Đại Hắc Ngưu nói giống như đùa nhưng nó có vài phần nghiêm túc. Đại Hắc Ngưu cảm thấy tồn tại tuyệt thế vô song như Lý Thất Dạ không để lại đạo thống hoặc người kế thừa nào trong Tam Tiên giới thì rất đáng tiếc.
Đại Hắc Ngưu đứng thẳng, móng vỗ ngực bồm bộp bảo đảm:
- Nếu đại thánh nhân rời đi mà không thấy yên tâm thì Đại Hắc Ngưu bảo đảm sẽ làm sư phụ cho đứa bé, dạy nó thành thiên tài vô địch tuyệt thế. Nếu đại thánh nhân vẫn chưa yên tâm thì kéo thêm thụ yêu già, Đại Hắc Ngưu ta không đáng tin nhưng thụ yêu già thì được đúng không?
Đại Hắc Ngưu càng nói càng kích động, nước miếng phun đầy. Nó có thể tưởng tượng nếu Lý Thất Dạ thật sự để lại một đứa bé trong Tam Tiên giới thì nó cõng nhóc con hoành hành thiên hạ, mang theo nhóc con khuấy động Tam Tiên giới gà bay chó sủa.
Tưởng tượng cuộc sống làm vú em, không, làm bò sữa vui vẻ mà kích thích, Đại Hắc Ngưu kích động hai mắt sáng rực.
Nhìn bộ dạng đó của Đại Hắc Ngưu làm Lý Thất Dạ buồn cười lắc đầu, hắn biết nó suy nghĩ cái gì, con trâu đen này làm gì có ý hay.
Bạch Kim Ninh trợn mắt há hốc mồm nhìn, lần đầu tiên nàng thấy cảnh tượng khoa trương như vậy. Bộ dáng của Đại Hắc Ngưu rất buồn cười nhưng nàng không dám cười.
Đại Hắc Ngưu hăng hái phấn khởi nói:
- Nếu đại thánh nhân cảm thấy huyết thống không tốt thì để bổn soái ngưu kiếm giúp cho! Thấy nha đầu Bắc Viện được không? Ta đã gặp nha đầu kia rồi, huyết thống thuần túy, quang minh chính đại. Nếu nha đầu và đại thánh nhân làm một phát sinh ra nhóc con chắc chắn sẽ vượt qua cỡ như Viễn Hoang Thánh Nhân.
Đại Hắc Ngưu nói nha đầu Bắc Viện là Thánh Sương Chân Đế.
Đại Hắc Ngưu sốt ruột làm mai cho hắn:
- Hoặc nha đầu Chân Long Đình cũng được, ta thấy huyết thống chân long của nàng ta rất khá, phối hợp với huyết thống của đại thánh nhân sinh ra nhóc con sẽ có sức mạnh vô cùng, tay xé thiên địa, quyền nát vạn đạo.
Đại Hắc Ngưu cực kỳ hưng phấn ước gì giơ biển chạy khắp nơi tìm nữ nhân thích hợp với Lý Thất Dạ để lai giống.
Lý Thất Dạ lườm Đại Hắc Ngưu huyên thuyên không ngớt:
- Ngươi có tin là tối nay ta nấu nồi lẩu bò không?
Một ánh mắt sắc bén của hắn làm Đại Hắc Ngưu hèn ngay:
- Được rồi, đại thánh nhân không muốn thì thôi.
Đại Hắc Ngưu vẫn không chết tâm cố vớt vát:
- Nếu đại thánh nhân thật sự muốn để lại hạt giống tùy thời có thể nói một tiếng, ta sẽ tìm cho!
Lý Thất Dạ cười khổ, đôi khi hắn muốn đá con Đại Hắc Ngưu này về Thánh sơn cho rồi.
Một lúc lâu sau Bạch Kim Ninh lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói:
- Công tử, ta... ta đã kiếm được một danh ngạch, chờ tới lúc công tử có thể đi vào, quan thủ của chúng ta chắc chắn sẽ lộ mặt.
Vì kiếm danh ngạch tham gia thịnh yến này làm Bạch Kim Ninh tốn nhiều công sức.
Lý Thất Dạ cười cười, lúc ấy hắn chỉ thuận miệng nói, tuy hắn đúng là muốn gặp Thái Doãn Hỉ. Người Lý Thất Dạ muốn gặp không cần danh ngạch, không ai ngăn hắn được.
Đại Hắc Ngưu không chút hứng thú với mấy chuyện này, tìm cơ hội cho Lý Thất Dạ đi lai giống vui hơn:
- Quan thủ của các ngươi có gì hay mà gặp? Tiểu tử Thái Doãn Hỉ đó lăn lộn ở Ngũ Hành Sơn vài năm, chạy tới Quang Minh Thánh Viện mạ vàng chứ có gì. Sau này người ta nâng hắn lên, làm quân đoàn trưởng gì oách lắm. Chán chết, ngày xưa tiểu tử cũng lanh lợi, không ngờ càng lớn càng lệch lạc.
