Nghe thấy Chập Long lên tiếng, Lý Thất Dạ nở nụ cười, hắn nói chuyện rất tùy ý:
- Đúng rồi, ta đang hùng hổ dọa người, không phục thì tới chịu chết, ta không ngại đại khai sát giới.
Lý Thất Dạ nói ra lời này cũng làm hào khí ngưng trọng, hào khí đáng sợ bao trùm thiên địa.
Lúc này, không biết rõ có bao nhiêu nhìn nhau, cũng có rất nhiều người chỉ biết cười khổ mà thôi.
Dường như, vào bất cứ thời điểm nào, đệ nhất hung nhân đều trực tiếp như vậy, hắn có phong cách hành sự đơn giản mà thô bạo, dường như đệ nhất hung nhân không biết nói chuyện uyển chuyển hoặc có thể làm hào khí bớt căng thẳng.
- Chẳng lẽ đệ nhất hung nhân nói chuyện không thể nói chuyện uyển chuyển hơn một chút hay sao?
Có cường giả thì thào tự nói:
- Hắn nói chuyện khách khí một chút, nói không chừng tất cả mọi người sẽ có đường lui, không cần làm mọi chuyện quá căng thẳng, mọi người không thể bước xuống đài.
Người, ai cũng cần mặt mũi, đặc biệt là thế hệ vô địch, bọn họ càng thích sĩ diện, thậm chí vì bộ mặt mà không tiếc đánh cược sinh tử một lần.
Hiện tại đệ nhất hung nhân nói năng bá đạo như vậy trước mặt người trong thiên hạ, làm như thế sẽ phá hư tất cả khả năng thương lượng, cũng không lưu lại đường lui cho mình, kể từ đó, song phương sẽ vạch mặt với nhau.
Cho dù Bát Xích Chân Đế, Khê Hoàng nói chuyện với Lý Thất Dạ, bọn họ nói chuyện đặc biệt phong độ, cũng rất có tiêu chuẩn, mỗi lời nói như châu ngọc, nhưngđệ nhất hung nhân nói năng đơn giản mà thô bạo, hơn nữa thường thường dễ dàng đắc tội với người khác.
- Gia hỏa này…
Cũng có giáo chủ cười khổ, nói:
- Chẳng lẽ hắn xuất thân từ nơi dã man, không có hàm dưỡng đại giáo đạo thống…
- Đần.
Có lão tổ lắc đầu, nói ra:
- Chỉ có đồ đần mới cho rằng như vậy, hắn chỉ lười nói mà thôi. Ngươi sẽ nói chuyện khách khí với con kiến hay sao?
- Nhưng hắn đang đối mặt với Chập Long, đối mặt với Kim Quang thượng sư.
Có cường giả nói thầm.
Ánh mắt lão tổ kia thâm thúy, hắn nhìn đệ nhất hung nhân đứng ở phương xa, nói:
- Từ khi hắn xuất đạo đến nay, ngươi nhìn thấy đệ nhất hung nhân đã từng đặt người nào vào trong mắt chưa? Chưa từng!
Nghe nói như thế, không ít người ngây ngốc, nghĩ kỹ lại, dường như đúng là như thế, từ khi đệ nhất hung nhân lộ diện đến nay, hắn làm việc rất phách lối và bá đạo, dường như hắn chưa bao giờ xem kẻ địch của mình là đối thủ ngang hàng.
- Trường Giang sóng lớn, sóng sau đè sóng trước.
Lúc này Chập Long cảm khái một tiếng, nói ra:
- Những lão già khọm chúng ta cũng già rồi, đã không còn bá khí như lúc còn trẻ.
Nói đến đây, Chập Long dừng một lúc mới nói tiếp:
- Nhưng bộ xương già của ta vẫn còn muốn giày vò, nếu như đạo hữu cố ý muốn đối địch với ta, bộ xương già của ta không biết lượng sức mà chiến một trận chiến, thế nào?
Chập Long nói chuyện khách khí nhưng khi nói câu cuối cùng lại mang theo lửa giận, chỉ trong nháy mắt hắn khôi phục dáng vẻ Chập Long hùng bá thời đại khi còn trẻ.
- Chỉ là một trận chiến, thì thế nào?
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Ta tiếp là được!
Nói đến nước này, mọi người đều biết song phương sẽ khó tránh đánh nhau một trận, không ít tu sĩ liếc mắt nhìn nhau.
Chỉ có điều, bọn họ không nghĩ tới đệ nhất hung nhân không đánh với Kim Quang thượng sư một trận, hắn đánh trước với Chập Long người hộ đạo của Kim Quang thượng sư.
