Trong sinh hoạt kế tiếp, Lý Thất Dạ ở lại trong Lưu thôn, hắn ngày bình thường không có việc gì, hoặc là ngồi ngẩn người, hoặc đi dạo ngoài thôn.
Hình như hắn là người lêu lỏng, chỉ biết ăn uống ngủ, tối đa cũng ngẫu nhiên trêu chọc hài tử trong thôn.
Có thể nói, Lý Thất Dạ trong trạng thái như vậy là phàm nhân nhưng không có khả năng là phàm nhân, thậm chí là phàm nhân lười biếng.
Nếu như không phải tiếp xúc với Lý Thất Dạ, Lưu Lôi Long sẽ cho rằng Lý Thất Dạ là phàm nhân bình thường.
Tại Lý Thất Dạ đi ra ngoài, hắn đặc biệt mang theo Lưu Lôi Long, bảo Lưu Lôi Long làm tôi tớ cho hắn.
Lưu Lôi Long với tư cách tu sĩ Vương Giả Phách Thể, cho dù không phải bá chủ xưng bá một phương cũng là một nhân vật, hắn cũng có phân lượng trong tông môn, huống chi như Thần Huyền tông là đại phái nhất lưu tại bắc Tây Hoàng.
Có thể nói, kẻ có thực lực Vương Giả Phách Thể làm người hầu cho phàm nhân, nghe phàm nhân sai bảo, người ngoài sẽ không hiểu được.
Lưu Lôi Long không so đo nhiều như thế, hắn nghe theo Lý Thất Dạ sai sử, lưng cõng sọt thuốc đi sau lưng Lý Thất Dạ.
Những ngày qua, Lý Thất Dạ bắt đầu mang theo Lưu Lôi Long đi vào trong núi tìm đủ loại thảo dược.
Lý Thất Dạ ngắt lấy thảo dược chưa nói trân quý gì nhưng muôn hình muôn vẻ, là thảo dược của phàm nhân, cũng có vài loại trân quý sâu trong núi rừng, cũng có thảo dược sinh trưởng trên vách đá...
Có thể nói, khi hái thảo dược, Lưu Lôi Long đã trải qua rất nhiều nơi, vách núi, đầm nước, vực sâu…
Bất kể làm gì, Lưu Lôi Long không có phàn nàn một câu, tùy ý nghe Lý Thất Dạ sai bảo, chỉ cần Lý Thất Dạ phân phó thì hắn toàn lực mà làm, cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành mọi việc.
- Thảo dược này hiếm có.
Ngày hôm nay, Lý Thất Dạ bảo Lưu Lôi Long hái linh dược dưới một vách đá.
- Đây là thảo dược gì?
Lưu Lôi Long không phải dược sư, tuy hắn nhận ra rất nhiều thảo dược nhưng có nhiều thứ không nhận ra, hắn chưa từng thấy gốc linh dược trước mặt.
- Thiên địa đã biến hóa, có nhiều thứ đã thay đổi, không biết tên gọi là gì, bản chất sẽ không thay đổi.
Lý Thất Dạ cười cười ném thảo dược vào sọt thuốc.
Nghe câu này của Lý Thất Dạ, hắn như lọt vào trong sương mù, Lưu Lôi Long nghe không hiểu.
Lý Thất Dạ mang theo Lưu Lôi Long ngắt linh dược đan thảo, có thể nói trong kiếp sống này, trong sân nhà Lưu Lôi Long bày đầy thảo dược.
Lý Thất Dạ hái đủ thảo dược cần thiết, hắn bắt đầu luyện chế các dược liệu.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ luyện chế các loại dược liệu, Lưu Lôi Long ngạc nhiên ngoài ý muốn, bởi vì Lý Thất Dạ không hề giống luyện đan sư, thủ pháp của hắn giống như dược sư phàm nhân.
Trong giới tu sĩ, luyện đan sư luyện chế đan dược đều dùng hỏa diễm của mình làm đan hỏa, lại thúc dục luyện đan thuật.
Lý Thất Dạ sử dụng củi lửa thế gian, hoặc là phơi nắng thảo dược.
Lý Thất Dạ luyện dược rất bình thường, đó chính là chưng, xào, luộc, phơi nắng...
Tuy Lý Thất Dạ luyện dược rất bình thường nhưng thủ pháp của hắn rất thành thạo, có đôi khi Lưu Lôi Long nhìn Lý Thất Dạ luyện dược lại giống như đang xem biểu diễn nghệ thuật.
- Thiếu gia là luyện đan sư sao?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đang luyện dược, Lưu Lôi Long không nhịn được nói một câu.
- Luyện đan sư?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Tiện tay mà làm, thiên địa vạn vật vốn tương thông, cần gì cố chấp một đạo.
Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Lưu Lôi Long chấn động, câu này rất thâm ảo, người bình thường không nói ra được, chỉ có cao nhân đứng ở rất cao mới hiểu và nói được.
Thật vất vả, Lý Thất Dạ cũng phối chế xong, Lưu Lôi Long đổ tất cả vào nồi lớn, thứ tự của thảo dược rất chú ý, phân lượng, khuấy bao nhiêu lần, thủ pháp, thời gian... Tất cả đều chú ý.
Lý Thất Dạ phân phó Lưu Lôi Long thông gió rất nghiêm khắc, hắn khống chế hỏa hầu rất tốt.
Cuối cùng, tất cả thảo dược bị nấu thành nước, dược dịch sền sệt.
Lúc này dược dịch trong nồi biến thành màu xanh lục.
