Sau khi biết thân phận của người lùn già, Sở Thiên nheo mắt lại, vũ khí thì hắn có rất nhiều, từ bảo khố của Ai Nhĩ Sâm và A Cổ Lạp Sơn ra, bảo vật trong tay Sở đại thiếu gia đã đếm không nổi rồi, chỉ có điều hình như hắn chưa có Thần Khí.
"Khà khà, thì ra là đại lục đệ nhất Công Tượng!" Sở Thiên tươi cười mời Tây Cương ngồi, rồi vẫy tay cho A Mạt Kỳ và Khách Thu Sa ra ngoài.
"Sao đại sư lại bị giam ở Thánh Sơn vậy?" Sở Thiên lấy ra từ nhẫn không gian một hũ rượu, đích thân rót cho Tây Cương. Lão già ấy không khách khí uống cạn một hơi, đến lời cảm ơn cũng không có.
"Tiểu tử, đừng uống rượu nữa. trước khi trời sáng đưa ta ra khỏi nơi chết tiệt này!" Tây Cương chỉ chỉ trỏ trỏ như đang sai bảo người dưới.
Thật là tự cao! Sở Thiên cười khẩy. Đảo Bố Lôi Trạch không thiếu một Công Tượng kiêu ngạo! Dù tay Công Tượng này có là người rèn Thần Khí đi chăng nữa! Huống hồ A Mạt Kỳ từng nói, Thần Khí được gọi là Thần Khí vì nó nằm trong tay Thần! Có thể thấy rằng, trong mắt các cao thủ đỉnh cấp thì vũ khí không nhiều tác dụng là bao.
"Khà khà, Tây Cương, đại lục đệ nhất Công Tượng được sự bảo vệ của Thần Công Tượng! Quả nhiên là một nhân vật có tiếng!" Sở Thiên cất hũ rượu đi, cười: "Uống hết chưa? Uống hết rồi thì đi sắp xếp một chút, ta bảo ma sủng của ta đưa ngươi trở lại chỗ cũ! Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
"Cái gì? Ngươi định đưa ta về chỗ đó?" Tây Cương đứng bật dậy, nhưng vẫn chưa cao đến vai Sở Thiên, "Tiểu tử, ta là Tây Cương!"
"Ta biết ngươi là Tây Cương!" Sở Thiên nhếch mép cười, "Ta là Nhất đẳng Thần Vũ Vương Khải Tát, Thượng cổ Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc!"
"Ngươi chính là Phất Lạp Địch Nặc?" Tây Cương ngồi phịch xuống đất, ngẩn ngơ nói một câu: "Ngươi vẫn chưa chết sao?"
"Chết? Ta vẫn sống rất tốt, gần như không có ai có thể giết được ta!"
"Không thể nào!" vẻ mặt Tây Cương như muốn nói "đáng lẽ ngươi phải chết từ lâu rồi", "Hai năm trước, Thần đã hạ Thần Dụ, lệnh cho Hắc Ám tín đồ truy sát ngươi mà!"
"Ngươi bảo người truy sát ta là Thần?" Sở Thiên cũng đứng bật dậy, "Trên đại lục vẫn còn Thần đang sống?"
"Đương nhiên là có!" Tây Cương tức giận, "Chính mắt ta nhìn thấy!"
Sở Thiên từ từ ngồi xuống, trầm ngâm, "Theo ta biết thì Chúng Thần và đại bộ phận Thượng cổ ma thú đã bị Bào Uy Nhĩ giết rồi!"
"Bào Uy Nhĩ chỉ giết được một số, mộ phần của họ đều ở đảo Bố Lôi Trạch của ngươi!" Tây Cương lầm bầm, "Bào Uy Nhĩ đâu có khả năng giết hết các Thần! Ít nhất là Chiến Thần và Long Thần mạnh hơn hắn ta nhiều!"
"Ngươi từng thấy Thần ở đâu?" Sở Thiên hỏi.
