Thánh Sương Chân Đế nhẹ giọng hỏi:
- Tam Tiên giới sắp gặp đại nạn, không lẽ công tử muốn đi sao?
Bất giác Thánh Sương Chân Đế sửa xưng hô, trong lòng nàng cảm thấy sau này tai nạn đến, chắc chắn Lý Thất Dạ có thể xoay chuyển được.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Tam Tiên giới không cần ta lo nhiều, không thì người ta quên mất cái tên Tam Tiên giới là như thế nào. Nó có người bảo vệ, cần gì thêm ta?
Nghe Lý Thất Dạ nói, nhóm Đại Hắc Ngưu nhìn nhau, cùng nhớ đến các loại truyền thuyết của Tam Tiên giới:
- Tam Tiên?
Thánh Sương Chân Đế chần chừ một lúc, khẽ hỏi:
- Tam Tiên thật sự tồn tại?
Tam Tiên giới, có người nói tên của nó khởi nguồn từ Tam Tiên. Nhưng trăm ngàn vạn năm nay nhiều người cho rằng giả thiết này không đáng tin, vì từ đó tới giờ chưa ai thấy Tam Tiên, không ai có thể chứng thực sự tích của Tam Tiên, không có bằng chứng vững chắc nào. Vì vậy trăm ngàn vạn năm nay có người tin Tam Tiên tồn tại thật sự, có người thì cho rằng đó chỉ là nghe nhầm đồn bậy, nhân vật được hư cấu ra chứ không có thật.
Nghe Thánh Sương Chân Đế đặt câu hỏi, Lý Thất Dạ cười cười.
Hắc Thạch Tử đã im lặng cũng ngứa miệng xen vào:
- Các ngươi đang nói đến Tam Tiên?
Đại Hắc Ngưu liếc xéo nó:
- Ngươi biết Tam Tiên là gì không? Cục đá mốc chìm ở Vạn Cổ Uyên như ngươi chắc chưa thấy quen mặt.
Hắc Thạch Tử trào phúng ngược lại:
- Nghé con hoang dại như ngươi mới đúng là chưa thấy quen mặt, thứ ta từng thấy sợ là ngươi cả đời chưa từng gặp, ví dụ Tam Tiên.
Thánh Sương Chân Đế giật mình kêu lên:
- Ngươi từng gặp Tam Tiên!?
Trăm ngàn vạn năn may có ai từng gặp Tam Tiên? E rằng không có người nào dám nói mình đã gặp Tam Tiên. Dù trăm ngàn vạn năm nay có người vỗ ngực bảo mình đã gặp Tam Tiên, nhưng thường thì chỉ là thổi phồng tự nâng giá trị của mình lên.
Hắc Thạch Tử trầm ngâm nói:
- Có lẽ, nhưng chỉ là một trong số đó. Nếu trên đời thật sự có Tam Tiên thì chắc chắn một nữ nhân trong số đó.
Đại Hắc Ngưu cười giễu:
- Xem bộ dạng do dự của ngươi là biết ngươi còn không rõ mình gặp được ai, cũng dám khoác lác.
Hắc Thạch Tử không thèm cãi lộn với Đại Hắc Ngưu, nó im lặng dường như đang nhớ lại cảnh năm xưa.
Thánh Sương Chân Đế tò mò hỏi:
- Người đó thế nào?
Trăm ngàn vạn năm nay chưa có ai thật sự gặp Tam Tiên, nếu thật sự có người từng gặp rồi Thánh Sương Chân Đế rất muốn biết Tam Tiên trong truyền thuyết sẽ như thế nào. Vì trăm ngàn vạn năm nay rất nhiều người nói đại đạo của Tam Tiên giới khởi nguồn từ Tam Tiên, không ai biết là thật hay giả.
Hắc Thạch Tử chậm rãi nói, ngữ điệu rất chắc chắn:
- Rất mạnh rất mạnh rất mạnh, đặc biệt mạnh.
Hắc Thạch Tử dùng bốn chữ mạnh nói lên người đó mạnh mẽ khủng bố cỡ nào.
Lòng Thánh Sương Chân Đế chấn động, cũng dấy lên hy vọng. Nếu Tam Tiên giới thật sự có Tam Tiên bảo vệ thì là phúc lợi cho nó.
Đại Hắc Ngưu cười nói, trong lời nói chất chứa tò mò:
- So với người vớt ngươi lên khỏi Vạn Cổ Uyên thì sao?
