Thiên Đạo Viện quá cổ xưa,
xa xưa đến nỗi người ta không biết nó bắt nguồn từ thời đại nào, không
ngược dòng lên điểm bắt đầu được.
Đứng dưới sơn môn Thiên Đạo Viện mới lĩnh ngộ cái gì là bàng bạc đại khí của Thiên Đạo Viện. Có vô số thần sơn, cự phong dựng thẳng. Thần sơn
đâm mây mù, đâm ngoài trời, cao nhất thì có ngân hà quanh quẩn. Có cự
phong che trời tự thành một mảnh thiên địa. Giữa các cự phong là cầu
thần vượt qua vạn dặm, từ đầu này nối thẳng sang đầu kia.
Trong Thiên Đạo Viện có thần hạc bay lượn, giao long ẩn trong mây, thụy
thú ra vào. Khi đứng bên ngoài Thiên Đạo Viện, mọi người cảm giác đây mà là viện gì? Đã tự thành một giới, gọi là thiên đạo giới cũng không quá
đáng.
Nhìn Thiên Đạo Viện bàng bạc đại khí, Trì Tiểu Điệp rung động cảm thán.
Tây Thùy lãnh thổ Thiên Đạo Viện chẳng qua là một góc nhỏ, nhỏ xíu xiu.
Bước vào sơn môn Thiên Đạo Viện có thể thấy một cổ bia khổng lồ, nói nó
là cổ bia chẳng bằng bảo là vách đá to lớn càng chính xác. Trên cổ bia
khắc các tên gọi, có nét bút ngân câu, có nét bút long xà, có nét bút
nghuệch ngoạc.
Phi Dương tiên đế, Hạo Hải tiên đế, Lăng Không tiên đế, Bá Tiên Sư
Vương, Võ Thần, Đao Tổ . . . Các nhân vật từng kinh diễm một thời đài,
vô địch càn quét bát hoang, tất cả đều khắc tên vào cổ bia.
Đây là học sinh kỳ tài nhất Thiên Đạo Viện đã đào tạo, học sinh không có thành tựu vô địch thì xấu hổ không dám trở về để lại tên trên cổ bia.
Cổ bia rậm rạp những cái tên đại biểu cho cá đời vô địch từng xuất thân từ Thiên Đạo Viện.
Khi đứng trước cổ bia, nhìn thấy tên Trường Hà tông, tâm tình Trì Tiểu
Điệp rất kích động, tự hào. Đó là tổ tiên gia gia của gia tộc nàng!
Ngoại tổ từng đi học trong Thiên Đạo Viện, sau này càn quét bát hoang,
sinh ở thời đại Thôn Nhật tiên đế thì Trường Hà tông vẫn là kinh tuyệt
một thời đại!
Đây là Trường Hà tông tự mình viết, là vật gia truyền của ngoại tổ bọn
họ. Nhìn vật gia truyền bàng bạc đại khí, lòng Trì Tiểu Điệp kích động,
siết chặt nắm tay. Tổ tiên Trì gia là Bách Chiến Thần Hoàng, nhận vô
thượng sắc phong, được chân thần công nhận. ngoại tổ Trường Hà tông từng kinh tuyệt một thời đại, nàng là hậu nhân sẽ có ngày lan tỏa vinh diệu, thần uy của tổ tiên!
Lý Thất Dạ nhìn cổ bia trước mắt, không nói một lời. Những cái tên quen
thuộc, các nhân vật phong vân, những người vô địch, thiên tài tiếu ngạo
xưa nay. Tiếc thay vô địch cũng tốt, tiên đế cũng thế, cuối cùng tan rã
trong dòng sông thời gian.
Trên cổ bia này cái tên nào cũng đại biểu cho đỉnh, cho một thời đại rực rỡ. Có người Lý Thất Dạ quen, có hắn từng nghe tên, có từng hiệu trung
trước chiến xa của hắn. Tiếc rằng cuối cùng biến mất hết, đại đạo độc
hành thật tàn nhẫn, vô hình.
Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài, nói với Trì Tiểu Điệp đứng ngây người trước cổ bia:
- Đi đi.
Trì Tiểu Điệp khó khăn bình ổn cảm xúc kích động đi theo sau Lý Thất Dạ, khi hai người bước chân vào Thiên Đạo Viện thì một thanh niên đi xuống
bậc thang đón chào.
Thanh niên bước xuống cầu thang, chắp tay với Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp, cười hỏi:
- Vị này chắc là Lý huynh đúng không?
Thanh niên cơ thể vạm vỡ rắn chắc, đứng đâu cũng như ngọn núi nguy nga
không ngã. Thanh niên không phát ra khí thế khiếp người nhưng đôi mắt
tựa bảo thạch đen, sáng gời, kiên cường, hùng hồn.
- Tại hạ tên Nhạc Nghị. Lý huynh và Trì cô nương vất vả đến đây, thứ lỗi không tiếp đón từ xa.
Thanh niên nói năng lễ phép, khí thế siêu phàm.
Lý Thất Dạ không nói gì. Trì Tiểu Điệp nghe Nhạc Nghị thì run lên, nàng
không ngờ đại đệ tử Thiên Đạo Viện sẽ tự mình đến đón hai người.
