Đế Tôn

Chương 389: Bụng dạ khó lường (2)

Phải biết rằng, ba người bọn họ, tuổi thọ mỗi người cũng đã hơn trăm, khổ tu trên dưới một trăm năm mới có thành tựu hôm nay!

Mà bọn họ tu luyện tới Linh Đài Cảnh, là hao tốn hai mươi ba mươi năm!

Tuy nói tu sĩ thọ nguyên dài, số tuổi cũng không là vấn đề, trăm năm thời gian chỉ là thoáng một cái đã qua, thậm chí tu luyện tới cảnh giới hậu kỳ, bế quan chính là trăm năm, nhưng Giang Nam trẻ tuổi như vậy, chỉ phí bốn năm thời gian liền tu luyện tới Linh Đài Cảnh, vẫn là làm bọn họ khiếp sợ tột đỉnh!

- Bốn năm tu luyện tới Linh Đài Cảnh, tồn tại có thể như thế, nhất định không phải là thường nhân.

Khương Duy khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Giang đạo hữu, ngươi có phải là đến từ nơi đó hay không?

Hắn đưa tay chỉ chỉ đỉnh đầu, Giang Nam nghi ngờ không giải thích được, cười nói:

- Tam điện hạ muốn nói là nơi nào? Là Huyền Minh Nguyên Giới sao? Thực không dám đấu diếm, ta thật sự đến từ nơi đó.

Khương Duy cười không đáp, ý vị thâm trường nói:

- Đạo hữu, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi cần gì từ chối? Nghe nói phía trên hôm nay loạn tượng tiệm sinh, đạo hữu nói vậy cũng là tị nạn mà đến sao?

Giang Nam lắc đầu nói:

- Điện hạ chỉ sợ đã đoán sai, ta xác xác thật thật là đến từ Huyền Minh Nguyên Giới, cũng không có xuất thân khác. Bất quá, ta đúng là tị nạn đến chỗ này.

Khương Duy tròng mắt chớp động, không hề nói chuyện này nữa, liên tục mời rượu, đám người Diêm Phù đại khoái cắn ăn, ăn đến sung sướng, chẳng qua là trong lòng Giang Nam mơ hồ cảm thấy vị Thái Công phủ Tam điện hạ trước mắt này, chỉ sợ có chút quỷ dị.

- Vì sao hắn chắc chắc cho là ta tới từ phía trên như thế?

Giang Nam đặt chén rượu ở bên mép, liếc Khương Duy một cái, thầm nghĩ trong lòng:

- Phía trên theo lời của hắn, đến tột cùng là nơi nào?

Đột nhiên, một cổ sát khí cuồng bạo giống như Huyết Hải vực sâu phủ xuống Bái Nguyệt lâu, bốn phía tràn ngập huyết khí, mơ hồ có thể thấy trong huyết khí, có vô số cỗ thi thể lên xuống chìm nổi, tựa như Địa Ngục đột nhiên phủ xuống!

Thi thể trong Huyết khí là oan hồn chết ở trong tay người buông thả sát khí kia, trải qua hồi lâu không tiêu tan, bị sát khí của hắn lôi cuốn, do đó tạo thành dị tượng!

Người này sát khí thật nặng, gần với Vô Tướng Thiền Sư mà Giang Nam lần đầu tiên gặp phải!

- Giang Nam ở đâu?

Một thanh âm trầm thấp nói.

Sau đó, dãy núi chấn động, tiếp theo một tiếng bước chân trầm trọng truyền đến, cước bộ người này rơi xuống, có thể đem núi lớn của Bái Nguyệt lâu chấn đắc nhảy động không nghỉ!

Con ngươi Giang Nam kịch liệt thu nhỏ, men theo tiếng bước chân nhìn lại, chỉ thấy một Ma Tộc cao tới mấy trăm trượng bước tới, hơi thở vô cùng cuồng bạo, hắn Ngưu đầu Nhân thân, hai mắt đỏ ngầu như máu, khắp cả người kim quang trán phóng, giống như một pho tượng Ma Thần kim chói!

- Tiểu Thánh Tôn Kim Ngưu Tỳ!

Diêm Phù thất thanh nói.

- Kim Ngưu Thần Tộc Tiểu Thánh Tôn?

Giang Nam hé mắt, quét Khương Duy một cái, Khương Duy biết rõ Kim Ngưu tộc Tiểu Thánh Tôn sẽ đến tìm hắn, hết lần này tới lần khác còn ở Bái Nguyệt lâu mở tiệc chiêu đãi hắn, người này bụng dạ khó lường, lòng dạ cực kỳ thâm trầm, ngay cả Giang Nam cũng nắm không tới ý nghĩ của hắn.

- Tiểu Thánh Tôn, ta chính là Giang Nam.

Giang Nam bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, thản nhiên nói.

Ánh mắt Kim Ngưu Tỳ rơi vào trên người của hắn, lạnh lùng nói:

- Nghe nói chính là người ngăn đại môn Ma Vương phủ ta, hơn nữa ngăn mấy ngày?

Giang Nam gật đầu, mỉm cười nói:

- Chính xác, nghe nói Tiểu Thánh Tôn chính là đệ nhất cường giả trẻ tuổi trong quý phủ, ta cũng bội phục đã lâu, đáng tiếc không thể đợi đến Tiểu Thánh Tôn trở về.

