Lô Địch Tam Thế giữ Sắt Lâm Na làm con tin, còn Sở Thiên thì lừa lấy được ma thú trấn quốc --- Khố Á Tháp, rồi bước vào con đường chinh phạt đảo Bố Lôi Trạch.
Bố Lôi Trạch, ngàn đảo quần tụ, tuy quân Thiết Kỵ của Khải Tát có thể tung hoành trên đại lục nhưng lại không thể chiến đấu trên biển. Vì thế mà lần này Sở Thiên chỉ đem theo ba liên đội Sư Thứu và một ít hải quân.
Thư thái ngồi trên lưng Boeing, Sở Thiên lật giở bản đồ đảo Bố Lôi Trạch.
Ba Bác Tát đặt một chén rượu hoa quả bên cạnh Sở Thiên: "Ông chủ, để công chúa ở lại Đế Đô thật sao? Lô Địch Tam Thế giờ đã cảnh giác với chúng ta, sợ là…"
Sở Thiên phẩy tay cười: "Đây là ý của Sắt Lâm Na. Nếu cô ấy không ở lại thì e Lô Địch Tam Thế sẽ không cho ta rời khỏi Đế Đô. Vậy thì kế hoạch chiếm Bố Lôi Trạch sẽ thất bại mất!"
"Nhưng mà tại sao chúng ta nhất định phải lấy đảo Bố Lôi Trạch?" Ba Bác Tát nhẹ nhàng tiếp một chút pháp lực vào tấm bản đồ ma pháp rồi nói: "Không cần A Mạt Kỳ ta cũng có thể giúp ông chủ giành được một vùng quốc thổ!"
"Khà khà, nhưng ta không muốn làm quốc vương! Ông chủ chỉ cần một vùng địa bàn không ai dám động đến thôi. Giống như A Cổ Lạp Sơn hay Hồng Nguyệt Thành vậy."
Ba Bác Tát gục gặc.
Sở Thiên nói tiếp: "Hơn nữa không có sự ủng hộ của Khải Tát thì căn bản là chúng ta không thể thống trị một vùng đất được."
"Nhưng mà tại sao vậy? Những nước nhỏ bờ Tây Hải kia, ta chỉ cần phái đi vài con ma thú Vong Linh là được." Ba Bác Tát thắc mắc. nguồn TruyenFull.com
"Ta nói là thống trị, không phải đánh bại!" Sở Thiên giơ một ngón tay ra lắc lắc: "Giờ ta muốn chiếm một vùng đất rất dễ. Nhưng sau đó thì sao? Làm thế nào để cải thiện đời sống nhân dân? Làm thế nào để dân nghe lời? Thu bao nhiêu thuế? Số thuế ấy lại có thể xây dựng bao nhiêu quân đội? Quan lại triều đình sắp xếp thế nào? Mỗi vị quan lại làm những gì? Nếu địch xâm lấn biên giới thì phải làm thế nào? Có nên thông thương với các nước láng giềng không… hắc hắc, những cái đấy, trong số chúng ta ai có thể nghĩ được?"
Ba Bác Tát im lặng.
"Hà hà, vừa nghĩ đến những thứ loạn cào cào ấy là ta lại đau đầu rồi!" Sở Thiên nói: "Trị vì một quốc gia không phải điều mà Tế Tự ta có thể làm." Sở Thiên chỉ vào ba liên đội Sư Thứu phía sau Boeing, "Ngay những đội không quân này, nếu không có phương pháp nuôi dưỡng mà Khải Tát đã nghiên cứu mấy trăm năm nay thì chỉ e rằng, bay cũng không nổi!"
"Ta hiểu rồi." Ba Bác Tát cười "Ông chủ muốn giống như Hồng Nguyệt Thành, xậy dựng nên một thế lực nằm ngoài sự tranh giành trên đại lục nhưng các quốc gia khác vẫn phải tôn trọng?"
