"Hê hê, hê hê hê hê…."
Đêm khuya, trong một hoa viên ở Giáo Đình Thánh Sơn Đỗ Lỗ Nam Hy phát một tiếng cười khiến người ta nổi da gà! Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Mà thứ âm thanh không trí thông minh nào tả nổi này… phát ra từ mồm Sở Thiên.
Anh Cách Lạp Mỗ lạnh xương sống, nhìn ông chủ bây giờ chẳng khác gì với Sa Khắc.
Nói một cách chính xác, niềm tự hào của Tế Tự đại lục, Nhất đẳng Thần Vũ Vương đế quốc Khải Tát, Bố Lôi Trạch đảo chủ, Thái Thượng Giáo Hoàng của Giáo Đình --- Thân Vương Phất Lạp Địch Nặc hiện tại có chỉ số thông minh bằng không!
Khiến cho Sở đại thiếu gia thành ra thế này chỉ là một câu nói.
Ba phút trước, Chu Lệ Á nhỏ nhẹ nói với hắn: "Ài, vốn định cho chàng một niềm bất ngờ, nhưng chàng lại không thể về được. Thôi vậy, cho chàng biết, Sắt Lâm Na tỷ tỷ không thể xử lý sự vụ là vì tỷ ấy có thai rồi!"
Nói xong là Sở Thiên bắt đầu cười ngốc.
"Ha ha ha, chúc mừng ông chủ!" Anh Cách Lạp Mỗ kéo Sở Thiếu ra khỏi tình trạng ngơ ngẩn.
"Chu Lệ Á phu nhân đang đợi ông chủ đáp lại kìa!"
"Hê hê!" cười nốt mấy tiếng, Sở Thiếu giơ viên đá lên, "Nhanh vậy sao? Ta xa nhà mới hơn một tháng, hê hê…"
"Nữ Tế Tự của gia tộc đã kiểm tra, nói là đã có ba tháng rồi!" giọng Chu Lệ Á cũng rất phấn khích, "Hi hi, bảy tháng nữa là gia đình chúng ta có trẻ con rồi!"
"Bảy tháng? Sao lâu vậy?" Sở Thiên nôn nóng, "Trai hay gái?"
"Chàng hồ đồ à? Mới có ba tháng sao biết được chứ?" Chu Lệ Á khẽ cười, "Nhưng theo Tiểu Bạch thì là con trai!"
"Tiểu bảo bối biết cái này sao?" Sở Thiên ngẩn ra, không phải trước đây Tiểu Bạch là bà đỡ đẻ đấy chứ?
"Nghe nói con của Tạp Nạp Tư tướng quân và Xích Diễm tỷ tỷ có thể sẽ ra đời cùng với con chúng ta!"
Cùng ra đời? Không lẽ Xích Diễm mang thai hơn một năm mới sinh? Sở Thiên lắc lắc đầu, cũng bình thường thôi, Cự Long mà, hơn một năm cũng là nhanh rồi.
"Giờ việc ở nhà ai lo?" Sở Thiên hỏi.
"Sắt Lâm Na tỷ tỷ giao cho thiếp, nhưng thiếp không làm được nên giao cho Tiểu Bạch rồi!"
Sở Thiên đập một cái vào trán, lầm bầm, chết rồi, với tính khí của Tiểu Bạch thì đảo Bố Lôi Trạch nhất định là tan tành rồi! Không biết chừng giờ toàn dân đang ngâm rượu ấy chứ!
Dặn dò qua loa vài câu, cuối cùng Sở Thiên trịnh trọng nói: "Nói với Sắt Lâm Na, trước khi con chào đời ta nhất định sẽ giải quyết xong mọi rắc rối để về với nàng ấy!"
Tắt đá liên lạc, Sở Thiên và Anh Cách Lạp Mỗ nhìn nhau, "Bảy tháng! Trong bảy tháng lão tử phải trừ khử được Bào Uy Nhĩ!"
Trong Thần Điện Công Tượng, Tiểu Hùng Miêu không quan tâm đến Hoài Đặc đang mặt mày nhăn nhó, vẫn đang ôm hũ rượu lè nhè, "Nhớ năm đó, Hắc Đạo Tổng Tiêu Bả Tử của Nam Hải bọn ta là một con Vượn Thông Tí cấp tám tên Y Vạn, biệt hiệu Huyền Nhai! Tên tiểu tử ấy ma pháp và võ thuật kiêm toàn, rất oai phong! Ngay Lang Vương Nam Hải và Tinh Linh Vương đều nể hắn. Nhưng kết quả, hắn chọc giận lão tử, ta đây đuổi hắn qua hàng trăm ngọn núi…"
"Hèm!" cuối cùng Hoài Đặc không chịu nổi nữa, cười gian, "Khách Thu Sa huynh đệ có thể giúp ta một chuyện không?"
"Nói! Huynh đệ với nhau, đừng khách khí!" Tiểu Hùng Miêu vỗ khuôn ngực đầy thịt nói.
"À… có thể cho ta gặp Thần Hoàng bệ hạ không?" Hoài Đặc thăm dò, "Ta muốn xin bệ hạ giải trừ phong ấn!"
