Một hán tử trung niên, không, phải nói là hán tử trung niên, hắn như hán tử trung niên nhưng lại cho người ta cảm giác hắn rất trẻ.
Trên lưng hắn cõng ba thanh trường kiếm, thần thái sáng lạng, mọi người nhìn chung quanh, có sinh cơ vô tận, sức sống bàng bạc tràn đầy.
Trên trán của hắn còn có kiếm khí tụ mà không tán, hình như hắn đã là một thanh kiếm, kiếm chính là hắn.
Ba thanh kiếm trên lưng cũng giống như hắn, cho dù nhìn thế nào thì ba thanh kiếm giống như một thể, trở thành một bộ phận thân thể của hắn.
Một hán tử trung niên như thế lại cho người ta cảm giác hắn là kiếm, hình như, hắn sinh ra đã hiểu kiếm, có thể cầm chặt kiếm, như vậy cảm giác thập phần kỳ diệu.
- Lộ Y Linh! Sư đệ thiên tài của Tam Chân Giáo.
Nhìn thấy hán tử trung niên đứng trên không trung, có một tu sĩ thế hệ trước biến sắc.
- Lộ Y Linh!
Vừa nghe cái tên này, nhiều người biến sắc, thậm chí có không ít người lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch.
Sư đệ thiên tài, Lộ Y Linh, cái tên này rất vang dội tại Tam Chân Giáo và Bắc Tây Hoàng.
Tam Chân Giáo có thất tử, chưởng môn lớn nhất, cầm đầu, Lộ Y Linh nhỏ nhất, đứng cuối, nhưng bên trong thất tử lại là Lộ Y Linh mạnh nhất, thực lực có một không hai Tam Chân Giáo, sáu người còn lại, cho dù là chưởng môn Tam Chân giáo cũng không phải đối thủ của hắn.
Lộ Y Linh cùng xuất sư môn với chưởng môn Tam Chân giáo, hơn nữa, thời điểm sư tôn chưởng môn Tam Chân giáo gần tọa hóa mới thu hắn làm đồ đệ, do chưởng môn Tam Chân giáo thay sư tôn truyền nghệ, có thể nói, một thân đạo hạnh của Lộ Y Linh đều là chưởng môn Tam Chân giáo dạy bảo.
Nhưng thiên phú của Lộ Y Linh cực cao, được xưng tụng là số một Tam Chân Giáo gần vạn năm qua, sau khi được chưởng môn Tam Chân giáo chỉ điểm, thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, hắn cũng dùng thời gian cực ngắn trở thành thất tử Tam Chân Giáo.
Nói tới Lộ Y Linh, mọi người lập tức nghĩ đến một thiên tài khác của Thần Huyền tông—— Tô Húc.
Dựa vào tuổi tác, Tô Húc cùng Lộ Y Linh tương tự, Lộ Y Linh còn lớn hơn Tô Húc một chút, nhưng bọn họ đều là thiên tài một phái, đáng tiếc, vận mệnh lại hoàn toàn không giống nhau, một trận chiến năm đó, Tô Húc chết thảm, mà Lộ Y Linh trở thành tồn tại cường đại nhất Tam Chân Giáo.
Có lẽ, nếu như cho Tô Húc năm đó đầy đủ thời gian, có khả năng sẽ vượt qua Lộ Y Linh hôm nay.
- Lộ Y Linh nha.
Nhìn thấy Lộ Y Linh xuất hiện, có không ít người sợ hãi thán phục, bất kể là ai cũng chịu phục.
Dù sao, dùng tuổi tác của Lộ Y Linh, hắn đã danh vang thiên hạ, thực lực đứng đầu trong thất tử, đây là sự thật, cho nên ai cũng bội phục hắn.
Lộ Y Linh xuất hiện, không biết đã làm bao nhiêu người rung động, đặc biệt là Thần Huyền tông, cho dù là Bình Thoa Ông hay những người khác đều ngưng trọng.
Lộ Y Linh vừa ra tay, đối với Thần Huyền tông mà nói, không thể nghi ngờ là tai vạ đến nơi, tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng.
- Thần Huyền tông nguy rồi.
Nhìn thấy Lộ Y Linh một kiếm ngăn cản công kích của Bình Thoa Ông và chưởng môn Tam Chân giáo, không ít tu sĩ quan sát cũng biết tình thế của Thần Huyền tông không ổn.
Lộ Y Linh vừa xuất hiện, chỉ sợ Thần Huyền tông không ai có thể chống đở được hắn, đối với Thần Huyền tông mà nói, đây là việc không tốt, nói không chừng Thần Huyền tông sẽ bại trận.
