Bạch Ông nghiêm túc nói:
- Nếu yêu vương thấy hắn luyện đan thì sẽ sợ ngây người.
Bạch Ông kể lại quá trình Lý Thất Dạ luyện đan.
Cổ Tùng yêu vương nghe xong rất rung động, hóa đá. Thật lâu sau Cổ Tùng yêu vương ngồi phịch xuống ghế, ngước lên nhìn Bạch Ông.
- Không thể nào!
Bạch Ông nghiêm túc nói:
- Yêu vương, ta dám dùng mạng sống của mình bảo đảm rằng ta thấy tận mắt, tuyệt đối không sai lầm!
Cổ Tùng yêu vương ngây người ngồi tại chỗ, thật lâu sau lẩm bẩm lặp lại:
- Sao . . . Sao . . . Sao có thể?
Bạch Ông nghiêm nghị nói:
- Chuyện này chắc chắn trăm phần trăm, tiểu lão bảo đảm bằng mạng của mình.
Bạch Ông sốt ruột nói:
- Đây là cơ hội vạn năm khó gặp cho Cự Trúc quốc. Bệ hạ cầu hiền đúng không? Chúng ta cần một vị dược sư trẻ tha gia đại hội dược sư đúng không? Nếu Lý công tử đồng ý thay mặt Cự Trúc quốc tham gia đại hội dược sư thì chắc chắn sẽ giành được quán quân!
Cổ Tùng yêu vương lấy lại tinh thần, vội hỏi:
- Vị Lý công tử này xuất thân từ môn phái nào, đến từ đâu?
Cổ Tùng yêu vương rất rung động, dược sư trẻ tuổi như thế, nếu đúng là có thực lực như vậy thì thật lợi hại, tương lai chắc chắn là dược đế.
Bạch Ông trả lời:
- Lý công tử là nhân tộc, tán tu, không thuộc môn phái nào.
Cổ Tùng yêu vương trầm ngâm nói:
- Sao có thể như vậy? Dược sư lợi hại như thế dù không phải dược đế thì cũng là truyền kỳ dược sư. Một dược sư tuyệt thế vô song không tiếng tăm gì thì thôi, thế nhưng không có môn phái nào lôi kéo, chuyện này không bình thường.
Cổ Tùng yêu vương nghi ngờ rất có lý, trong Thạch Dược giới trước nay dược sư rất đắt hàng, dược sư đẳng cấp cao càng bị giành giật. Dược sư có thực lực là sẽ bị các môn phái truyền thừa cầu mời về.
Dược sư, dưỡng dược luyện đan, mệnh đan, thọ dược, thể cao hay kim tán. Tóm lại bất cứ môn phái nào đều cần đan dược, có nhiều môn phái cung không đủ cầu.
Có thể tưởng tượng dược sư đắt cỡ nào. Trong cửu giới, bất cứ dược sư giới nào đều rất được yêu thích, nhưng vì dược sư giới khác không nhiều bằng Thạch Dược giới, không phát triển hưng thịnh bằng.
Trong Thạch Dược giới, địa vị của dược sư cao quý hơn các giới khác rất nhiều vì nguyên nhân này. Trong Thạch Dược giới, dược sư không chỉ đắt mà còn nhờ đó sinh ra nhiều dược đế hơn cửu giới.
- Thế gian có biết bao nhiêu chuyện lạ?
Đối mặt Cổ Tùng yêu vương thắc mắc, Cổ Tùng yêu vương suy đoán thế này:
- Kỳ nhân có cách nghĩ của kỳ nhân, với tạo nghệ của Lý công tử đủ để ngạo thị thiên hạ. Có lẽ linh dược đan thảo xem quyền quý như cặn bã, thực lực như hắn muốn gì mà không được? Lý công tử vung tay một cái bao nhiêu người nguyện ý dâng lên kỳ trân bảo vật? Có lẽ vì vậy nên hắn chán ghét ồn ào náo động.
Cổ Tùng yêu vương lo âu nói:
- Nếu đúng vậy thì Cự Trúc quốc lấy gì giữ hắn lại? Nếu hắn có thực lực, đừng nói đại giáo cường quốc, ngay cả đế thống tiên môn cũng muốn có hắn, Dược quốc sẽ động tâm. So với vật khổng lồ đó thì Cự Trúc quốc chúng ta không có ưu thế gì.
Nhắc đến việc này là Bạch Ông lên tinh thần:
- Chúng ta không phỏng đoán được suy nghĩ của kỳ nhân. Trong huyện có một huyện sử tên Thạch Hạo, đứa nhỏ này là người thành thật, rất cố gắng luyện đan, luôn muốn trở thành dược sư lợi hại. Lý công tử ở lại đây, theo ta nghĩ là vì hắn tích tài. Nghe Thạch Hạo nói Lý công tử truyền đạo luyện đan cho hắn, dù Lý công tử không nhận Thạch Hạo làm đệ tử nhưng có ý bồi dưỡng.