"Không vấn đề gì, ngươi đợi ở đấy!"
Tiểu Hùng Miêu chạy vù đi, rồi "binh" một tiếng đâm sầm vào Sở Thiên đang tới.
"Hì hì, sao lão đại lại ở đây?" Tiểu Hùng Miêu xoa xoa đùi, cười: "Có còn… còn…"
"Rượu chứ gì?" Sở Thiên ném cho một hũ rượu, "Thu dọn đi, chúng ta phải đi rồi, ngươi giữ lấy uống trên đường đi!"
"Ca ngợi lão đại!" Tiểu Hùng Miêu nhảy cẫng lên, "Huynh đệ ta chẳng có gì để dọn dẹp, một người ăn no cả nhà không đói, giờ có thể đi luôn!"
Nói xong, Tiểu Hùng Miêu một tay biến ra một bó trúc, tay kia bê hũ rượu, bắt đầu chảy dãi hưởng thụ. Còn sự ủy thác của Hoài Đặc… nó quên mất tiêu rồi.
Lộc cộc lộc cộc!!
Trong tiếng ma sát của gỗ và đá, Thần Công Tượng Hoài Đặc ngồi trên xe lăn tự động theo ra, "Bệ hạ, người phải đi rồi? Con…"
"Hoài Đặc à, đúng rồi, hôm qua quên hỏi ngươi!" Sở Thiên vốn không muốn gặp Hoài Đặc, nhưng bị gặp rồi đành phải ra vẻ Thần Côn, "Hắc Ám Thần Điện từng hạ Thần dụ truy sát Phất Lạp Địch Nặc, ngươi biết chuyện này không?"
Hoài Đặc sững lại, đành để chuyện của mình lại, trả lời Sở Thiên trước: "Con nghe Bố Lỗ Tư từng nói, sát thủ giỏi nhất của Hắc Ám Thần Điện đã chết, muốn con tạo nhiều trang bị cho hắn hơn nữa!"
"Ồ, vậy ngươi có biết ai hạ Thần Dụ không?" Sở Thiên không cho Hoài Đặc cơ hội nói, nói nhanh: "Thần Dụ đó là do Bố Lỗ Tư ngụy tạo hay thật sự Hắc Ám Chúng Thần xuất hiện phải không?"
"Cái này…" Hoài Đặc lắc đầu, "Con không…"
"Dựa vào thân phận của ngươi mà có thể biết những chuyện này sao? Hừ! Sở Thiên căn bản không có ý để Hoài Đặc trả lời, hỏi tiếp: "Hoài Đặc, con ta, bổn Thần Hoàng đã nghĩ rất lâu. Theo con nói, trong trận đại chiến giữa các Chúng Thần ở Biển Cấm vạn năm trước, con đã thoát được thì không biết chừng Thần khác cũng có thể thoát!"
Lần này Hoài Đặc không chần chừ, nói dứt khoát: "Bệ hạ, con có thể thoát là nhờ vào vòng cổ Ẩn Thần mà con tạo ra, các Thần khác không có khả năng này!"
Dừng một lúc, Hoài Đặc như nhớ ra cái gì, "Không đúng, còn một vài Thần dựa vào Lĩnh Vực của họ cũng có thể thoát được!"
"Có ai có khả năng?" Lần này thì Sở Thiên không hề muốn nhảy vào họng Hoài Đặc, mà thật sự rất hứng thú.
"Có khả năng nhất là người cùng nắm giữ không gian với Hoàng Kim Long tộc, Thần Không Gian!" Hoài Đặc nghĩ ngợi một lúc, "Hắn có thể đưa mình đến một địa điểm khác để tránh truy sát. Ngoài ra, Thần Đọa Lạc của Hắc Ám Thần Điện cũng có khả năng. Dù gì hắn cũng nắm giữ con đường thông giữa nhân gian và địa ngục, vào thời khắc quyết định có thể trốn xuống địa ngục!"
"Theo ta biết, giờ người nắm giữ con đường đó là Địch Á Lạc!" Sở Thiên rất ngạc nhiên.
"Ồ, Thần Hoàng không biết rồi!" Hoài Đặc giải thích, "Trong trận đại chiến sau khi người ẩn dật, ma thú địa ngục phản bội lại Không Gian Pháp Tắc của Thần Sáng Thế, phái đại quân đến nhân gian! Dẫn quân là Mặc Phỉ Đặc biệt danh Địa Ngục Sát Lục Giả, hắn đã giết vô số Hắc Ám Thần tộc, cướp đi quyền nắm giữ địa ngục!"
Sở Thiên chớp mắt, thầm ra một quyết định, sau khi về nhà xây dựng cho Tiểu Mặc Phỉ Đặc vài phường hội làm đồ ăn vặt! Ngoài ra còn phải nghĩ cách tạo quan hệ tốt với cái đầu thứ ba của hắn!
"Còn có Thần nào có khả năng thoát nữa không?" Sở Thiên tiếp tục nói.
"Để con nghĩ xem!" Hoài Đặc cúi đầu, cau mày suy nghĩ.
