- Không sai, chỉ bằng tiểu quỷ này cũng muốn gả cho Trúc sư tỷ của chúng ta, quả thật chính là xuân thu đại mộng!
Có nam đệ tử cười lạnh nói:
- Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem lại mình, chỉ bằng một
cái hôn ước của phàm thế mà cũng dám tới Thiên Lý Hà chúng ta cầu hôn,
hừ, cũng không nhìn xem nơi này là địa phương nào, cho dù là truyền nhân của Đế thống tiên môn cũng không xứng với Trúc sư tỷ của chúng ta, chỉ
là một cái vô danh tiểu bối, ảu thực chính là mộng tưởng hão huyền!
Trong khoảng thời gian ngắn không ít đệ tử thấp giọng thảo luận, đối với Lý Thất Dạ đến, đệ tử của Thiên Lý Hà ôm lấy địch ý rất lớn, chỉ là
chút ít đệ tử chỗ này cũng không làm khó Lý Thất Dạ, nhưng cũng không có sắc mặt tốt gì để cho Lý Thất Dạ nhìn.
Về phần Lý Thất Dạ căn bản là không đem việc nhỏ như vậy để ở trong
lòng, vẫn là làm theo ý mình, mang theo Lục Bạch Thu đi dạo ở bên trên
các hòn đảo cả Thiên Lý Hồ.
Đối với Lý Thất Dạ có tâm thái tốt như vậy, ở trong lòng Lục Bạch Thu
cũng không khỏi cười khổ một cái, chỉ cần điểm này so sánh với Lý Thất
Dạ, nàng liền mặc cảm rồi, thân ở địch doanh, còn có thể ung dung đi bộ
dạo chơi, giống như là đem Thiên Lý Hồ làm thành nhà của mình, coi như
là có không ít đệ tử của Thiên Lý Hà không có sắc mặt tốt cho hắn nhìn,
hắn cũng chỉ bất quá đem thảo luận của những đệ tử này xem như không
thấy mà thôi.
Ở trong lúc bất tri bất giác, hai người Lý Thất Dạ đi tới trên một hòn
đảo ở trong Thiên Lý Hồ, ở trung ương hòn đảo này có một pho tượng cao
lớn vô cùng đứng thẳng, mà pho tượng cao lớn vô cùng này thế nhưng chỉ
có một bóng lưng.
Coi như là pho tượng chỉ có một bóng lưng như vậy vẫn là để cho người ta rung động, người chỉ lưu lại bóng lưng này giống như là từ trong bích
hải mà tới, đầu nhập vào trong hỗn độn, phía sau là để lại bích hải đại
dương vô tận.
Thậm chí có thể nói cái bóng lưng này hoàn toàn không thấy rõ lắm, hơn
phân nửa bóng lưng đầu nhập vào trong hỗn độn, nhiều nhất chỉ có thể
nhìn thấy một cái đường viền mà thôi, mặc dù là như thế vẫn là làm cho
người ta rung động, một cái bóng lưng mông lung không rõ này vắt ngang
cửu thiên thập địa, tựa hồ thế gian hết thảy đều dừng ở chỗ này, chư
thiên thần ma cũng chỉ có thể trông về phía bóng lưng mông lung không rõ kia, không dám lại tiến lên nửa bước.
Nhìn pho tượng ở trước mắt chỉ để lại bóng lưng mông lung, Lý Thất Dạ không khỏi ngẩn người, thật lâu hồi thần lại.
Lục Bạch Thu cũng không khỏi bị khí thế của cái bóng lưng này chấn
nhiếp, đứng ở trước pho tượng này giống như là tận mắt nhìn thấy bóng
lưng của Tiên Đế, tựa như cô độc đi về phía trước, cuối cùng đầu nhập
vào trong hỗn độn vô tận.
- Bóng lưng của Thiên Lý tiên đế!
Lục Bạch Thu nhìn bóng lưng ở trước mắt này không khỏi lẩm bẩm nói.
Thiên Lý tiên đế quá thần bí, thậm chí có người nói hắn là tiên đế thần
bí nhất từ vạn cổ tới nay, với tư cách là một vị tiên đế của thời đại
chư đế, Thiên Lý tiên đế là nam hay nữ đều không biết, chớ nói chi là
hắn xuất thân từ đâu, sư thừa là ai.
Cho tới nay Thiên Lý tiên đế thần bí để cho thế nhân suy đoán không
ngừng, lịch đại tới nay cũng có rất nhiều người đang suy đoán Thiên Lý
tiên đế là nam hay nữ, nhưng mà cuối cùng đều không có đáp án.
