hắc Ngưu cảm giác lông tơ toàn thân giãn nở, nó lùi một bước, lòng ớn lạnh.
Đại Hắc Ngưu nhún vai nói:
- Mấy chuyện đó không liên quan bản đại soái ngưu. Ha, bản đại soái ngưu chỉ muốn có ngày khiêng nguyên Thánh sơn về.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Vậy ngươi còn chờ cái gì?
Lý Thất Dạ xúi giục làm học sinh Tẩy Tội viện giật nảy mình. Thánh sơn là thánh địa của Quang Minh Thánh Viện bọn họ, lỡ như bị người khiêng đi thì sẽ là trùng kích lớn cho Quang Minh Thánh Viện.
Đại Hắc Ngưu gục gặc đầu bất đắc dĩ nói:
- Chờ thêm chút nữa đi, bản đại soái ngưu chờ lão thụ yêu đã chết rồi mới tính.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta hơi có hứng thú với lão thụ yêu.
Đại Hắc Ngưu không chỉ một lần nhắc đến lão thụ yêu, mỗi lần nhắc đều tràn đầy kiêng dè.
Đại Hắc Ngưu nghe vậy lên tinh thần, mắt sáng rực nói:
- Ha, ngươi có muốn đi gặp lão thụ yêu không? Lão thụ yêu rất vênh váo, bộ dạng vô địch thiên hạ, lão tử là số một. Ngươi đi gặp nó, đánh tan tạo khí của nó, cho nó biết ngoài trời có trời, ngoài người có người.
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, lạnh nhạt nói:
- Ngươi nghĩ đẹp quá. Ngươi xúi ta làm dao đi chém người chứ gì? Đáng tiếc ta không có hứng thú.
Bị Lý Thất Dạ nói một câu dập tắt nhiệt tình, Đại Hắc Ngưu gục đầu xuống sau đó lại ngẩng lên, chớp mắt trâu cười gian:
- Đại thánh nhân định đi đâu? Đến vườn thánh thú có kế hoạch gì không? Bản soái ngưu quen chỗ này nhất, nói thử đi, để ta làm tham mưu cho.
Bộ dáng của Đại Hắc Ngưu như rắn độc bản xứ, một bụng xấu xa.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Tùy tiện đi thôi, dù sao chỗ này khá thú vị.
Đại Hắc Ngưu đồng ý:
- Đúng rồi đó. Này, ta biết có một chỗ càng thú vị, ở trong góc hẻo lánh của Cổ Viên. Nơi đó người khác không tìm thấy, ta nói cho ngươi biết chỗ đó có rất nhiều báu vật, lấy dễ như trở bàn tay.