Soạt soạt!
Ánh mắt Sở Thiên, A Mạt Kỳ, Anh Cách Lạp Mỗ cùng dừng trên người Tiểu Hùng Miêu.
Một cao thủ Thần Cấp cộng với hai vị Thần, thứ uy lực này khiến cậu nhóc đáng yêu lạnh gáy, mơ màng mở hai mắt gấu ra.
"Sao mọi người lại nhìn ta?" Tiểu Hùng Miêu xoa xoa mũi, quệt nước miếng, chớp chớp mắt nói: "Đừng có nhìn mà! Đáng yêu đâu phải lỗi của ta!"
Sở Thiên nhanh như tên bắn tiến đến, nheo mắt cười rồi bế Tiểu Hùng Miêu lên, vuốt vuốt khuôn mặt bầu bĩnh của nó: "Khách Thu Sa, ngoài việc ăn trúc ra thì ngươi còn thích gì nữa?"
"Ta còn thích ăn quả Chu Linh!" Tiểu Hùng Miêu bị ánh mắt dịu dàng của Sở Thiên dọa cho run lẩy bẩy.
Khốn kiếp, sao lại là thực vật?! Sở Thiên thầm rủa, "Khà khà, ngoài thực vật ra thì ngươi còn thích gì nữa?"
"Hết rồi!" Khách Thu Sa lắc đầu, "Lão đại, ra ngoài lăn lộn không thể chỉ nghĩ đến ăn. Phải không ngừng liều mình mới có được địa vị!"
"Đương nhiên, cuộc đời như vậy là quan trọng nhất!" Sở Thiên cười hì hì, "Có điều cái bụng cũng rất quan trọng. Yên tâm, lão đại tuyệt đối sẽ không để cho huynh đệ ăn không no! Nói đi, ngươi còn thích gì nữa?"
Hoài Đặc căn bản là không hiểu Sở Thiên đang làm gì, còn Tây Cương thì hiểu, nhưng không dám xen vào.
Về A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ thì đều cúi đầu. Năm đó, sau khi Sa Khắc dọa chết Hắc Phượng Hoàng cấp chín, Sở Thiên cũng có cái vẻ đức hạnh này!
"Thật sự là hết rồi!" Tiểu Hùng Miêu giơ cánh tay ngắn cũn lên, nghiêm túc nói: "Ta là một con gấu trúc có lý tưởng, có mục tiêu, có thực lực. Trước năm tuổi ta phải mở cho mình một Đường Khẩu, không thể để bị phụ thuộc việc ăn uống được!"
"Tốt! Có chí khí!" Sở Thiên tán thưởng, rồi lấy ra hũ rượu Phúc Tư Đặc Tiểu Bạch hay dùng, "Nào, vì lý tưởng của ngươi, chúng ta uống!"
Ực ực!
Tiểu Hùng Miêu uống ừng ực, rõ ràng là trước đây chưa từng được ngửi thấy mùi vị tuyệt vời này.
"Khách Thu Sa, ông chủ còn có việc, ngươi tự uống tiếp đi!"
Sở Thiên đưa hũ rượu, nheo mắt nhìn Tiểu Hùng Miêu cõng cái hũ còn to hơn mình đi.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Nữ thần từng nói, với thủ hạ có tiềm lực thì nhất định phải đáp ứng mọi sở thích của chúng. Không có sở thích thì phải tạo ra --- ví dụ như khiến chúng thích mỹ tửu của đảo Bố Lôi Trạch… còn về ảnh hưởng của việc cho trẻ ba tuổi uống rượu thì không phải vấn đề Sở đại thiếu gia phải suy nghĩ!
Anh Cách Lạp Mỗ lắc đầu cười khổ, A Mạt Kỳ thì nhắm mắt lại. Chúng không thể tưởng tượng nổi một Thần Tự Nhiên là sâu rượu lúc ba tuổi thì sẽ thế nào!
Sơ bộ lôi kéo được vị Thần thứ ba của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, Sở Thiên nháy mắt với Anh Cách Lạp Mỗ.
Anh Cách Lạp Mỗ hiểu ý gật đầu. Có một số câu hỏi ngốc nghếch mà "Thần Hoàng" không thể hỏi, ví dụ như "Thần Công Tượng các hạ, nếu đàn ông mà kế thừa Thần Cách của phụ nữ thì có ảnh hưởng gì không?"
Hoài Đặc căn bản là không hiểu Sở Thiên đang làm gì. Thần Lực bị phong bế, ngay việc di chuyển cũng khó khăn, chứ đừng nói đến việc kiểm tra tính chất Thần Lực của Tiểu Hùng Miêu, "Thần Cách không chia giới tính!"
Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn Tiểu Hùng Miêu biến thành yêu nhân.
Anh Cách Lạp Mỗ hỏi tiếp: "Vậy nếu có người kế thừa Thần Cách thì cần bao nhiêu thời gian để có được thực lực của nữ thần Tự Nhiên?"