Bạch Ông ngừng một lúc, nói tiếp:
- Ta có hỏi ý Lý công tử, hắn muốn đi quốc đô một lần, chúng ta tiến cử hắn với bệ hạ là được. Việc này có thành công hay không phải xem bệ hạ.
Cổ Tùng yêu vương hít sâu, nói:
- Tốt, thật sự có dược sư lợi hại như thế làm sao chúng ta bỏ qua được?
Cổ Tùng yêu vương nghiêm túc nói:
- Vậy ta sẽ tự mình đi bái kiến Lý công tử!
Ban đầu Bạch Ông định tiến cử một dược sư trẻ cho bệ hạ, sau khi thấy thủ đoạn của Lý Thất Dạ thì lão ngây ngẩn. Bạch Ông đã hiểu Lý Thất Dạ có vốn ngông cuồng, hắn có ở lại Cự Trúc quốc làm dược sư hay không mấu chốt không phải Cự Trúc quốc có cần hắn không mà là hắn thích hoặc không.
Một dược sư siêu cường đại sẽ bị các môn phái giành giật, nên Bạch Ông càng quyết tâm mặc kệ thế nào phải thuyết phục Cổ Tùng yêu vương, để Cổ Tùng yêu vương xin bệ hạ giữ lại dược sư vô song như Lý Thất Dạ.
Trong Ngọc Huyết sơn, Lý Thất Dạ sống nhàn nhã bình thường. Lý Thất Dạ định ở lại Cự Trúc quốc một thời gian, đi quốc đô xem, đi hoàng cung nhìn xem.
Lý Thất Dạ chỉ điểm, Thạch Hạo dốc lòng luyện đan, gã càng cố gắng, dốc hết sức ra. Thạch Hạo là người thành thật nhưng gã cũng biết đây là cơ hội vạn năm khó gặp, nếu Lý Thất Dạ đi thì sau này khó thể gặp minh sư như vậy. Lý Thất Dạ lặp đi lặp lại biểu thị dạy đan thuật, Thạch Hạo không dám bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.
Bạch Ông rời đi ngày hôm sau đã quay lại, lão không đi một mình.
Bạch Ông, Cổ Tùng yêu vương cùng giá lâm Ngọc Huyết sơn, thấy hoa cỏ cây cối giãn lá như thể cây cỏ toàn Ngọc Huyết sơn dồi dào sức sống. Ngọc huyết trúc trồng trên Ngọc Huyết sơn vui vẻ lắc lư.
Cảnh tượng không lạ, Cổ Tùng yêu vương là cổ tùng thành đạo, cực kỳ thân thiết với hao cỏ cây cối. Yêu vương như Bạch Ông giá lâm đương nhiên khiến hoa cỏ trên Ngọc Huyết sơn có cảm ứng.
Nhìn Cổ Tùng yêu vương giá lâm, Thạch Hạo hết hồn. Gã làm huyện sử đã lâu nhưng chỉ thấy Cổ Tùng yêu vương một lần.bây giờ Cổ Tùng yêu vương giá lâm Ngọc Huyết sơn, trước kia Thạch Hạo không dám tưởng tượng chuyện như vậy.
Cổ Tùng yêu vương cười thân thiện với Thạch Hạo:
- Vị này chắc là Thạch Hạo huyện sử?
Cổ Tùng yêu vương quản lý nguyên quận Thanh Hà, trong một quận lớn có biết bao nhiêu huyện sử. Được Cổ Tùng yêu vương chào hỏi làm Thạch Hạo sững sờ.
Thạch Hạo lấy lại tinh thần, vội trả lời:
- Bẩm yêu vương, đúng là tại hạ.
Cổ Tùng yêu vương không dám vênh váo, lễ phép nói:
- Chúng ta đến bái phỏng Lý công tử.
Thạch Hạo không dám nói nhiều, vội dẫn Bạch Ông, Cổ Tùng yêu vương đi gặp Lý Thất Dạ.
Trong phòng, Lý Thất Dạ thấy đại nhân vật như Cổ Tùng yêu vương cũng rất thản nhiên. Đối với Lý Thất Dạ thì Cổ Tùng yêu vương không là đại nhân vật gì, hắn gặp quá nhiều đại nhân vật siêu to.
Vừa thấy mặt Cổ Tùng yêu vương đã nói:
- Lý công tử giá lâm Ngọc Huyết sơn là vinh hạnh cho chúng ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Ngọc Huyết sơn là một nơi đáng để lưu luyến.
Lý Thất Dạ ở lại không vì dược sư cung đình gì đó.
Cổ Tùng yêu vương bưng một hộp cổ đặt trước mặt Lý Thất Dạ:
- Lần này đến vội vàng, không chuẩn bị lễ lớn gì, ta có chút vật nhỏ hy vọng Lý công tử không chê.
Lý Thất Dạ nhìn hộp, không nhúc nhích.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Ta nhận tấm lòng của yêu vương, vậy . . . Ta xin nhận nó.
Thấy Lý Thất Dạ nhận quà, Cổ Tùng yêu vương thở phào nhẹ nhõm, nếu hắn không chịu nhận sẽ là khởi đầu khá tệ.