- Hiện tại ta tới, ngươi dám cùng ta đánh một trận không?

Kim Ngưu Tỳ trầm giọng nói:

- Ngươi yên tâm, ta cũng dựa theo quy củ, tự phong tu vi, công bình đánh một trận!

Trong Bái Nguyệt lâu một mảnh xôn xao, tân khách trong lầu vô cùng hưng phấn, nghị luận rối rít, ma quyền sát chưởng đợi chờ trận chiến này đến.

Này sẽ là hai đại tuyệt đỉnh thiên tài va chạm!

Giang Nam đứng dậy, đang muốn đáp ứng, đột nhiên lòng có nhận thấy, tâm niệm vừa động, một khối ngọc bội hiện ra ở trong tay, ngọc bội kia chính là công cụ của Bách Dục Thí Thần Cốc liên lạc, hắn thân là Thí Thần Cốc Thất Ma, tự nhiên mang ở trên người.

- Ân? Nhị ca làm sao hiện ra ở chỗ này? Hắn đang cầu cứu, chẳng lẽ là gặp phải nguy hiểm?

Thí Thần Cốc Nhị Ma Thạch Cảm Đương là một mãnh nhân, người này hào tình vạn trượng, từng một thân một mình xông vào Vạn Long Sào kịch chiến, ở Vạn Long Sào trước chém giết Thiên Cung cường giả Long Sơn Chân Nhân, mà mục đích của hắn, chỉ là vì đánh chết Long Sơn Chân Nhân, mở tiệc cho tiểu huynh đệ Giang Nam mới vừa kết bái.

Đến nay, trong Tử Phủ của Giang Nam, còn cất dấu nghìn cân thịt Long của Long Sơn Chân Nhân, còn có một bộ Long cốt dài đến ngàn trượng, đó là xương cốt của Thiên Cung cường giả Long Sơn Chân Nhân, bị Thạch Cảm Đương luyện đến dài ngắn chỉ có ngàn trượng.

Lấy thực lực hôm nay của Giang Nam, còn không cách nào luyện hóa Long cốt nầy.

Thạch Cảm Đương thường ngày thường xuyên đi theo ở bên cạnh Thí Thần Cốc Chủ, nhưng cũng có lúc tự mình ra cửa, hắn còn từng xâm nhập Cửu U Minh Giới, cướp đoạt Hoàng Tuyền Thánh Thủy, cướp đi một đại hồ Thánh Thủy, dùng để tu luyện Diêm Phù Đề Ma Kinh.

Một vị cường giả như vậy, làm sao hiện ra ở Cửu U Minh Giới, lại gặp được cường địch gì đến phải cầu cứu?

- Nhị ca cũng không là đối thủ, ta chạy tới khẳng định cũng không giải quyết được gì.

Bất quá nếu ta cùng Lục Ma Thí Thần Cốc kết nghĩa, huynh trưởng gặp nạn, cho dù là núi đao biển lửa cũng không có thể không cứu!

Ánh mắt Giang Nam chợt lóe, hướng Kim Ngưu Tỳ áy náy nói:

- Tiểu Thánh Tôn, ta hôm nay có chuyện quan trọng trong người, ta và ngươi đánh một trận có thể dời mấy ngày hay không?

- Ngươi sợ?

Kim Ngưu Tỳ cười lạnh nói:

- Nói thiệt cho ngươi biết, muốn chiến cũng phải chiến, bất chiến cũng phải chiến, cũng không phải ngươi có thể định đoạt!

Giang Nam trong lòng tức giận, thản nhiên nói:

- Kim Ngưu Tỳ, ta cũng không phải là sợ ngươi, mà là quả thật có chuyện quan trọng trong người, không phụng bồi. Tam điện hạ, xin thứ cho tại hạ vô lễ, muốn đi trước một bước.

Khương Duy nhẹ nhàng gật đầu, ân cần nói:

- Đạo hữu cẩn thận, có muốn ta phái người hộ tống đạo hữu hay không?

- Không cần, đa tạ điện hạ.

Giang Nam đối với hắn cũng không phải là hết sức yên tâm, Khương Duy này tuy là Tam đệ của Khương Nhu, nhưng không giống Khương Nhu cho hắn cảm giác rất thoải mái như vậy, đối mặt Khương Duy, hắn cảm giác mình giống như là đối mặt một rắn độc, rắn độc tùy thời ăn thịt người!

Hắn vươn người đứng dậy, đi ra Bái Nguyệt lâu, phía sau đột nhiên hiện ra cánh chim, cánh chim chấn động, hướng ngoài Minh Vương thành bay đi, tốc độ nhanh như thiểm điện.

- Muốn đi?

Kim Ngưu Tỳ quát lên, thân hình dừng lại, nhưng ngay sau đó phóng lên cao, ở giữa không trung xẹt qua một đạo huyết quang đẹp đẽ, trong huyết quang Kim Ngưu Tỳ giống như một pho tượng Ma Thần màu vàng, giận quát một tiếng, bàn tay to thăm dò, hướng Giang Nam chộp tới!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất