Đánh xong một trận, cả Thần Huyền tông vô cùng yên tĩnh, cho dù trưởng lão hay đệ tử mới nhập môn cũng như thế.
Sau trận chiến này, bên trong Thần Huyền tông đã không có đệ tử nào nhảy nhót, cũng không có gặp đệ tử nào đứng ra khoác lác, từ trên xuống Thần Huyền tông đều yên tĩnh, các đệ tử đều đi tu luyện, không có ai đi ra ngoài gây chuyện.
Đối mặt với hào khí như thế, Thần Huyền tông vô cùng an bình, cũng làm cho không khí tu luyện của Thần Huyền tông tăng lên, không biết có bao nhiêu đệ tử đang khổ tu.
Đương nhiên, sau trận chiến như thế, Lý Thất Dạ đã trở thành tồn tại không ai có thể vượt qua trong Thần Huyền tông, bởi vì ai cũng biết, đệ nhất cao thủ Thần Huyền tông đã đổi chỗ, không còn là tông chủ Bình Thoa Ông.
Trước đó, rất nhiều đệ tử đều cầm Lý Thất Dạ hoặc thế hệ tương tự ra so sánh với Cung Thiên Nguyệt, hoặc cầm Chiến Hổ và Hoàng Trữ ra so sánh với bọn họ.
Nhưng hiện tại các đệ tử đều biết, Lý Thất Dạ đã vượt qua tất cả đệ tử đời thứ ba, kể cả Cung Thiên Nguyệt, trong Thần Huyền tông đã không còn ai sánh bằng Lý Thất Dạ.
Trải qua trận chiến vừa rồi, cũng đặt nên địa vị vô thượng của Lý Thất Dạ tại Thần Huyền tông, cho nên, ngày bình thường, chỉ cần Lý Thất Dạ xuất hành, cho dù đi tới chỗ nào, trên dưới Thần Huyền tông nhìn thấy Lý Thất Dạ sẽ tránh ra một con đường, cũng cúi đầu vấn an Lý Thất Dạ.
Cho dù là trưởng lão hộ pháp cũng như thế, bọn họ ở trước mặt Lý Thất Dạ sẽ thấp hơn nửa cái đầu.
Trên thực tế đúng là như vậy, Lý Thất Dạ tại Thần Huyền tông đã có địa vị vượt qua cả Bình Thoa Ông, trên dưới Thần Huyền tông đều kính sợ Lý Thất Dạ hơn cả Bình Thoa Ông.
Trải qua việc vừa rồi, người Thần Huyền tông cũng biết Lý Thất Dạ đáng sợ cùng cường đại, lúc này, rất nhiều đệ tử Thần Huyền tông mới ý thức được, mình còn kém xa Cung Thiên Nguyệt cả vạn dặm.
Lúc này kém, cũng không phải đạo hạnh hoặc thiên phú kém, mà còn kém về kiến thức và nhãn lực.
Thử nghĩ một chút, thời điểm ai cũng xem thường Lý Thất Dạ, tất cả mọi người cũng không xem Lý Thất Dạ là việc quan trọng, Cung Thiên Nguyệt lại có thể cung kính nghe theo Lý Thất Dạ.
Bây giờ so sánh với nhau, bọn họ ý thức được mình kém Cung Thiên Nguyệt quá xa, là kẻ có mắt không tròng, có mắt không nhìn được Thái sơn.
Đương nhiên, đối với đủ loại biến hóa, Lý Thất Dạ không quan tâm, đối cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
Sau khi trải qua trận chiến của Lý Thất Dạ, cửa nhà hắn cũng bị các trưởng lão và hộ pháp Thần Huyền tông đạp tung, không ít trưởng lão hộ pháp Thần Huyền tông đến thỉnh giáo Lý Thất Dạ chỉ điểm bọn họ tu hành.
Bắt đầu do Thủ tịch trưởng lão mang theo, không biết Thủ tịch trưởng lão từ nơi nào hỏi thăm ra việc Lưu Lôi Long đạt được Lý Thất Dạ chỉ điểm, sau đó trị hết đạo hoạn, kể từ đó, Thủ tịch trưởng lão cũng mặt dày đến thỉnh giáo Lý Thất Dạ, thỉnh Lý Thất Dạ chỉ điểm hắn chỗ thiếu hụt trong tu đạo.
Sau khi được Lý Thất Dạ chỉ điểm, từ đó Thủ tịch trưởng lão hiểu ra, những vấn đề làm phức tạp hắn trong việc tu luyện cũng được giải quyết.
Sau đó các trưởng lão khác của Thần Huyền tông cũng tới thỉnh giáo, ngay cả đám người Thiên Thủ Bồ Vương, Thừa Sơn Nhạc Vương là phong chủ cũng đến thăm.
Vào ngày bình thường, trong Thần Huyền tông, bọn họ đều là trưởng bối cao cao tại thượng, đệ tử bình thường muốn thỉnh giáo bọn họ cũng khó gặp, nhưng hôm nay bọn họ đứng ngoài cửa chờ thỉnh giáo Lý Thất Dạ, giống như đệ tử hiếu học, rất nhiều đệ tử nhìn thấy cũng sững sờ.
Cho dù như thế, thời điểm ngẫu nhiên, Lý Thất Dạ cũng chỉ điểm các trưởng lão Thần Huyền tông tu hành, đạt được Lý Thất Dạ chỉ điểm, không ít trưởng lão hộ pháp Thần Huyền tông đều mang ơn, thu hoạch phong phú.
Nhưng Thần Huyền tông an tĩnh không bao lâu, vào một ngày có tiếng nổ lớn sinh ra, một bàn chân đạp nát sơn môn Thần Huyền tông.
Đột nhiên sơn môn bị oanh phá, toàn bộ Thần Huyền tông đều kinh hãi, tất cả đều nhìn sang hướng sơn môn.
- Keng, keng, keng...
Vào lúc đó, toàn bộ Thần Huyền tông phát ra âm thanh cảnh báo, chỉ trong một chớp mắt, âm thanh cảnh báo quanh quẩn Thần Huyền tông.
- Tập hợp, phòng ngự.
Thời điểm nghe thấy âm thanh cảnh báo, trên dưới Thần Huyền tông rung động, có trưởng lão quát to.
- Có cường địch tấn công núi!
Lúc này, trên dưới Thần Huyền tông rung động, các đệ tử chạy tới vị trí của mình, thậm chí rất nhiều trưởng lão Thần Huyền tông cũng thất kinh
Bởi vì thời gian rất lâu đến nay, Thần Huyền tông chưa bị cường địch xâm lấn, hôm nay đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, làm cho không ít người rung động.
- Phanh, phanh, phanh….
Cường địch xâm lấn vô cùng cường thế, trong nháy mắt công phá phòng ngự tại sơn môn, đệ tử thủ hộ sơn môn Thần Huyền tông không địch lại.
- Đạo hữu quá lấm rồi!
Thời điểm cường địch xâm lấn, trên Thúy Điểu phong xuất hiện tiếng quát lớn, ánh lửa phóng lên trời, một con cự lang mang theo hỏa diễm bay lên cao, một trảo đánh thẳng về phía cường địch.
Cường địch xâm lấn Thần Huyền tông phun ra hào quang, tay hắn kết pháp ấn, nghịch thiên xông lên, cũng đối kháng với một trảo đang trấn áp xuống.
Ầm!
Hai bên va chạm sinh ra tiếng nổ lớn, lực lượng cường đại trùng kích hù dọa không biết bao nhiêu đệ tử.
Sau khi va chạm, có thể nhìn ra thực lực song phương tương xứng, có thể nói là lực lượng ngang nhau.
Vào lúc này, một bóng người bước ra khỏi Thúy Điểu phong, thân người đầu sói, đôi mắt lạnh lẽo mang theo thần uy đáng sợ, hắn mang theo khí thế đáng sợ bước tới sơn môn.
- Là Trương sư thúc, Trương sư thúc ra tay.
Nhìn thấy người này bước về phía sơn môn, đệ tử thủ sơn môn vui mừng và lui về phía sau.
Người xuất hiện chính là phong chủ Thúy Điểu phong Trương Việt, lúc này Trương Việt đã đứng tại sơn môn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cường địch.
Xông vào sơn môn chính là một hán tử trung niên, hán tử trung niên mặc một thân đạo bào, đạo bào có ba màu, đối với người hiểu Bắc Tây Hoàng đều biết, người mặc đạo bào ba màu chính là đệ tử Tam Chân Giáo.
- Thủ tịch hộ pháp!
Nhìn thấy kẻ địch xuất hiện, Trương Việt cau mày nói:
- Trương Việt, Liệt DIễm Lang Vương.
Hán tử trung niên vào trận doanh địch vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Việt, nói:
- Trương đạo huynh, chúng ta vài chục năm không gặp.
Hán tử trung niên chính là Thủ tịch hộ pháp của Tam Chân Giáo, thực lực của hắn ngang với Trương Việt, hắn cũng có địa vị rất cao trong Tam Chân Giáo.
- Đã lâu không gặp.
Trương Việt cau mày, nói:
- Phương thức đạo hữu tới thăm Thần Huyền tông chúng ta thật quá đặc biệt.