Nhạc Nghị là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong Đông Bách Thành, tuy gã
ít có trận chiến thành danh, không như Tổ Hoàng Võ Diệu Quang Cự Tử của
Diêu Quang cổ quốc xuất thân đã là kinh tài tuyệt diễm, đạo hạnh tăng
vùn vụt.
Nhạc Nghị không như đại hoàng tử Bá Hạ của Nộ Tiên thánh quốc bá khí
khiếp người, hùng hổ đáng sợ, khiêu chiến nhiều người nổi tiếng, nổi
tiếng vì chiến đấu.
Nhạc Nghị bái vào Thiên Đạo Viện, trở thành đại đệ tử, tu hành điệu
thấp, chịu cực chịu khổ, ít khi khiêu chiến với người ngoài. Nhưng Nhạc
Nghị ngồi vững trên ngai số một đại đệ tử Thiên Đạo Viện, chưa từng sợ
ai khiêu chiến. Bất cứ thiên tài nào khiêu chiến Nhạc Nghị đều sừng sững không ngã, gã như ngọn núi lớn không thể lay động.
Dù là đại hoàng tử Bá Hạ của Nộ Tiên thánh quốc bẩm sinh có thể bá
vương, khi khiêu chiến với Nhạc Nghị gã cũng ung dung ứng chiến. Không
ai biết kết quả trận chiến, nhưng sau đó Bá Hạ về nước bế quan. Nộ Tiên
thánh quốc truyền tin bảo Bá Hạ và Nhạc Nghị quyết chiến không chia
thắng bại nhưng có người đoán Bá Hạ không lấn lướt được Nhạc Nghị. Chẳng qua Nhạc Nghị quá hiền, không hùng hổ đáng sợ, điểm đến liền ngừng.
Tại Đông Bách Thành từng có người tò mò xếp hạng người trẻ tuổi trong
Đông Bách Thành. Có người xếp Mai Tiên Nữ Mai Tố Dao hạng nhất, Nhạc
Nghị và Tổ Hoàng Võ Diệu Quang Cự Tử hạng hai.
Thứ hạng như vậy rất có lý, đương nhiên nhiều người phủ nhận nó, nhiều
người cho rằng Nhạc Nghị chưa đủ thực lực ngang ngửa với Tổ Hoàng Võ.
Tóm lại Nhạc Nghị là một trong các thiên tài trẻ tuổi mạnh nhất Đông
Bách Thành, nhưng gã luôn điệu thấp ở trong Thiên Đạo Viện, khổ tu đạo
hạnh, uy danh không bằng Tổ Hoàng Võ Diệu Quang Cự Tử, Bá Hạ như sấm bên tai.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Làm phiền, hai chúng ta đi Đại Thế viện báo danh.
Lý Thất Dạ ung dung như đến ngắm cảnh.
Trì Tiểu Điệp thì dứng bên Lý Thất Dạ, hắn nói gì nghe nấy.
- Vậy ta dẫn Lý huynh, Trì cô nương di.
Nhạc Nghị không dài dòng, gã lấy một con thuyền buồm ra, bước lên đó.
Nhạc Nghị nói:
- Đi Đại Thế viện còn một đoạn dài, để ta chở hai vị.
Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp bước lên thuyền. Nhạc Nghị điều khiển thuyền
bay lên cao, tốc độ chiếc thuyền nhanh kinh người, nháy mắt ra vạn dặm.
Lý Thất Dạ đứng trên thuyền buồm, thấy vật cũ làm hắn cảm thán rằng:
- Tọa gái của Vương Viễn đúng là thú vị, năm xưa chiếc thuyền này từng chìm xuống biển cuối cùng an toàn lùi lại.
Trì Tiểu Điệp rung động, nàng không ngờ chiếc thuyền nho nhỏ này là báu
vật của á thánh. Á thánh Vương Viễn có địa vị thế nào trong lịch sử
Thiên Đạo Viện? Qua đây đủ thấy Thiên Đạo Viện xem trọng Nhạc Nghị cỡ
nào.
Nhạc Nghị cũng chấn động:
- Lý huynh bác học, tại hạ xấu hổ không bằng.
Nhạc Nghị luôn dùng thuyền buồm nhưng ít ai ánh mắt đầu tiên nhận ra lai lịch ngay. Lý Thất Dạ vừa nhìn đã biết lai lịch của thuyền khiến Nhạc
Nghị rất ngạc nhiên, gã đã hiểu tại sao cao tầng Thiên Đạo Viện đột
nhiên chiêu mộ một học sinh lai lịch không rõ như vậy.
Thuyền buồm lướt trong không khí bay vào Thiên Đạo Viện. Bước chân vào
Thiên Đạo Viện mới biết thiên địa rộng lớn cỡ nào. Tại đây sông lớn chảy cuồn cuộn dài mười vạn dặm. Tại đây có núi non như cự long vượt trăm
vạn dặm. Tại thiên địa này có thành quách lớn chứa trăm vạn người. Tại
đây có cầu thần bắc ngang tám hướng, nói từng tòa thần sơn cao ngất đâm
trời lại với nhau.