"Điều này phải xem tiềm chất của người đó! Thông thường thì phải cần hàng vạn năm, hơn nữa có thể đột phá được Nguyên Tố Pháp Tắc của Phụ Thần Sáng Thế không cũng quyết định việc hắn có trở thành Thần được không!"
Cái muốn biết đều biết cả rồi, Sở Thiên hỏi câu cuối cùng, "Hoài Đặc, con của ta, giờ trên đại lục có còn Thần sống không?"
"Bệ hạ, con cũng không rõ!" Hoài Đặc nói, "Sức mạnh của con quá yếu, căn bản là không có khả năng tìm hơi thở của Chủ Thần. Có điều…"
Hoài Đặc do dự một chút rồi nói: "Năm đó, mấy vị Chủ Thần đều chiến đấu ở thế giới Hỗn Độn ngoài trời đất, sự sống chết của họ con không được chứng kiến, hơn nữa lúc đó trong trận đại chiến ở Biển Cấm, cũng có thể có Thần chạy thoát giống con!"
Sở Thiên gục gặc, rồi lấy vẻ Thần Côn thánh khiết, hai tay để lên vai Hoài Đặc, "Con của ta, ta tha thứ cho con!"
"Hu hu…" Thần Công Tượng cảm kích vô vàn, lệ tuôn lã chã.
Có điều, Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ bỗng nổi hết gai ốc. Từ sau khi thực lực lớn mạnh, lâu lắm rồi chưa thấy Sở Thiên có vẻ mặt này. Nhớ năm đó, Sở đại thiếu gia dựa vào cái vẻ Thần Côn này khiến cho không ít người bị bán rồi mà còn giúp hắn đếm tiền!
"Con của ta, ta cũng không giấu gì con!" Sở Thiên cúi đầu, "Trong trận chiến sinh tử năm đó, ta bị thương rất nặng…"
"Cáp Địch Tư là tên phản đồ! Nếu không phải do hắn tập kích thì bệ hạ cũng không bị thương!"
Hoài Đặc nghiến răng, quên mất Tử Thần là lão đại trước đây của mình. Biểu hiện này khiến Sở Thiên thầm cau mày: vẫn là một tên nhát chết!
"Giờ ngươi cũng biết quang vinh của Chúng Thần đã biến mất!" Sở Thiên ngửa mặt lên nói: "Vì thế, bổn Thần Hoàng muốn tái hiện lại quang vinh của Thượng cổ Chúng Thần!"
Hoài Đặc gật đầu cái rụp, gương mặt đầy xúc động!
Hừ, ngươi còn chưa hiểu sao? Với cái trí thông mình này mà làm Thần được sao?
Sở Thiên thấy Hoài Đặc phản ứng chậm chạp, bèn ám thị: "Thực lực của bổn Thần Hoàng giảm sút rất nhiều, hơn nữa bên cạnh cũng chỉ có hai Thần…"
Cũng may là Hoài Đặc vẫn chưa đến mức đần độn, "Bệ hạ, con nguyện đi theo người!"
Vẫn chưa đủ! Sở Thiên chớp mắt cười, "Con ngoan, bổn Thần Hoàng cảm ơn con! Ừm, giờ trên đại lục này có rất nhiều người muốn gây bất lợi cho ta, con có cách nào giúp ta không?"
"Đương nhiên là có!" Hoài Đặc xúc động, hét với Tây Cương: "Đi lấy những thứ ta làm cho Thần Hoàng ra đây!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Câu này lão tử rất thích! Sở Thiên nháy mắt với A Mạt Kỳ, "Ngươi đi "bảo vệ" Tây Cương!"
Tây Cương nhanh chóng quay trở lại, còn đem theo một cái hòm lớn.
"Bệ hạ, những thứ gần đây con làm đều bị Hắc Ám Thần Điện cướp cả rồi, chỉ còn lại một số thứ con cất giấu!" Hoài Đặc ra hiệu cho Tây Cương mở hòm, đầu tiên là nhìn một cái vòng cổ nói: "Đây là vòng cổ Ẩn Thần, đeo nó lên thì trừ khi sử dụng Thần Lực, hoặc có Thần Lực tầng thứ tư trở lên, nếu không thì không ai có thể phát hiện…"
Hoài Đặc giới thiệu từng thứ một, Sở Thiên càng nhìn mắt càng sáng. Nhưng cuối cùng Sở Thiên vẫn cau mày, "Sao lại không có vũ khí?"
Hoài Đặc khựng lại nhìn Sở Thiên. Rõ ràng đây là vấn đề "Thần Hoàng" phải rõ nhất, nhưng hắn vẫn giải thích, "Bệ hạ, vũ khí của Chúng Thần đều kết hợp với chính họ. Năm đó kích ba chạc của Hải Thần có sức mạnh của biển, con Thần Lực yếu không có cách nào làm ra được!"