Dù sao tranh đấu đỉnh cao như vậy là cảnh vô số người cả đời không thể gặp.
Hắc Thạch Tử lặng im, nó liếc Đại Hắc Ngưu một cái, lạnh lùng nói:
- Nghé con nhà ngươi sẽ không hiểu huyền diệu trong đó. Vấn đề không phải một người mạnh bao nhiêu mà là cái gì có thể là chúa tể thế giới, cái gì mới là chốn về thật sự, đây mới là khởi nguồn tất cả.
Đại Hắc Ngưu nhún vai cười nói:
- Bổn soái ngưu không hiểu thật, nhưng ta hiểu đại thánh nhân. Với đại thánh nhân thì khởi nguồn, chốn về gì đó chẳng quan trọng, quan trọng là cản đường đại thánh nhân thì đại thánh nhân sẽ làm thịt kẻ đó, tùng xẻo nhiều mảnh. Với đại thánh nhân đơn giản chỉ có thế. Khởi nguồn, chốn về gì đó lăn sang bên đi.
Giọng Đại Hắc Ngưu trở nên nhẹ tênh:
- Sau khi xử lý tất cả rồi đại thánh nhân mới từ từ nói đến chuyện chốn về, khởi nguồn cũng không muộn.
Nói xong Đại Hắc Ngưu cười rất tiện.
Nghe luận điệu của Đại Hắc Ngưu làm Hắc Thạch Tử im lặng nhìn Lý Thất Dạ.
Cuối cùng Hắc Thạch Tử không nhịn được tò mò hỏi Lý Thất Dạ:
- Vậy ngươi cầu cái gì? Cho dù ngươi có thể làm được tất cả nhưng ngươi cầu cái gì? Trường sinh bất tử sao? Hay bảo vệ tất cả những thứ ngươi muốn bảo vệ?
Lý Thất Dạ cười hờ hững:
- Ta là ta, chiến đến cuối cùng, vậy là đủ.
Hắc Thạch Tử thì thào:
- Ta là ta!
Hắc Thạch Tử chìm trong thinh lặng, câu nói của Lý Thất Dạ đem đến cảm xúc khắc sâu cho nó.
Đại Hắc Ngưu cười hỏi:
- Còn ngươi thì sao? Ngươi vẫn là ngươi sao? Ngươi vẫn là cục đá mốc ở Vạn Cổ Uyên? Hay ngươi bây giờ chỉ là con chó săn? A không đúng, giờ ngươi là chó chết bị trấn áp tại đây.
Đại Hắc Ngưu trào phúng châm chọc nhưng Hắc Thạch Tử không cãi lại, nó im lặng một lúc lâu sau lạnh lùng nói:
- Đây chẳng phải là sự tuyển chọn, cuối cùng ngươi cũng sẽ phải lựa chọn.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Không, ta đã lựa chọn rồi. Ta chọn đi theo bản tâm của mình, không thấy sao? Chẳng phải ta đang đứng cạnh đại thánh nhân sao?
Hắc Thạch Tử lạnh lùng nói:
- Chưa chắc, ngươi sẽ tự thay đổi, sẽ thay đổi lựa chọn của mình, thậm chí vứt bỏ mọi tín ngưỡng của mình. Chuyện như vậy đã xảy ra, không phải số ít.
Đại Hắc Ngưu lạnh lùng cười:
- Đó là bọn họ, người ta chọn lựa thế nào không thể đại biểu ta. Hơn nữa có một số người đạo tâm không đủ kiên định, hoặc bọn họ bẩm sinh là vậy. Cái gọi là quang minh, cứu thế, bảo vệ chẳng qua là khoác túi da giả dối.
Hắc Thạch Tử cười khẩy nói:
- Chờ ngày đó đến ngươi hãy huênh hoang cũng không muộn.
Đại Hắc Ngưu cười ngạo nghễ:
- Chẳng cần chờ đến ngày đó, bổn soái ngưu luôn tràn đầy tự tin, tuyệt đối sẽ không sai!
Hắc Thạch Tử không nói thêm nữa, chỉ cười nhạt.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Ngươi là chính là ngươi, chẳng qua lúc đó ngươi không nhận ra, hôm nay đã tới lúc ngươi trở về bản ngã.
Hắc Thạch Tử thầm sợ hãi, linh cảm không may nổi lên, nó hét to một tiếng:
- Ngươi muốn làm gì!?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Không làm gì, chỉ trợ giúp ngươi một tay.