- Thoa Ông chưởng môn, năm đó ta không tiếp được một kiếm của ngươi, sư huynh của ta thay thế, hôm nay, ta thay sư huynh của ta như thế nào?
Lúc này, Lộ Y Linh đứng trên không trung, thần thái sáng lạn.
Lộ Y Linh cũng không có ngạo khí tung hoành, hắn nói ra lời này cũng là tình huống thực tế, làm cho không ít người Thần Huyền tông hít thở không thông.
Cho dù là Bình Thoa Ông cũng ngưng trọng.
Năm đó Lộ Y Linh là đối thủ của Bình Thoa Ông, hắn không tiếp được một kiếm của Bình Thoa Ông, sư huynh chưởng môn Tam Chân giáo thay thế.
Hôm nay lại ra tay, Lộ Y Linh đã không phải là Lộ Y Linh năm đó, một kiếm kinh diễm, Bình Thoa Ông cũng phải ảm đạm thất sắc.
- Sóng sau đè sóng trước.
Bình Thoa Ông không thể không chịu phục, nói ra:
- Đời ta già rồi.
- Hôm nay ta ra tay, Thoa Ông chưởng môn cũng nên biết, Thần Huyền tông các ngươi tất bại.
Lộ Y Linh dứt khoát lưu loát, quyết đoán sát phạt, nói ra:
- Nếu Thoa Ông chưởng môn nếu mưu cầu phúc lợi vì Thần Huyền tông, nên nhường đường, dâng ra tổ phong, bằng không, chỉ sợ Thần Huyền tông sẽ tan thành mây khói.
Lộ Y Linh nói lời này mang theo khí thế hào hùng, tuy lời này làm người nghe không thoải mái, nhưng hắn thật sự có thực lực như thế, có tin tưởng như vậy.
Cho nên, lời này do người khác nói ra có lẽ là cuồng vọng tự ngạo, hùng hổ dọa người, nhưng khi Lộ Y Linh nói ra, lại làm cho người ta có cảm giác hắn rất tự tin.
Lộ Y Linh vừa dứt lời, Bình Thoa Ông trầm mặc, không ít người ngừng thở nhìn Bình Thoa Ông, tất cả mọi người muốn biết Bình Thoa Ông sẽ lựa chọn như thế nào.
- Thần Huyền tông, đại thế đã mất, Lộ Y Linh vừa ra tay cũng đã quyết định thắng bại của trận chiến này.
Có người nói ra.
Vào lúc đó, thế cục ai cũng có thể nhìn ra được, Lộ Y Linh vô địch, cho dù Thần Huyền tông giãy dụa như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, Thần Huyền tông căn bản không có người nào đối kháng Lộ Y Linh, Lộ Y Linh vừa ra tay, Bình Thoa Ông cũng tốt, Thiên Thủ Bồ Vương cũng được, bọn họ chắc chắn bại trận.
Kể từ đó, Thần Huyền tông tất nhiên sẽ đại bại, đến lúc đó, nếu như Thần Huyền tông đi nhầm một bước, nói không chừng sẽ bị diệt môn, từ nay về sau, Thần Huyền tông sẽ tan thành mây khói, biến mất trong cuộc sống, cũng xóa tên khỏi Bắc Tây Hoàng.
Nhìn thấy Lộ Y Linh cường đại, rất nhiều người Thần Huyền tông cũng khiếp sợ.
- Đa tạ hảo ý.
Cuối cùng, Bình Thoa Ông hít sâu một hơi và:
- Người còn, Thần Huyền tông còn, ta cùng tồn vong với Thần Huyền tông!
- Tốt, Thoa Ông chưởng môn đúng là Thoa Ông chưởng môn.
Lộ Y Linh hét lớn một tiếng, nói ra:
- Đáng tiếc, cho dù Thoa Ông chưởng môn hôm nay giãy dụa như thế nào cũng không thể cứu Thần Huyền tông, Thần Huyền tông sẽ bị diệt! Cho dù không diệt trong tay ta thì cũng diệt trong tay người khác, chưởng môn cũng nên rõ ràng.
Lộ Y Linh nói lời này không phải cười nhạo Bình Thoa Ông, cũng không xem nhẹ Thần Huyền tông, hắn nói tình hình thực tế, Bình Thoa Ông cũng biết rõ.
- Ta hiểu.