Sở Thiên biết mình đã lỡ mồm, thế là không dám hỏi nhiều, bèn đứng dậy nói: "Hoài Đặc, ngươi chịu thiệt ở đây một thời gian, bổn Thần Hoàng xử lý xong cuộc chiến ngoài kia rồi quay lại đón ngươi!"
Theo kế hoạch, hắn vốn định trộm đi Thần Công Tượng là được, nhưng không ngờ lại phát sinh ngoài ý muốn, nên kế hoạch thay đổi.
"Thánh Đấu Sĩ, các ngươi vào đây bảo vệ Thần Công Tượng Hoài Đặc!"
Sau khi dặn dò, Sở Thiên đem theo hai thần sùng ra khỏi mật thất.
Rầm! Rầm!
Vừa ra khỏi cửa, Sở Thiên nhìn thấy Tiểu Hùng Miêu lộn nhào, cơ thể tròn ủng còn nảy tưng tưng trên đất mấy cái!
"Ợ, lão… đại!" khuôn mặt đen trắng xen kẽ của Khách Thu Sa giờ đỏ bừng, vừa nhìn là biết uống say rồi, nhưng vẫn ôm hũ rượu, lắc lư nói: "Cái này… ngon! Ta… muốn nữa!"
Sở Thiên tặc lưỡi, cười gian tà, gấu trúc sâu rượu đã nuôi thành công!
"Khà khà, cho ngươi này!" Sở Thiên lại lấy ra một hũ rượu, cười: "Cứ từ từ uống, ông chủ phải ra đánh nhau rồi!"
"Ợ… không!"
Tiểu Hùng Miêu giơ cao hũ rượu còn to hơn mình, "Ra ngoài lăn lộn, phải có… có nghĩa khí! Lão đại đi đánh nhau… huynh đệ ta phải đi theo. Vừa uống, vừa… đánh!"
Nói rồi, Tiểu Hùng Miêu ôm hũ rượu xiêu vẹo xông ra, "Ta giết… ui chao!"
Lục cục, lục cục!
Thì ra cậu nhóc đứng không vững, bị vấp, rồi lăn lông lốc cùng với hũ rượu! Truyện được copy tại
Truyện FULLSở Thiên lắc đầu, nhấc Tiểu Hùng Miêu lên ném cho Anh Cách Lạp Mỗ.
Lúc này, trận chiến trong Thần Điện vẫn đang tiếp tục, hơn nữa vì liên tục có quân tiếp viện nên cả Thánh Sơn đã ngập chìm trong tiếng chém giết.
Sở Thiên quan sát tình hình, giờ Quang Minh Thần Điện đang liên thủ với Ám Điện đối phó với Hắc Ám Thần Điện, nhưng vẫn ở thế hạ phong!
Bùm! Bùm!
Không ngừng có những tiếng nổ như thế, mà cứ theo với mỗi tiếng nổ là nhất định có một người ngã xuống, bất luận có thực lực ra sao!
Lần theo tiếng nổ, đại giáo chủ Hắc Ám Thần Điện Bố Lỗ Tư đang cầm một thứ vũ khí giống ống lửa. Âm thanh chính là phát ra từ đây!
"Ông chủ, có lẽ đây là Phong Lôi Pháo mà Hoài Đặc nói!" Anh Cách Lạp Mỗ lên tiếng.
"Hoài Đặc không hổ là Thần Công Tượng!" Sở Thiên cảm thán: "Thứ này kết hơp Lĩnh Vực của cả Lôi Thần và Phong Thần, vừa có uy lực của sét vừa có tốc độ và sự ẩn nấp của gió. Ngoài Thần Lực tầng thứ ba trở lên ra thì không ai có thể chống lại nó! Chẹp chẹp, không tồi!"
"Ông chủ, ta đi lấy thứ đó về!" A Mạt Kỳ chuẩn bị lao đi.
"Đợi đã!" Sở Thiên kéo A Bạc Kỳ lại, "Trong tay Bố Lỗ Tư có lẽ còn có hai quả Đồ Thần Lôi, thứ này có thể diệt cả Thần, chúng ta phải cẩn thận!"
Lại quan sát tình hình Ám Điện, những cuồng tín đồ này tuy có thương vong nhưng mục đích chỉ là kéo dài thời gian chứ không liều mạng nên vẫn chưa tổn thương nguyên khí.
"A Mạt Kỳ, thông báo cho ba trưởng lão Ám Điện, bảo họ rút khỏi chiến trường, họp mặt với mười hai Thánh Đấu Sĩ!"
A Mạt Kỳ huơ tay, một phân thân bé bằng con muỗi bay đến chiến trường.
Dần dần các võ sĩ Ám Điện dưới sự chỉ huy của ba trưởng lão, trong tiếng chửi bới của tín đồ Quang Minh, rút lui khỏi trận chiến.
"Chúng ta xem kịch đi!" Sở Thiên nhếch môi cười, ngồi xuống nhìn trận tàn sát, "Đợi đến khi chúng tổn hao tương đối thì ông chủ ta sẽ đi thu dọn tàn cục!"