"Chính là như thế!" Sở Thiên nhún vai cười: "Năm đó ở Thái Thạch Bảo, Bố Lãng của Hồng Nguyệt Thành chẳng qua chỉ là một gia nô nhỏ bé nhưng lại có thể khiến cho trăm vạn đại quân của hai đế quốc lớn đình chiến. Khà khà, một gia nô còn làm được, một Pháp Thần như ngươi lại không muốn thử cái cảm giác đó sao?"
"Đương nhiên là muốn rồi!" Ba Bác Tát cũng cười.
"Sắt Lâm Na ở Đế Đô sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Ta có thể cướp cô ấy từ Thái Thạch Bảo một lần thì cũng có thể cướp lần thứ hai ở Bàng Bối Thành."
Nói xong Sở Thiên nheo mắt nhìn đường bờ biển ở phía đông, thầm nghĩ: Đảo Bố Lôi Trạch! Một nghìn năm trước, máu tươi của trận đại chiến giữa con người và ma thú đã nhuộm đỏ cả vùng biển. Bào Uy Nhĩ lấy cớ Biển Cấm bị ô nhiễm, dùng Thần Lực cấp ba ép con người và ma thú phải ký Hiệp ước! Hừ đường đường là Hải Vương Biển Cấm, ngay Lạp Hy Đức hắn cũng không coi ra gì, vậy mà tại sao lại vì một vùng biển nhỏ bé này đi ngăn chặn đại quân người và thú mà trong mắt hắn chỉ là con kiến? E là đảo Bố Lôi Trạch này…"
Điều Sở Thiên không chú ý tới là sau khi đảo Bố Lôi Trạch xuất hiện, Tiểu Bạch đang ngồi trong lòng bỗng thất thần nhìn về phía trước.
"Ông chủ, chúng ta đã đến không phận của đảo Bố Lôi Trạch!" Ba Bác Tát kéo Sở Thiên ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Cất cờ Khải Tát đi, thay vào đó gia huy của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc rồi chúng ta mới hạ cánh!"
……
Trên đảo Bố Lôi Trạch, Bối Tư Đặc và thống lĩnh cấm quân năm xưa Chiêm Mỗ Tư đang chuẩn bị nghênh tiếp Sở Thiên.
Chiêm Mỗ Tư ngẩng đầu nhìn Boeing phía trên đầu, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói với Bối Tư Đặc: "Đại nhân, Công Tước Phất Lạp Địch Nặc đã bỏ cờ Khải Tát xuống và thay bằng gia huy của mình!"
"Cái gì?! Đưa ta kính ma pháp!" Bối Tư Đặc giật lấy cái kính từ tùy tùng, để lên mắt nhìn, "Đúng là thay rồi… xem ra tin bệ hạ và Hữu thừa tướng có xích mích là đúng rồi!"
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?" Chiêm Mỗ Tư thần sắc phức tạp, hỏi.
"Làm thế nào? Hừ!" Bối Tư Đặc nói, "Phất Lạp Địch Nặc đang cảnh cáo chúng ta hắn là chủ soái của quân bình định phản loạn của Đế quốc, cũng là chủ nhân của thống lĩnh ma thú gia tộc Phất Lạp Địch Nặc --- A Mạt Kỳ, hắn có quyền cũng có thế giết chết chúng ta."
Chiêm Mỗ Tư ngơ ngác nhìn Bối Tư Đặc.
"Đi thôi, đi nghênh tiếp Hữu thừa tướng đại nhân!" Bối Tư Đặc kéo Chiêm Mỗ Tư đi về phía trước, "Nhớ là chúng ta không hề biết gì về tin tức ở Đế Đô. Có ai hỏi thì hãy học tập cha con nhà Phan Mạt Kỳ, một giả hồ đồ, một giả ngốc!"
Theo quân quy Khải Tát, thời gian diễn ra chiến tranh miễn hết lễ nghĩa, do vậy mà sau khi hoan nghênh Sở Thiên một cách đơn giản thì dẫn hắn vào quân doanh luôn.