Lúc này, không ít đệ tử Thần Huyền tông đều ngừng thở nhìn việc này, Thần Huyền tông đối địch với Tam Chân Giáo nhiều thế hệ, nhưng song phương ngưng chiến vài chục năm, hiện tại Thủ tịch hộ pháp Tam Chân Giáo giết vào Thần Huyền tông, khí thế hung hãn, tình huống như vậy, bất cứ đệ tử nào cũng biết đại sự không ổn.
- Quá đặc biệt?
Thủ tịch hộ pháp Tam Chân Giáo lạnh lùng nói:
- Ta chỉ hỏi Trương đạo hữu một câu, Thần Huyền tông các ngươi giết đệ tử của ta, có phải càng đặc biệt hơn hay không?
Nói đến đây, Thủ tịch hộ pháp Tam Chân Giáo lại nói:
- Thần Huyền tông các ngươi giết đệ tử của ta, diệt đường chủ của chúng ta, còn hùng hổ dọa người, ta hủy sơn môn của các ngươi, so sánh với nhau cũng không là cái gì.
Thủ tịch hộ pháp tức giận không phải giả ra, cho dù là đệ tử nào cũng cảm nhận được.
Việc này cũng không kỳ quái, đệ tử Trần Trần của hắn chính là đệ tử kiệt xuất của Tam Chân Giáo, cũng là đệ tử bồi dưỡng trọng điểm, có thể nói hắn ký thác nhiều hi vọng vào Trần Trần, cũng tốn hao không ít tâm tư.
Nhưng Trần Trần lại bị Lý Thất Dạ chém giết, chết thảm ở bên ngoài, đối với kẻ làm sư phụ như Thủ tịch hộ pháp, hắn không tức giận hay sao?
Hôm nay, Thủ tịch hộ pháp Tam Chân Giáo giết đến tận cửa, không nói một lời, hắn xông thẳng vào Thần Huyền tông, phá sơn môn, tổn thương đệ tử, hắn muốn báo thù cho đệ tử đã chết.
Đối với Thủ tịch hộ pháp Tam Chân Giáo chất vấn cũng nằm trong dự liệu của Trương Việt, hắn chỉ nhíu mày và nói:
- Đạo hữu, có lẽ đây là hiểu lầm, nếu đạo hữu nguyện ý, Thần Huyền tông chúng ta nguyện ý ngồi xuống nói chuyện.
Thần Huyền tông cũng không thật sự sợ Tam Chân Giáo, đương nhiên, nếu như Tam Chân Giáo nguyện ý duy trì hiệp nghị song phương, Thần Huyền tông cũng không nguyện ý nhìn thấy hai phái tàn sát lẫn nhau, song song máu chảy thành sông.
- Hiểu lầm?
Thủ tịch hộ pháp Tam Chân Giáo lạnh lùng cười cười, hắn nói:
- Thần Huyền tông các ngươi trảm hai vị đường chủ của Tam Chân Giáo chúng ta, lại trảm đệ tử ta! Ngươi nói, đây là hiểu lầm sao?
- Đây là Thần Huyền tông các ngươi đơn phương xé bỏ hiệp nghị!
Nói đến đây, Thủ tịch hộ pháp Tam Chân Giáo dừng một chút, lạnh lùng nói:
- Đây là Thần Huyền tông các ngươi tuyên chiến với Tam Chân Giáo!
Thủ tịch hộ pháp Tam Chân Giáo vừa nói ra lời này, sắc mặt không ít người Thần Huyền tông đều ngưng trọng, dù sao, hai phái tuyên chiến, đây không phải việc bình thường, bất cứ đệ tử nào cũng không thể coi thường.
Cho tới nay, Tam Chân Giáo và Thần Huyền tông có thế lực ngang nhau, nếu hôm nay hai bên xé bỏ hiệp nghị ngưng chiến năm đó, như vậy từ nay về sau, hai phái sẽ lâm vào hỗn chiến kéo dài, hai phái sẽ sinh ra chiến hỏa không ngớt.
- Đạo hữu, chỉ sợ đây là lời nói một phía của các ngươi.
Trương Việt trầm giọng nói:
- Việc này bắt đầu từ Tam Chân Giáo các ngươi, đường chủ Tam Chân Giáo xâm lấn lãnh thổ Thần Huyền tông chúng ta, muốn đoạt Huyết Nhân Sâm của đệ tử Thần Huyền tông, càng muốn giết đệ tử Thần Huyền tông, đệ tử Thần Huyền tông chúng ta chỉ phòng vệ mà thôi.
- Phòng vệ!
Thủ tịch hộ pháp Tam Chân Giáo cười lạnh một tiếng, nói ra:
- Giết liền ba người, đây là phòng vệ sao?