Bình Thoa Ông hiểu đạo lý đó, nhưng hắn hôm nay đánh cược một lần, hắn muốn đánh cuộc một lần, hắn tin tưởng Lý Thất Dạ.
Lúc này Bình Thoa Ông trịnh trọng nói:
- Ta vẫn câu nói cũ, muốn trèo lên tổ phong, ngươi bước qua thi thể của ta đã.
- Tốt, hôm nay ta sẽ thanh toàn Thoa Ông chưởng môn.
Lộ Y Linh trầm giọng quát:
- Sư huynh, mời ngươi lui ra, hôm nay ta muốn quyết thắng thua với Thoa Ông chưởng môn.
- Ta sẽ nhường.
Chưởng môn Tam Chân giáo cười cười, nhìn Bình Thoa Ông, lắc đầu, hắn tiếc nuối, nói ra:
- Đáng tiếc, Thoa Ông, ta và ngươi cả đời là địch, cuối cùng vẫn không thể phân thắng bại, chỉ sợ bỏ qua hôm nay, không còn cơ hội.
Chưởng môn Tam Chân giáo nói lời không có ý cười nhạo Bình Thoa Ông, hắn nói rất thật lòng, hắn và Bình Thoa Ông cả đời là địch, giao thủ với nhau rất nhiều lần, nhưng, không có chính thức phân ra thắng bại.
Hôm nay, Lộ Y Linh ra tay, chỉ sợ Bình Thoa Ông tất bại, Bình Thoa Ông chết trận, bọn họ cũng không có cơ hội phân thắng thua.
Đối với chưởng môn Tam Chân giáo mà nói, đây là việc tiếc nuối, đáng tiếc, thời gian không đợi người, nếu đổi lại trước kia, chưởng môn Tam Chân giáo sẽ còn kiên nhẫn, hôm nay không được.
- Đáng tiếc.
Bình Thoa Ông cũng gật đầu, thần thái ngưng trọng, hắn thật tiếc nuối.
Lúc này, không ít người Thần Huyền tông rung động, lời này giống như vĩnh biệt trước khi chết, đối với mọi người mà nói, đây không phải chuyện tốt, đối với Thần Huyền tông mà nói, lại càng không phải chuyện may mắn.
Lúc này Lộ Y Linh đứng trên không trung, hắn đứng trước Bình Thoa Ông, Lộ Y Linh quyết đấu Bình Thoa Ông, mọi người ngừng thở, rất nhiều người khẩn trương.
- Tăng thêm tốc độ, đánh hạ Thần Huyền tông.
Thời điểm Bình Thoa Ông cùng Lộ Y Linh giằng co, chưởng môn Tam Chân giáo quát một tiếng.
Lúc này, chưởng môn Tam Chân giáo bước lên bầu trời, như ý trong tay che phủ bầu trời, như hóa hóa thành ngàn vạn ngọn núi cao lớn.
- Phanh!
Tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, chỉ thấy trăm vạn núi cao bay thiêu điều khiển của chưởng môn Tam Chân giáo, cũng va chạm với vách tường tinh thể của Thần Huyền tông.
Nghe tiếng nổ mạnh, toàn bộ Thần Huyền tông lay động, hình như cả Thần Huyền tông như chìm xuống, một kích của chưởng môn Tam Chân giáo đánh nứt vách tường tinh thể phòng ngự của Thần Huyền tông.
Trước đó, Tam Chân Giáo sử dụng Phá U Đấu Toản dốc sức liều mạng trùng kích cũng không thể công phá, hiện tại một kích của chưởng môn Tam Chân giáo đã đánh ra khe nứt, hắn mạnh cỡ nào?
- Oanh, oanh, oanh!
Nhìn thấy xuất hiện khe hở, Phá U Đấu Toản điên cuồng trùng kích, âm thanh răng rắc vang lên, Phá U Đấu Toản trùng kích, vách tường bằng tinh thể càng nứt vỡ nhiều hơn.
- Tái khởi.
Chưởng môn Tam Chân giáo thét dài một tiếng, trăm vạn ngọn núi lại bay lên.
Ầm!
Phòng ngự vách tường bằng tinh thể đã nát bấy.
Thời điểm tiếng nổ vang lên, Phá U Đấu Toản lại lao xuống.
- Không tốt!
Trưởng lão và đệ tử chủ trì đại trận Thần Huyền tông đều sợ hãi, bọn họ hoảng sợ, đối mặt với công kích này, phòng ngự của Thần Huyền tông sẽ sụp đổ nát bấy, Thần Huyền tông cũng bị công phá.