- Thiếu gia, này, làm cái gì vậy?
Nhìn dược dịch trong nồi, Lưu Lôi Long hỏi.
- Thuốc mỡ, một nồi thuốc mỡ độc nhất vô nhị.
Lý Thất Dạ phân phó một câu:
- Nhảy vào trong nồi đi, hảo hảo nấu một phen.
- Ta, ta, ta sao?
Lưu Lôi Long ngơ ngác, hắn phục hồi tinh thần lại, hắn chỉ vào mũi mình và ngây người.
Mình nhảy vào trong nồi thuốc để nấu, Lưu Lôi Long thẩn thờ.
- Chẳng lẽ có thể nấu ngươi thành canh thịt hay sao?
Lý Thất Dạ hời hợt nhìn Lưu Lôi Long, nói ra.
Lưu Lôi Long hiểu ra cái gì, hắn không nói hai lời liền nhảy vào, hắn ngâm mình trong dược dịch.
Lưu Lôi Long vừa ngâm vào trong nồi thuốc, Lý Thất Dạ đậy nồi sắt lại, sau đó tăng thêm hỏa lực, dược dịch không ngừng sôi trào.
Lưu Lôi Long ngồi trong nồi, một ít tiểu hài tử trong sân sợ hãi không nhẹ.
- Này, này, ngươi muốn nấu chết Lưu huấn luyện viên sao?
Có tiểu hài tử sợ hãi hỏi thăm.
Lý Thất Dạ nhìn sang những hài tử kia, nhìn chúng sợ hãi thì cười nói:
- Chuẩn bị nấu hắn thành canh thịt, các ngươi có muốn ăn một chén hay không? Canh thịt người rất ngon đấy.
- Không muốn!
Lời này dọa đám hài tử sợ hãi hét lớn, chúng quay người chạy ra ngoài.
Lý Thất Dạ chỉ cười, hắn tăng thêm củi và quạt lửa.
Trong khoảng thời gian ngắn, trừ tiếng củi cháy tí tách ra, cũng chỉ có tiếng dược dịch sôi trào.
Không biết qua bao lâu, trong nồi có tiếng vang, tiếng vang như sấm rền.
Trong tiếng nổ vang này thỉnh thoảng có âm thanh xương cốt thả lỏng, dường như xương cốt của Lưu Lôi Long vỡ ra.
Sau một lúc lâu, trong nồi tỏa ra khí tức vương giả, Lưu Lôi Long đang bộc phát khí thế.
Nhìn trong nồi biến hóa, Lý Thất Dạ làm như không thấy, hắn như muốn nấu chết Lưu Lôi Long trong nồi, hắn chỉ tăng thêm củi, dược dịch sôi ùng ục, cuối cùng ngọn lửa bao trùm toàn bộ nồi thuốc.
Không biết trôi qua bao lâu, nắp nồi bay lên cao.
Lưu Lôi Long nhảy ra khỏi nồi sắt, sau khi hắn nhảy ra, xương cốt trên người hắn phát ra tiếng vang, giống như xương cốt toàn thân của hắn gãy nát.
Trên người Lưu Lôi Long bộc phát khí chất vương giả, Lưu Lôi Long lúc này như cao lớn hơn trước, hắn giống như hoàng đế hoàng triều, trên người tỏa ra khí chất vương giả kinh người.
- Là như thế này, ta, ta, ta đã khỏi hẳn, ta đã khỏi hẳn.
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long cảm giác toàn thân thoải mái, thời điểm này, hắn cảm giác khí huyết, hỗn độn khí, đại đạo của mình đang sôi trào và tràn đầy.
Lưu Lôi Long phát hiện mình đã khôi phục trạng thái tốt nhất của năm đó, mệnh cung Tứ Tượng héo rút cũng tràn đầy, dường như mệnh cung ẩn chứa lực lượng vô tận.
Cảm giác giống như người bệnh khỏi hẳn và nhảy xuống giường, cảm giác vui sướng có thể nghĩ.
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long rất rõ ràng, chính mình đã khỏi hẳn, lo lắng trong nội tâm bị quét sạch.
Thật vất vả, Lưu Lôi Long khôi phục tinh thần lại, Lý Thất Dạ ngồi đó như không có việc gì.
Lưu Lôi Long quỳ lạy trên mặt đất, đầu rạp xuống đất, hắn hưng phấn cung kính nói:
- Đa tạ thiếu gia trị liệu, thiếu gia ban cho ta trọng sinh, đây là công ân phụ mẫu tái sinh...
Nói đến đây, Lưu Lôi Long cảm động rơi nước mắt.
Lưu Lôi Long tỏ thái độ như vậy cũng không quá, hắn hiện tại khôi phục hoàn toàn, đúng là Lý Thất Dạ ban cho hắn cơ hội trọng sinh giống như phụ mẫu tái sinh.
Từ khi đại đạo của hắn không tiến, hơn nữa tu vi bắt đầu héo rút, ngay cả trưởng bối tông môn cũng không giải quyết được, từ đó làm nội tâm Lưu Lôi Long như tro tàn, hắn biết rõ cả đời này mình sẽ dừng bước ở đây, hơn nữa tu vi sẽ giảm sút không ngừng.
Bởi vì tâm như tro tàn, Lưu Lôi Long mới có thể trở lại Lưu thôn dạy hài tử tu luyện.
Phải biết rằng, Lưu Lôi Long năm đó chính là đệ tử kiệt xuất trong Thần Huyền tông, tiền đồ Vô Lượng, sau khi luân lạc tới mức này, tiền đồ xem như bị hủy.