"Tiểu tử, tại sao ta phải nói cho ngươi chứ?" Tây Cương lấy lại vẻ tự cao.
Sở Thiên cười nhạt, có kinh nghiệm của Tề Bách Lâm, hắn đã biết phải đối phó với một tên cuồng khoa học như thế nào, "Nếu cho ta biết, ta có thể cứu ngươi ra khỏi đây, hơn nữa sau này ngươi sẽ có vô số đồ thí nghiệm."
"Ở đây ta cũng có!"
"Nếu không nói, thì nửa quãng đời còn lại ngươi đừng mơ có cơ hội rèn Thần Khí!"
"Ngươi dám uy hiếp ta?" Tây Cương giận dữ, "Ngay Hắc Ám Thần Điện cũng rất khách khí với ta!"
"Hắc Ám Thần Điện cần kỹ thuật của ngươi, còn ta thì không!" Sở Thiên nói lạnh lùng, "Ngươi suy nghĩ đi, về lại nhà lao hay là…"
Tây Cương trầm tư một lúc lâu rồi bỗng hỏi: "Thực lực của ngươi thế nào? Nghe nói A Mạt Kỳ của ngươi rất lợi hại!"
"Biết Ma Căn không? Thủ lĩnh của Thượng cổ Ngũ đại ma thú!" Sở Thiên cười: "Chính là do ta giết!"
"Thật sao?" Tây Cương lẩm bẩm, "Ma sủng của ngươi có thế phá vỡ cấm chế cứu ta ra, thực lực của ngươi có lẽ không tồi!"
Phịch!
Tây Cương bỗng quỳ xuống, "Ta cầu xin ngươi một việc, chỉ cần ngươi đồng ý, quãng đời còn lại ta sẽ là người của Bố Lôi Trạch!"
"Hắc hắc!" Sở Thiên cười, "Ta đã nói rồi, ta không cần kỹ thuật của ngươi…" liếc nhìn Tây Cương một cái rồi Sở Thiên nói tiếp, "Nhưng ngươi muốn cầu xin điều gì? Có lẽ ta sẽ suy nghĩ!"
"Giúp ta cứu người!" rồi Tây Cương lại lắc đầu, "Không, không phải cứu người, mà là cứu Thần!"
"Thần?" Sở Thiên sững lại.
"Đúng, Thần, Thần mà người lùn bọn ta tín ngưỡng --- Thần Công Tượng! Thần Công Tượng bị đại giáo chủ Hắc Ám Thần Điện Bố Lỗ Tư giam cầm ở dưới Hắc Ám Thần Điện!"
Tây Cương bỗng nghẹn ngào, "Bố Lỗ Tư, cái con lợn ấy, lại… lại ép Thần Công Tượng rèn trang bị!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiên nghĩ bụng: thời buổi này Thần cũng chẳng có gì đáng tiền cả, lại bị một con người bắt làm nô lệ!
Có điều, nó khiến Sở Thiên hiểu tại sao khi hắn vừa bước vào Hắc Ám Thần Điện là bị phát hiện. Dù sao hệ thống phòng ngự ở chỗ đó của người ta cũng là do Thần Công Tượng làm ra.
"Thần Công Tượng cũng là Thần, sao lại có thể bị con người bắt được?" Sở Thiên vẫn chưa tin lắm.
Tây Cương khóc lóc, "Ta cũng không rõ, mười năm trước ta bị hắn bắt, lúc đó thì Thần Công Tượng đã bị giam ở trong Thần Điện rồi. Tên Bố Lỗ Tư đáng chết ấy dùng tính mạng của Thần Công Tượng ép ta rèn trang bị cho hắn!"
"Nực cười! Bố Lỗ Tư có Thần Công Tượng rồi mà vẫn cần ngươi?"