"Ừm, ngươi cứ từ từ nghĩ, bổn Thần Hoàng có thời gian sẽ lại đến thăm ngươi!" Nói xong Sở Thiên quay người đi mất.
Khốn kiếp! Cuối cùng cũng thoát khỏi tên nhát chết này.
Sở Thiên mừng thầm. Đúng lúc này, Hoài Đặc mắt bỗng sáng lên, ngẩng đầu lên: "Bệ hạ! Vẫn còn một… Ủa? Bệ hạ đừng đi, xin hãy giải trừ cấm chế cho con!"
Nhưng đáng tiếc, Sở Thiên không nghe thấy.
………………
Phía nam Tinh Linh Quốc.
Một cỗ xe ngựa cũ nát chầm chậm đi trên con đường gập ghềnh.
Đánh xe là một tráng sĩ trẻ tuổi tráng kiện với gương mặt kiêu ngạo mà dữ tợn, nhưng trên người chỉ là một bộ quần áo của một võ sĩ thông thường. Bên cạnh người đánh xe là một pháp sư gầy gò, nhìn có vẻ yếu đuối. Chính là Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ!
"Ông chủ, chúng ta có thể đổi cách hóa trang không?" A Mạt Kỳ than thở, "Ta và Anh Cách Lạp Mỗ đều là Thần, nhìn thế này nói ra không dám gặp ai nữa!"
Rèm xe được vén lên, Sở Thiên với lớp hóa trang đạo tặc thò đầu ra, "Nói bé thôi, giờ chúng ta đang chạy nạn, trước khi khử được Bào Uy Nhĩ không được nhắc đến thân phận của chính mình!"
"Giờ Bào Uy Nhĩ không có ở đây, chúng ta cũng đã giấu đi hơi thở…"
"Bào Uy Nhĩ không có ở đây, nhưng còn thủ hạ của ả thì sao?" Sở Thiên bước ra ngoài đầu xe, "Thủ hạ của Bào Uy Nhĩ có bao nhiều người chứ? Chỉ đại quân chính quy Hải tộc cũng đã có hàng vạn. Hơn nữa giở ả là Hải Thần, tất cả Hải tộc trên đại lục này đều là thủ hạ của ả! Ngươi có đảm bảo trên đại lục không có mật thám của Biển Cấm không?"
Vỗ A Mạt Kỳ, Sở Thiên thở dài, "Mấy năm nay, ai cũng biết Bào Uy Nhĩ là đại lục đệ nhất cao thủ, nhưng đều không để ý thế lực của ả! Dù Bào Uy Nhĩ có là một người bình thường nhưng quân đội của ả ta đủ để san bằng đại lục mấy lần liền!"
"Khốn kiếp, thật bức bối!" A Mạt Kỳ chửi rủa, quất mạnh dây cương, "Hóa trang, lại không được dùng Thần Lực, người khác bắt nạt thì phải làm thế nào?!"
"Tổng Tiêu Bả Tử yên tâm còn huynh đệ ta đây!" Tiểu Hùng Miêu thò đầu ra, nhưng thân thể thì đã bị nhuộm thành màu đen, nhìn giống như gấu trúc lúc mới sinh, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền!
"Ngươi cũng không được động thủ!" Sở Thiên nghiêm nghị, "Bào Uy Nhĩ từng gặp ngươi rồi, không chừng còn nhớ đặc điểm Thần Lực của ngươi! Chúng ta có thể lừa ả một lần, chứ không được lần hai đâu! Ta đưa ngươi dây chuyền Ẩn Thần là vì sợ ngươi bị phát hiện!"
Thực ra Sở Thiên còn một câu chưa nói. Khi ở Thánh Sơn, không biết tại sao Bào Uy Nhĩ không phát hiện ra Thần Cách của Tiểu Hùng Miêu, nhưng nó không có nghĩa là vĩnh viễn không bị phát hiện. Nếu sau này bị Bào Uy Nhĩ biết Tiểu Hùng Miêu là Thần Tự Nhiên tương lai, chỉ e là Thần Mộ dưới đảo Bố Lôi Trạch lại có thêm vài cái xác!
"Á? Vậy chẳng phải chúng ta không thể đánh nhau sao?" vẻ mặt ngạc nhiên của Tiểu Hùng Miêu rất đáng yêu, không hề bị chịu ảnh hưởng bởi việc thay đổi màu lông.
"Đánh nhau thì được, nhưng không thể sử dụng Thần Lực mà chỉ có thể dùng ma pháp và đấu khí!" Sở Thiên véo con gấu trúc ngoài việc điều khiển thực vật ra cái gì cũng không biết, cười: "Vì thế ngươi, ta và Anh Cách Lạp Mỗ đều không phải đánh nhau! Có chuyện gì thì để A Mạt Kỳ đi xử lý!"
"Ài~" Tiểu Hùng Miêu thở dài, nói như người lớn: "Có tài năng mà không thể sử dụng! Bi ai thật!"
Rất may, sự ai oán của Tiểu Hùng Miêu hình như đã có tác dụng.
Vụt! Vụt!
Mấy chục bóng người xông ra từ hai bên đường.
"Đứng lại! Cướp đây!"