Vừa ngồi xuống, Sở Thiên vỗ Tiểu Bạch nói luôn: "Hai vị đại nhân, ta không muốn nghe những lời vô nghĩa, nói luôn tình hình đảo Bố Lôi Trạch cho ta đi!"
"Vâng, Hữu thừa tướng đại nhân!" Bối Tư Đặc đứng trước mặt Sở Thiên, chỉ vào tấm bản đồ ma pháp: "Đảo Bố Lôi Trạch được gọi là vùng biển vạn lý, nhưng thực tế thì chỉ có hai hòn đảo lớn, mười bảy hòn đảo trung bình, và rất nhiều đảo nhỏ. Diện tích không quá vạn dặm. Phản quân trên đảo hiện nay có hai đội, một là dân Nguyên Trụ, hai là quân đội chính quy của Lôi tư phái đến mưu đồ thu hồi đảo Bố Lôi Trạch."
Sở Thiên sắc mặt lạnh lùng, đập mạnh tay xuống bàn, thâm trầm nói: "Quân đội Lôi Tư ta có thể không quan tâm,nhưng ngay dân thường mà các ngươi cũng không đối phó được hả?"
Bối Tư Đặc và Chiêm Mỗ Tư bối rối.
Một lúc sau Bối Tư Đặc do dự nói: "Đại nhân, một phần quân là người Nguyên Trụ bị quân ta tiêu diệt rồi, nhưng… trên đảo còn có ma thú của Nguyên Trụ…"
"Ma thú? Ma thú gì? Cấp bao nhiêu?" Sở Thiên hỏi.
Bối Tư Đặc nhìn Chiêm Mỗ Tư ra hiệu bảo hắn nói.
Chiêm Mỗ Tư đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, rồi lấy ra từ sau lưng một cái lồng để trước mặt Sở Thiên, "Đại nhân, chính là nó!"
Ca ngợi nữ thần Sinh mệnh! Sở Thiên cười phẫn nộ, thậm chí Tiểu Bạch cũng nhìn với con mắt khinh thường.
"Mẹ nó! Hai tên vô dụng!" Sở Thiên đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt hai người: "Đừng có nói với lão tử là hai ngươi, một người là đại thần ma thú Bộ tổng chỉ huy, một là Vạn Phu Trưởng của đế quốc lại bị một con chuột đánh cho tơi bời!?"
"Không, không!" Chiêm Mỗ Tư liên tục xua tay: "Không phải một con, mà là một đàn…"
"Vô dụng! Đây là chuột, không phải Cự Long! Cho dù có trăm vạn con chúng cũng chỉ là chuột!" Sở Thiên chỉ vào hai người chửi bới thậm tệ. Đến khi mệt, Sở Thiên ngồi xuống than thở: "Ài~, thể diện của Thiết Kỵ Khải Tát bị các ngươi bôi tro trát trấu hết rồi! Thôi vậy, từ hôm nay ma thú trên đảo do A Mạt Kỳ quản lý. Chiêm Mỗ Tư, Thiết Kỵ trong tay ngươi giao cho Bội Kỳ!"
Nói xong, Sở Thiên vẫy Ba Bác Tát, "Ba Bác Tát, ngươi đi chỉnh đốn pháp sư trên đảo, đem theo Lỗ Tây Nạp, nếu ai bất mãn về thân phận pháp sư Vong Linh của ngươi thì giao cho Lỗ Tây Nạp xử lý!"
Ba Bác Tát nhìn Chiêm Mỗ Tư và Bối Tư Đặc cười gian: "Hai vị đại nhân, cùng ta đi bàn giao thôi!"
Nói xong thì hai người đó đi ra cùng Ba Bác Tát.
Đi cách Ba Bác Tát một đoạn, Chiêm Mỗ Tư cằn nhằn: "Bối Tư Đặc đại nhân, ngày đầu tiên đến Phất Lạp Địch Nặc đã lấy hết quyền lực của chúng ta, sau này làm thế nào đây? Giờ Bố Lôi Trạch rộng vạn lý nằm hết trong sự khống chế của hắn rồi."