"Vì Thần Công Tượng lão nhân gia đã là… là một phế nhân rồi!" hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má Tây Cương, "Mấy năm nay đều là ta làm còn Thần Công Tượng chỉ dẫn!"
"Điện hạ, cầu xin ngài! Hãy cứu Thần Công Tượng! Trên đại lục này cũng chỉ có ngài mới có thể làm được thôi!"
"Tại sao lại chỉ có ta?" Sở Thiên thắc mắc.
"Vì mật thất giam ta và Thần Công Tượng được tạo bởi mật pháp Thần Công Tượng, trên đại lục chỉ có Bào Uy Nhĩ có thể phá vỡ." Tây Cương vừa khóc vừa nói: "Nhưng tường của mật thất làm bằng gỗ. Khi ma sùng của ngài cứu ta, ta biết hắn có thể khống chế gỗ!"
Không ngờ bản lĩnh trộm đồ của Tiểu Hùng Miêu cũng có chỗ dùng tới!
"Được, ta đồng ý. Ta quay về cứu Thần Công Tượng, nhưng là mười ngày sau!"
Sở Thiên thầm cười, còn trộm bảo khố gì nữa? Mười ngày sau lão tử trộm cả thần về nhà!
......
Mấy ngày sau đó mọi chuyện đều bình thường, nhưng Sở Thiên có thể cảm thấy hai thế lực của Giáo Đình đã bắt đầu ra tay rồi.
Hắc Ám Thần Điện công khai lùng sục cả Thánh Sơn. Xem ra mất Tây Cương khiến Bố Lỗ Tư vô cùng giận dữ. Nhưng hắn không thể tìm được Tây Cương rồi vì người lùn già ấy đã bị Sở Thiên đóng băng rồi nhét vào nhẫn không gian làm bạn với Anh Cách Lạp Mỗ và thi thể của Ma Căn rồi!
Hôm nay là sinh nhật Giáo Hoàng. Vừa sáng sớm, Sở Thiên đã bảo A Mạt Kỳ tạo ra hai phân thân rồi biến một phân thân thành mình để tham gia tiệc rượu thay.
Còn Sở Thiên thì cùng A Mạt Kỳ liên lạc với ba vị trưởng lão, lẳng lặng đến một căn nhà đổ nát dưới chân Thánh Sơn.
"Chân Thần, chúng con có tội!" Đại trưởng lão chỉ ngôi nhà đổ nát, khổ sở: "Từ khi hai Thần Điện bắt đầu truy sát tín đồ của người, chúng con chỉ có thể ở những nơi thế này để thờ phụng người!"
"Các con của ta, cái này không trách các con, khổ nạn rồi cũng sẽ qua thôi!" trước mặt ba vị trưởng lão, Sở Thiên không thể không ra dáng Thần Côn, "Được rồi, đưa bổn Thần Hoàng đến mật thất!"
Đại trưởng lão nhấc một tấm phản dưới đất lên, nhún người nhảy xuống rồi đưa Sở Thiên đi qua một đại cung phức tạp để đến một Thần Điện trống trơn dưới đất.
"Chân Thần, đây chính là Thần Điện năm đó chính tay người xây nên!"
Sở Thiên nhìn một lượt, Thần Điện tuy đổ nát nhưng rất ngăn nắp, bức tượng của Thần Phán Quyết ở chính giữa lại càng sáng chói, cái giá để Phán Quyết Thánh Trượng cũng quý phái khác thường. Xem ra người của Ám Điện đã rất chu đáo.
"Ông chủ, ở đây rất cổ quái. Ta không cảm nhận được sức mạnh của ông chủ!"
"Ừm, Thần Lực của ta vẫn còn, nhưng ngươi không cảm nhận được, ở đây quả nhiên là có thể tránh được sự trinh sát Thần Lực!" Sở Thiên gật đầu hài lòng, hy vọng chỗ này có thể trốn được Bào Uy Nhĩ.
"Mỹ nhân ngư đó Khách Thu Sa đã sắp xếp ổn chưa?"