Trên thực tế, ngay cả đồ đệ của Thiên Lý tiên đế cũng không biết sư phụ
mình là nam hay nữ, tóm lại Thiên Lý tiên đế người này chính là vô cùng
thần bí, hết thảy có liên quan đến hắn tựa hồ đều bị bao phủ ở trong
sương mù nồng đậm, để cho thế nhân căn bản không cách nào nhìn thấu.
Thậm chí truyền thuyết ở thời đại của Thiên Lý tiên đế, chưa có người
nào gặp qua chân diện mục của hắn, ngay cả đồ đệ của hắn cũng không
ngoại lệ, cho nên nói cho tới bây giờ không có người nào biết Thiên Lý
tiên đế là lớn lên như thế nào, ở bên trong Thiên Lý Hà, không có bức
họa chính diện của Thiên Lý tiên đế, tối đa cũng chỉ là một bên mà thôi.
Đến hiện tại mà dừng, không có bất kỳ người nào biết Thiên Lý tiên đế
lớn lên trông như thế nào, đời sau biết đến duy nhất chính là Thiên Lý
tiên đế là Yêu tộc, về phần chân thân là cái gì, ngoại nhân liền không
thể nào biết được, chỉ bất quá có ít người đang suy đoán, Thiên Lý tiên
đế chính là một con cá chép thành yêu, nhưng mà loại thuyết pháp này cho đến bây giờ đều không thể nhận được chứng thực, chỉ là suy đoán mà
thôi.
Thiên Lý tiên đế, Lý Thất Dạ nhìn pho tượng ở trước mắt này, ở trong
lòng không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, chuyện đã qua hết thảy
đều biến mất ở trong sương mù, chuyện đã qua, đời sau không còn có người có thể truy tìm ra.
- Cảm giác Thiên Lý tiên đế thật cô đơn!
Nhìn bóng lưng đầu nhập vào trong hỗn độn, một loại cô đơn từ đáy lòng
Lục Bạch Thu bỗng nhiên sinh ra, tựa hồ Thiên Lý tiên đé đầu nhập vào
trong hỗn độn này, phồn vinh của thế gian, vinh quang của hậu thế, phong thái của Tiên đế, tựa hồ đều không liên quan đến hắn, hắn đầu nhập vào
hỗn độn cuối cùng chỉ để lại một cái bóng lưng cô độc.
- Đại đạo độc hành!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà thở dài nói:
- Tam thiên đại đạo dài đằng đẵng, đi tới đi lui liền sẽ có rất nhiều
chuyện từ từ biến mất, cho dù có người có thể làm bạn đến đại đạo đỉnh
phong, có một ngày cũng sẽ rời đi. Đại đạo độc hành, có lẽ đó cũng không phải là một chuyện xấu, một ngày như vậy cuối cùng là phải đi đối mặt,
tổng có một ngày lúc chính mình độc hành, sẽ nghĩa vô phản cố mà đầu
nhập vào trong phiến thiên địa hỗn độn vô tận này.
Lục Bạch Thu nghe được Lý Thất Dạ cảm khái như vậy, nàng không khỏi vì
đó mà ngây ngốc một chút, nghe dược lời như vậy của Lý Thất Dạ, tựa hồ
cả người Lý Thất Dạ đều giống như phát sinh biến hóa, hắn tựa hồ trở nên tiêu điều tịch lạc, trở nên sâu thẳm mà làm cho người ta khó với đến.
- Một cái tiểu quỷ chưa dứt sữa biết cái gì về đại đạo độc hành!
Vào lúc này một cái thanh âm khí thế lăng nhân vang lên, một thanh niên
hướng bên này mà đến, hơn nữa phía sau thanh niên này đi theo không ít
đệ tử của Thiên Lý Hà.
Thanh niên này vẫn chưa đi tới gần liền có khí tức nóng bỏng vô cùng ép
tới mặt mà đến, khí tức trên người hắn phát ra tựa như là có thể đốt
cháy hết thảy, ngay cả đệ tử Thiên Lý Hà ở phía sau hắn cũng không dám
đi tới gần.
Đây là một thanh niên toàn thân bao phủ hỏa diễm, thanh niên này thoạt
nhìn cao tuấn, hỏa diễm phát ra trên người thậm có có pháp tắc đan vào,
tựa như muốn hóa thành chương tự đạo mạc, huyết khí từ trên người hắn
phát ra cũng giống như là bị liệt hỏa đốt lên, sôi trào không thôi, hắn
đi lại gần một chút sẽ khiến cho người ta cảm thấy miệng khô lưỡi đắng,
cảm giác chính mình liền bị thiêu khô.
Đối với một người như vậy, bất luận kẻ nào đều không muốn đến gần, người này thật sự là quá nguy hiểm.