Mọi người đều biết, Chập Long là Viễn Đạo Trường Tồn, đạo hạnh của hắn mạnh chưa chắc sẽ yếu hơn Kim Quang thượng sư.
- Nơi đây có ý nghĩa trọng đại với chúng ta.
Lúc này, Chập Long nói:
- Đánh một trận với đạo hữu, ta sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào! Nếu có chỗ đắc tội, kính xin đạo hữu thứ lỗi.
- Không có gì đắc tội hay thứ lỗi.
Lý Thất Dạ không thèm để ý, hắn cười nhạt và nói:
- Thua, tài nghệ không bằng người mà thôi, có thủ đoạn gì cứ dùng ra hết đi. Nói không chừng, sau này không có cơ hội đâu.
- Tốt, tốt, tốt, thật bá khí.
Chập Long cười ha hả, nói:
- Đã bao nhiêu năm rồi, lão già khọm ta chưa từng nghe ai nói những lời như thế, rất tốt, rất tốt!
Thời điểm Chập Long cười to, đột nhiên nhật nguyệt trên cao tối tăm, dường như vạn vật chúng sinh đang run rẩy và kính sợ.
Mặc dù Chập Long cười to, bất cứ kẻ nào cũng có thể nghe ra tiếng cười của Chập Long mang theo lửa giận cực lớn.
Nghe thấy lửa giận trong tiếng cười, tất cả mọi người đều hiểu, dù sao loại tồn tại như Chập Long, người trên thế gian đều cung kính với hắn trong nhiều năm, bất cứ nhân vật nào bị Lý Thất Dạ xem nhẹ như hiện tại, cho dù là tượng đất cũng có ba phần bùn tính.
Vào lúc này, Chập Long không tức giận, hắn vẫn giữ phong độ của mình.
- Tiểu muội không biết tự lượng sức mình.
Lúc này, Khê Hoàng trong xe ngựa lại lên tiếng, nói ra:
- Tiểu muội muốn lộ xấu một phen, mong rằng Lý công tử thứ lỗi.
- Thì thế nào.
Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:
- Không phải ta đã nói hay sao? Nếu như các ngươi không đi, ta sẽ quét ngang nơi này, máu chảy vạn dặm. Mặc kệ các ngươi liên thủ với bao nhiêu người, ta đều không ngại.
- Đa tạ công tử thông cảm.
Cho dù song phương phải động thủ với nhau, Khê Hoàng vẫn giữ phong độ nhẹ nhàng, nói năng khách khí hữu lễ.
Khê Hoàng nói ra lời này, Chập Long cũng không ngăn cản, không hề nghi ngờ, hắn cũng chấp nhận Khê Hoàng ra tay.
Vào thời điểm này, không ít người đều hít thật sâu, như vậy có ý nghĩa, Chập Long cũng tốt, Khê Hoàng cũng được, Tiên Đồng sơn không có tính toán đơn đả độc đấu với Lý Thất Dạ, chuẩn bị liên thủ đại chiến Lý Thất Dạ.
Đến cấp bậc Thủy tổ, bọn họ thường thường ưa thích đơn đả độc đấu, cường giả như vậy không thích có người trợ trận, huống chi, chiến tranh cấp bậc này, người đạo hạnh thấp đi lên trợ trận cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ biến thành vướng víu.
Hiện tại Chập Long lại cho phép Khê Hoàng trợ trận, đây là việc làm không ít người rung động.
Mặc dù Khê Hoàng rất cường đại, nhưng cũng chỉ đối với cường giả trong thiên hạ mà thôi, cho dù nàng cường đại hơn nữa cũng chưa đạt tới cảnh giới Thủy tổ, nàng không đạt tới độ cao giống Chập Long.
Có thể nói, cho dù Khê Hoàng dùng hết toàn lực, cho dù không thể trợ giúp việc gì trong chiến đấu, thậm chí có khả năng trở thành vướng víu, nhưng Chập Long lại cho phép, bởi vì Chập Long cần giúp đỡ sao?
Nghĩ tới điểm này, không ít người đưa mắt nhìn nhau, tất cả mọi người cảm thấy, Khê Hoàng muốn xuất thủ, đây mới là việc nằm ngoài dự đoán của mọi người.
- Nghe khẩu khí của ngươi mang theo vài phần chắc chắn.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ngươi là nữ tử thông minh, ta lại có vài phần ưa thích, dựa theo đạo lý, ngươi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Lý Thất Dạ nói ra một câu làm mọi người khó hiểu, Khê Hoàng nhúng tay vào trận quyết đấu như thế, nghe thế nào cũng không sáng suốt.
- Công tử cơ trí, ta không bằng.