"Xong hết rồi, mỹ nhân ngư vẫn không có gì khác thường, Khách Thu Sa thì được một phân thân của ta trông coi ở cửa vào địa cung, chỉ cần việc ở đây kết thúc nó sẽ lập tức họp mặt với chúng ta!"
"Chân Thần, người còn gì dặn dò không?" đại trưởng lão hỏi, "Lan Đức của Quang Minh Thánh Điện mời Ám Điện chúng ta giúp chúng soán vị, xin Chân Thần hãy cho biết chúng con nên làm thế nào?"
"Ba người đi tham dự tiệc rượu sinh nhật Giáo Hoàng. Nhớ là phải kéo dài thời gian, phân thân của A Mạt Kỳ cũng ở đó, hắn sẽ cho các ngươi biết nên làm gì!" Sở Thiên bỗng lạnh mặt: "Bảo mười hai Thánh Đấu Sĩ canh ở cửa vào địa cung, hôm nay chúng ta không có bằng hữu gì hết, ai xông vào địa cung giết hết cho ta!"
"Tuân mệnh! Quanh vinh của Chân Thần có chúng con bảo vệ!" ba vị trưởng lão đi ra.
Sở Thiên cởi bỏ áo choàng, lấy dao phẫu thuật ra, "Chúng ta bắt đầu!"
Bịch bịch!
Thi thể của Ma Căn và Anh Cách Lạp Mỗ bị đóng băng được lấy ra. Cũng may Thần Điện đủ rộng để chứa hai ma thú cự hình này.
"Ông chủ, có thể bắt đầu chưa?" Anh Cách Lạp Mỗ vươn vai, quỳ trước mặt Sở Thiên.
"Anh Cách Lạp Mỗ, ta sẽ đổi cho ngươi Tinh Hạch tầng thứ ba của Ma Căn cho ngươi. Một khi thành công, sau khi ngươi thăng cấp, việc đầu tiên phải làm là khống chế Thần Lực. Nếu không ta và A Mạt Kỳ cũng không thể chịu nổi Thần Lực tầng thứ ba đột ngột bộc phát của ngươi đâu!"
"Ta hiểu rồi!" Anh Cách Lạp Mỗ gật gật đầu.
"A Mạt Kỳ, cho ta hai mươi phân thân nghe lệnh của ta!"
Nói rồi, Sở Thiên ném dụng cụ phẫu thuật về phía A Mạt Kỳ, đồ còn chưa chạm đất đã được phân thân bắt gọn.
Chậm rãi bước đến bên cạnh thi thể của Ma Căn, Sở Thiên xoa xoa một cái đầu rắn rồi nói khẽ: "Lĩnh Vực, Thời Gian Thuận Lưu!"
Mở sọ, đập não, lấy tinh hạch, dưới sự tăng tốc của Thời Gian Thuận Lưu, nháy mắt, một viên Tinh Hạch màu xanh tím đã ở trong tay Sở Thiên.
Cảm nhận sức mạnh của viên Tinh Hạch, Sở Thiên nheo mắt cười, từ hôm nay, sức mạnh này đã thuộc về Anh Cách Lạp Mỗ, càng là thuộc về Sở Thiên hắn!
Nhẹ nhàng mở hộp sọ Anh Cách Lạp Mỗ ra, hai tay Sở Thiên nhanh đến chóng mặt nhưng miệng vẫn rất bình tĩnh: "A Mạt Kỳ, cầm máu…"
Bên ngoài cửa địa cung có một dáng người ẩn thân đang chăm chú quan sát mọi việc, đôi mắt hàng vạn năm nay cô đơn lạc lõng không hề thay đổi, lúc này đây lại có chút phấn khích!
"Bước lên tầng Thần Lực thứ ba chính là một Thần chân chính… Phất Lạp Địch Nặc, ngươi đã không khiến ta thất vọng…"