Bạch Kim Ninh kinh ngạc hỏi:
- Ngươi... quen với quan thủ của chúng ta?
Đại Hắc Ngưu ỉu xìu nói:
- Từng gặp, một tiểu tử rất lanh lợi, ngày xưa là người đầu tiên chịu thua nếu không đã tiểu cho hắn chết chìm.
Bạch Kim Ninh nghẹn lời:
- A...
Quân đoàn trưởng của họ là một trong Trường Tồn Bất Hủ mạnh nhất đương thời, tay cầm quyền to, có địa vị rất cao trong Tiên Thống Giới, bao người khi gặp mặt đều tỏ ra hết sức cung kính. Lần đầu Bạch Kim Ninh thấy người, không, là con trâu chẳng chút cung kính.
Bạch Kim Ninh lấy lại tinh thần, nghe Đại Hắc Ngưu nói ‘tiểu cho hắn chết chìm’ thì không tin. nhỏ giọng nhắc nhở:
- Quân đoàn trưởng của chúng ta là một vị Trường Tồn.
Quân đoàn trưởng của họ là Trường Tồn Bất Hủ, sao có thể bị chết chìm được.
Đại Hắc Ngưu không cho là đúng, nói:
- Trường Tồn thì sao? Trên đời có người mạnh hơn, tiểu tử đó rất lanh lợi, ở Ngũ Hành Sơn mấy năm học được nhiều bản lĩnh, thiên phú tạm được, rồi dến Quang Minh Thánh Viện vài năm mạ vàng, thực lực tăng lên nhiều, mở rộng nhân mạch nên kiếm chức quân đoàn trưởng.
Đại Hắc Ngưu càng nói càng kỳ cục. Thái Doãn Hỉ quan thủ của Thiên Hùng quan ngày xưa đúng là đệ tử của Ngũ Hành Sơn, nhưng nghe đồn không phải đệ tử dòng chính. Có người nói Thái Doãn Hỉ đến từ chi nhánh, có người bảo là đệ tử ngoài núi. Nhưng chắc chắn một điều rằng Thái Doãn Hỉ xuất thân từ Ngũ Hành Sơn, đã được Ngũ Hành Sơn thừa nhận thân phận.
Ngũ Hành Sơn được gọi là đạo thống bí ẩn mạnh nhất Tiên Thống Giới, bằng vào xuất thân này Thái Doãn Hỉ đã rất bất phàm. Về sau Thái Doãn Hỉ bái vào Quang Minh Thánh Viện, thành học sinh của Quang Minh Thánh Viện. Lúc ở Quang Minh Thánh Viện Thái Doãn Hỉ biểu hiện rất xuất sắc, là thiên tài cực giỏi trong thời đại đó.
Vì có kinh nghiệm đi học Quang Minh Thánh Viện cho Thái Doãn Hỉ đóng cơ sở vững chắc, về đạo hạnh hay nhân mạch đều tích lũy sâu. Cũng nhờ đó đặt nền móng vững chắc cho Thái Doãn Hỉ sau này thành quan thủ của Thiên Hùng quan.
Bộ dạng của Đại Hắc Ngưu làm Bạch Kim Ninh sửng sốt. Quân đoàn trưởng quân đoàn Thiên Tiệm, quan thủ Thiên Hùng quan, thân phận nào cũng đều rất tôn quý, bao người muốn ngồi trên địa vị này mà không có tư cách. Nhưng Đại Hắc Ngưu hoàn toàn coi rẻ, dường như quân đoàn trưởng quân đoàn Thiên Tiệm của họ thật nhỏ bé trong mắt nó, quân đoàn Thiên Tiệm là quân đoàn nhỏ hạng ba.
Trong lúc Bạch Kim Ninh ngây người, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ đi.
Đại Hắc Ngưu hỏi:
- Ài, thật ra đại thánh nhân tính làm gì? Cần chi lãng phí thời gian vậy? Nếu đại thánh nhân thật sự muốn gặp Thái Doãn Hỉ thì ta lập tức đi kéo tiểu tử đó tới, kêu hắn gặp đại thánh nhân nếu dám do dự là ta đi bứng ổ của hắn!
Bạch Kim Ninh trố mắt líu lưỡi, lần đầu nàng nghe có người đòi phá sập Thiên Hùng phủ của họ.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Không vội, ta còn có chút việc.
Mấy ngày nay Thiên Hùng quan rất náo nhiệt, ồn ào hơn ngày xưa gấp mười lần, nhiều đại nhân vật lần lượt giá lâm Thiên Hùng quan.