"Cướp quyền lực của chúng ta? Khà khà, đây là việc tốt!" Bối Tư Đặc cười nhạt, "Chúng ta giao quyền lực cho hắn thì phiền phức cũng giao hắn luôn…"
Chiêm Mỗ Tư nghĩ một hồi, cười nhẹ nhõm: "Cũng đúng! Đám chuột khủng bố đó giao cho Phất Lạp Địch Nặc đối phó!"
"Bé mồm thôi!" Bối Tư Đặc chỉ vào Ba Bác Tát phía trước mặt.
"Không sao! Hắn không nghe được đâu!" Chiêm Mỗ Tư hất cằm, "Theo mật báo của cục mật thám, Ba Bác Tát là Pháp Thần không có pháp lực."
…………
Trong lều trung tâm, Sở Thiên vừa nghịch với Tiểu Bạch vừa nghe Ba Bác Tát thuật lại chuyện vừa rồi."
"Nói với A Mạt Kỳ, nhất định phải khống chế được ma thú của Khải Tát. Còn nữa, ngươi cố gắng đừng để lộ thực lực!" Sở Thiên suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nghe ý của Chiêm Mỗ Tư thì chuột trên đảo này không hề dễ đối phó!"
"Có lẽ vậy!" Ba Bác Tát nói: "Ta vừa kiểm tra, trên đảo hiện có ba trăm con ma thú. Trong đó có mười ba con ma thú cấp cao. Thủ hạ của Chiêm Mỗ Tư tướng quân còn có bảy vạn quân chính quy. Ngoài ra, năm mươi khẩu pháo của quân đoàn Lam Kình đang ở ngoài đảo, có thể chi viện bất cứ lúc nào. Thực lực này không hề kém Ngũ đại quân đoàn đế quốc, nhưng họ lại không đối phó lại được đám chuột ấy, sợ là…"
Chuột? Sở Thiên cười, bác sỹ thú y mà sợ chuột sao?
Sở Thiên ném cái lồng nhốt con chuột lúc nãy Chiêm Mỗ Tư đưa xuống đất. "Ba Bác Tát, hạ độc con chuột này rồi thả nó ra!"
"Thả ra?" Ba Bác Tát ngẩn ra.
"Khà khà, thuật Thượng cổ Tế tự đã nói…" Sở Thiên cười: "Chuột chính là nguồn lây bệnh nhanh nhất. Ngươi hạ độc con này, không đến mấy ngày, toàn bộ chuột trên đảo này sẽ trúng độc hết mà chết!"
"Thuật Thượng cổ Tế tự thật thần kỳ!" Ba Bác Tát cảm thán, rồi đi chấp hành mệnh lệnh.
"Ô ô!" Tiểu Bạch nhìn Sở Thiên ai oán, rồi quay đầu đi. Ý nó là, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi ác quá!
"Ai da, tiểu bảo bối của ta giận rồi!" Sở Thiên vội bế Tiểu Bạch lên vỗ về "Tiểu Bạch à, tiểu bảo bối, lão đại cũng hết cách rồi mới làm vậy. Nếu không thì chúng ta không có nhà đâu!"
"Gâu!" Tiểu bạch thở dài, rồi nằm lên vai Sở Thiên, dùng cái lưỡi hồng hồng liếm tai Sở Thiên. Ý là lần này bỏ qua, nếu còn có lần sau thì không tha cho đâu!
"Ha ha…" Sở Thiên xoắn xoắn cái đuôi của Tiểu Bạch, kết quả là lại chọc giận nó.
"Ông chủ!" Ba Bác Tát bỗng xông vào, giơ tay phải đang chảy máu ra, cười khổ: "Con chuột ấy nhân lúc ta hạ độc cắn ta một cái rồi chạy mất rồi…"