Tiểu Quỷ nhìn lần cuối món đồ của Thần Nhiên hoàng tử, hơi động lòng nhưng không quá thích thú, dù sao thứ trong đồng quan rất quý trọng.
Thần Nhiên hoàng tử siêu hưng phấn, nếu Tiểu Quỷ muốn giao dịch thì gã có hy vọng đổi đồ nhất.
Thần Nhiên hoàng tử sốt ruột nói:
- Nếu tiền bối ngại không đủ thì ta có thể lấy ra thêm vài thứ có được trong Phong Đô thành.
Tiểu Quỷ gật đầu, nói:
- Phải xem là thứ gì.
Thần Nhiên hoàng tử chưa kịp lấy đồ của mình ra thì Lý Thất Dạ mở miệng nói:
- Chúng ta đánh cuộc không?
Thần Nhiên hoàng tử mất vui, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, nhân tộc, cút sang một bên đi, không thấy ta đang giao dịch với tiền bối sao?
Lý Thất Dạ không thèm nhìn Thần Nhiên hoàng tử, hắn nói với Tiểu Quỷ:
- Mấy thứ đồng nát này không đáng nhắc tới, giao dịch rồi ngươi không thấy chịu thiệt sao? Hay chúng ta đánh cuộc đi, bảo đảm ngươi vừa lòng.
Lý Thất Dạ thốt lời không chỉ chọc vào Thần Nhiên hoàng tử, đám người Thanh Kim Tử cũng biến sắc mặt, hắn đắc tội hết mọi người.
Ánh mắt Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử sắc bén.
Thanh Kim Tử lạnh lùng cười:
- Con kiến nhân tộc cũng dám huênh hoang?
Mắt Thần Nhiên hoàng tử lộ sát khí, lạnh lùng nói:
- Ngươi có lời gì chờ ta giao dịch với tiền bối xong ahững nói, đừng quấy rầy!
Thần Nhiên hoàng tử rất muốn có đồng quan, rõ ràng Tiểu Quỷ đã hơi động tâm. Vào phút quan trọng Lý Thất Dạ chen chân hỏi sao Thần Nhiên hoàng tử không tức giận?
Lý Thất Dạ mặc kệ đám người Thần Nhiên hoàng tử, hỏi lại Tiểu Quỷ:
- Có đánh cuộc không?
Tiểu Quỷ nhìn Lý Thất Dạ, phất tay ra hiệu mọi người yên lặng. Thần Nhiên hoàng tử nổi giận, sát ý tăng lên. Lý Thất Dạ làm hỏng việc tốt của gã, không giận sao được? Tục ngữ nói đúng, cắt đứt đường tiền tài của người chẳng khác nào giết phụ mẫu người.
Tiểu Quỷ dào dạt hứng thú hỏi:
- Đánh cuộc như thế nào?
Tiểu Quỷ có chút động tâm đồ của Thần Nhiên hoàng tử nhưng ngại món đó chưa đủ giá trị.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta đoán thứ trong quan của ngươi, nếu ta đoán trúng thì đồng quan thuộc về ta, còn ta đoán sai thì đền ngươi một vật.
- Hừ! Tiểu bối nhân tộc thì có báu vật gì? Dừng lãng phí thời gian của tiền bối.
Thần Nhiên hoàng tử cười khẩy nói:
- Tiền bối, ta còn vài món đồ tốt lấy được trong Phong Đô thành, hay tiền bối xem thử?
Tiểu Quỷ phất tay ra hiệu Thần Nhiên hoàng tử im miệng, làm gã rất tức giận, hận không thể tiêu diệt Lý Thất Dạ ngay. Con vịt sắp đến bên miệng lại bay đi, bi kịch.
Tiểu Quỷ tràn đầy hứng thú hỏi:
- Không biết ngươi lấy cái gì cá cược với ta?
Lý Thất Dạ lấy một bảo bình đưa cho Tiểu Quỷ, mỉm cười nói:
- Ngươi nhìn xem, ta tin ngươi sẽ đặt cược.
Tiểu Quỷ cầm bảo bình mở nắp ra xem, biến sắc mặt, đóng nắp lại.
Tiểu Quỷ hít sâu, nói:
- Cược!
Lý Thất Dạ cười cười, điều này nằm trong dự đoán của hắn. Trong bảo bình chứa tinh thần vạn vật thủy, thứ này làm tiên đế còn phải động tâm chứ nói gì Tiểu Quỷ? Đừng nói là tinh thần vạn vật thủy, riêng cái bình đã là báu vật khủng, bình có thể chứa được tinh thần vạn vật thủy không ghê gớm sao được?
Bảo bình này là món quà gặp mặt Chiến Thần điện tặng cho Lý Thất Dạ.
Không ai biết trong bình của Lý Thất Dạ chứa cái gì, Thu Dung Vãn Tuyết cũng rất tò mò, nàng càng tò mò thứ trong đồng quan hơn nữa.
Trước đó Tiểu Quỷ lấy bảy món ra trao đổi với người, trừ món thứ nhất, sáu cái khác không làm Lý Thất Dạ động lòng. Nhưng cái thứ tám này khiến Lý Thất Dạ rục rịch.
Thu Dung Vãn Tuyết tò mò là thứ gì khiến Lý Thất Dạ động lòng như vậy?