Khê Hoàng cảm thán một câu, lại nói:
- Tiểu muội chỉ có một chút đạo hạnh nông cạn, chưa nói tới thủ đoạn gì.
Nữ nhân như Khê Hoàng, người khác muốn chán ghét cũng không được, nghe nàng nói chuyện, dường như cũng là một loại hưởng thụ, sẽ có người ưa thích, nữ nhân như vậy mới xứng đôi với người như Kim Quang thượng sư.
- Năm đó, tổ tiên ta lâm vào hung địa, đã có điều ngộ ra, được Kiêu Hoành tương trợ, chế ra một đạo, khác với đạo vốn có.
Khê Hoàng nói:
- Sau đó đạo của tổ tiên ta không hợp với bản đạo ban đầu, cho nên ngộ mà không tu, hậu bối cũng chưa từng tu hành. Tiểu muội nông cạn, đánh bậy đánh bạ tu được...
Nghe được Khê Hoàng nói một lúc, tất cả mọi người đều giật mình, mọi người lần đầu tiên nghe được bí tân như thế.
Người trong thiên hạ đều biết, năm đó Kiêu Hoành bán Tẩy Khê Thủy tổ Tẩy Bạch Hôi cho ác ma, nhưng bây giờ nghe Khê Hoàng nói thế, dường như chuyện năm đó không đơn giản như vậy.
Dường như sau khi Kiêu Hoành bán Tẩy Bạch Hôi bán ác ma, lại trợ giúp Tẩy Bạch Hôi một tay? Hoặc là, Kiêu Hoành bán Tẩy Bạch Hôi cho ác ma chỉ là khổ nhục kế, từ đó tính toán ác ma!
Bí mật năm đó không có người nào hiểu rõ, nhưng từ lời của Khê Hoàng lại làm cho hậu nhân hiểu rõ, chuyện năm đó không đơn giản như vậy.
- Nói như vậy, ngươi muốn biến ta thành đá thử vàng.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Không dám, tiểu muội không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Khê Hoàng vô cùng khiêm tốn, nói chuyện rất dễ nghe.
- Thôi được.
Lý Thất Dạ cũng không thèm để ý, không sao cả, nói ra:
- Ta cũng muốn mở mang kiến thức, Kiêu Hoành và Thủy tổ của các ngươi sáng chế ra đạo gì, dù sao hắn là con cưng của ông trời, thiên tài trên thế gian khó mà sánh bằng hắn.
Lý Thất Dạ nói như vậy, lúc này có không ít người nhìn nhau, tất cả mọi người đều nghe ra, dường như đệ nhất hung nhân rất thưởng thức Kiêu Hoành.
Mọi người đều biết, đệ nhất hung nhân xưa nay không đặt ai vào trong mắt, hiện tại hắn rất thưởng thức Kiêu Hoành, hơn nữa là hai người không cùng thời đại, Kiêu Hoành đã sớm biến mất trong dòng sông thời gian, nhưng đệ nhất hung nhân lại thưởng thức Kiêu Hoành như thế, việc này cũng làm người ta cảm thấy quỷ dị.
- Kiêu Hoành, không phải là tên gian thương kia sao?
Cũng có người nói thầm một tiếng, cũng cảm thấy bất mãn.
Kiêu Hoành gian thương, việc này đã lưu lại tiếng xấu, mặc dù hắn sáng lập quái vật khổng lồ như Kiêu Hoành thương hội, nhưng nghe nói trong thời đại của hắn năm đó, từng có không ít đạo thống ngã xuống trong tay hắn, cũng không ít người ăn thiệt thòi.
Cho nên, hậu thế đều biết Kiêu Hoành là gian thương, tuyệt đối không phải người tốt.
Tên gian thương như thế đã chết từ lâu, đệ nhất hung nhân không coi ai ra gì còn thưởng thức hắn như thế, việc này làm người ta ngoài ý muốn và giật mình.
- Tiểu muội đắc tội.
Thời điểm rất nhiều người vẫn còn khó hiểu, Khê Hoàng nói ra.
Khê Hoàng dứt lời, tất cả mọi người ổn định hô hấp, đều mở to mắt ra nhìn, bọn họ muốn xem Khê Hoàng thi triển thủ đoạn nghịch thiên gì.
Mọi người đều biết, Khê Hoàng thập phần cường đại, cho dù kiêu ngạo như Kim Biến Chiến Thần cũng không dám làm càn trước mặt Khê Hoàng, cũng không phải bởi vì nàng là thê tử Kim Quang thượng sư, còn bởi vì bản thân Khê Hoàng vô cùng cường đại, cường đại đến mức làm Chân Đế thập nhị cung phải kiêng kị!