Tiểu Quỷ trả tinh thần vạn vật thủy lại cho Lý Thất Dạ, sốt ruột giục:
- Được, ngươi đoán đi.
Thần Nhiên hoàng tử thấy vậy càng hận Lý Thất Dạ thấu xương. Cuộc giao dịch vốn tốt đẹp lại bị thứ không biết sống chết phá hủy.
Lý Thất Dạ cất đi tinh thần vạn vật thủy, cười nói:
- Từ từ, để ta xem đồng quan của ngươi đã.
Tiểu Quỷ không nói nhiều, đồng ý ngay:
- Chỉ cần ngươi đoán ra thì đồng quan thuộc về ngươi.
Tiểu Quỷ rất muốn có tinh thần vạn vật thủy của Lý Thất Dạ, một bình tinh thần vạn vật thủy làm bất cứ ai động lòng, dù là tiên đế cũng thế.
Lý Thất Dạ đứng trước tinh thần vạn vật thủy, tay nhẹ vuốt ve như chạm vào làn da tình nhân. Lý Thất Dạ nhẹ nhàng đẩy đồng quan ra, nhắm mắt lại, cảm nhận đồng quan.
Thời gian trôi qua từng phút, Lý Thất Dạ vẫn dứng yên, nhắm mắt cảm nhận đồng quan.
Thần Nhiên hoàng tử lạnh lùng quát:
- Có biết hay không? Nếu không biết thì mau bỏ cuộc đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người!
Thần Nhiên hoàng tử chờ mất hết kiên nhẫn, gã không hy vọng Lý Thất Dạ đoán đúng. Nếu Lý Thất Dạ đoán trật thì Thần Nhiên hoàng tử có hy vọng chiếm được đồng quan.
Tiểu Quỷ không khách sáo nạt Thần Nhiên hoàng tử:
- Im miệng!
Bị Tiểu Quỷ quát làm Thần Nhiên hoàng tử xụ mặt nhưng không dám nổi khùng. Mới rồi Tiểu Quỷ ra tay ném mấy chục người ra khỏi Trung thành, mọi người hiểu lão có thực lực sâu không lường được, bóp chết bọn họ dễ như trở bàn tay. Đám người không muốn đắc tội Tiểu Quỷ.
Thần Nhiên hoàng tử không đắc tội Tiểu Quỷ nổi, còn với Lý Thất Dạ thì gã không để vào mắt. Vì vậy Thần Nhiên hoàng tử trút bực tức lên người Lý Thất Dạ, sớm muộn gì gã sẽ tiêu diệt con kiến nhân tộc này.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ mở mắt ra, mỉm cười.
Tiểu Quỷ vội vàng hối:
- Ngươi có thể bắt đầu đoán, chỉ cần ngươi đoán đúng thì nó là của ngươi.
Tiểu Quỷ sợ Lý Thất Dạ đổi ý, lão rất cần tinh thần vạn vật thủy.
Thu Dung Vãn Tuyết nín thở, hồi hộp. Thu Dung Vãn Tuyết lo cho công tử nhà nàng, lỡ Lý Thất Dạ đoán sai thì lỗ to.
Lý Thất Dạ gõ nhẹ đồng quan, thản nhiên nói:
- Nếu ta đoán đúng thì thứ này có lai lịch xa xưa, từng phong một giới.
Lý Thất Dạ ngừng lại, tiếp tục bảo:
- Tên của nó là . . . Phong Thiên Ngũ Đạo Môn!
Tiểu Quỷ ngây người, cười khổ lẩm bẩm:
- Không ngờ trên đời còn có người nhận ra nó.
Tiểu Quỷ hít sâu, ngẩng đầu nói với Lý Thất Dạ:
- Có sức chơi có sức chịu, đồng quan thuộc về ngươi.
Tuy Tiểu Quỷ không cam lòng nhưng lão thua có phong độ
- Vậy nó thuộc về ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười lấy đồng quan đi, hắn cũng không ngờ hôm nay sẽ gặp nó. Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, truyền kỳ xa xôi biết bao.
Mọi người rất muốn xem thứ trong đồng quan nhưng Lý Thất Dạ không có vẻ gì muốn mở ra, hắn đã cất đồng quan. Nhiều người ngứa răng, căm thù trừng Lý Thất Dạ.
Dù mọi người chưa từng nghe cái tên Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, nhưng nghe nói nó phong một giới là biết ngay thứ ghê gớm.
Tiểu Quỷ thở ra, không được tinh thần vạn vật thủy làm lão vô cùng tiếc nuối.
- Được rồi, bắt đầu cái cuối cùng.
Tiểu Quỷ trầm giọng nói:
- Quan cuối cùng có giá trị khiến các người lấy thứ quý giá nhất trần đời ra đổi, hãy mau đưa ra những thứ các người lấy được trong Phong Đô thành.
Lần này Tiểu Quỷ trực tiếp nói muốn đồ trong Phong Đô thành, đúng là lão có mục đích đó.
Tiểu Quỷ dứt lời, mọi người không chút đắn đo lấy ngay vật mình có trong Phong Đô thành ra. Thoáng chốc bảo quang nhấp nháy nhiều màu sắc, đủ các loại.