"Có thể bắt đầu chữa trị cho A Lan Đức được chưa?" Giọng nói uy nghiêm của Bào Uy Nhĩ khiến Sở Thiên tỉnh lại trong cơn kinh ngạc.
Sở Thiên khẽ ngước đầu lên, phát hiện mỹ nhân ngữ đã ôm con trai mình ngồi lên vương tọa của nàng, lặng lẽ nhìn mình, có điều nét mặt nàng hiện ra một chút mệt mỏi, tạo ra máu không phải là dễ dàng gì, cho dù là Hải Vương Biển Cấm cũng có chút lao lực.
"Ha ha, bệ hạ xin chờ một chút!"
Sở Thiên vừa muốn triển khai thời gian thuận lưu nhưng chợt phát hiện thần lực của mình vẫn còn đó, nhưng lĩnh vực thì không thể dùng được.
Bào Uy Nhĩ giải thích nói: "Biển Cấm không thể sử dụng lĩnh vực, đây là quy củ của Hải Vương Cung, có điều bệ hạ nếu như là cứu người, vậy thì lần này bổn vương phá lệ một lần, hiện tại có thể sử dụng lĩnh vực rồi!"
Trong đại điện đột nhiên có thêm một tầng ánh sáng màu xanh da trời, thấp thoáng chụp lên Sở Thiên và thi thể của A Lan Đức. xem tại TruyenFull.com
Quy củ thối cũng nhiều nhỉ, xem ra Bố Lôi Trạch của lão tử cũng cần đặt thêm mấy quy củ nữa rồi, nếu không nói ra ngoài mất thể diện, uhm, vậy thì không cho phép bất cứ người nào mang binh khí vào trong đảo đi! Nguyên nhân cứ gán vào đầu nữ thần, ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, nữ thần đã nói, Bố Lôi Trạch là nơi đất lành yên bình, không thể nhìn thấy binh đao!
Tuy rằng trong đầu vẫn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, nhưng tay Sở Thiên vẫn không hề bị ảnh hưởng, mấy ống truyền dịch chớp mắt đã cắm vào người A Lan Đức.
Nói đến thương thế của A Lan Đức, nơi chấn thương ở cột sống tuy rằng đã đánh gãy xương của hắn, nhưng đối với Sở Thiên lại không hề phức tạp. Cơ thịt của thân thể bị độc xâm lấn, những thứ này có thể dùng phương pháp cạo xương lóc thịt để chữa trị, dù gì năng lực hồi phục của thần tộc rất mạnh, thiếu vài miếng thịt cũng chẳng mất bao lâu sau là có thể hồi phục, chỉ cần Sở Thiên ngăn chặn lại bệnh độc để cơ thịt hồi phục là được.
Phiền phức thật sự là máu bị ô nhiễm của A Lan Đức, và còn tinh hạch liên thông với máu, hai chỗ này đều là những mắt mắt xích quan trọng trong hệ thống thần lực, thiếu cái nào cũng không thể được.
Nếu như đã lừa mỹ nhân ngư hiến bốn bình máu lớn, Sở Thiên cũng không tiện trực tiếp thay máu, cho nên đã bắt đầu phần biểu diễn của hắn, đương nhiên, như vậy cũng có tác dụng che đậy kỹ thuật thú y đích thực của hắn.
Những bình mà Sở Thiên lấy ra đều rất đặc biệt, không chỉ có dụng cụ có chức năng đựng, bên trong còn phân làm hai tầng, tầng ngoài thì được bịt kín, nhưng tầng bên trong thì lại là một mạng lưới cát thủy tinh cực mịn, những lỗ nhỏ bên trong không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ có dùng thần lực mới có thể cảm giác những khe lỗ nhỏ ấy.
Một bình như vậy là sau khi Sở Thiên trở về từ đại thảo nguyên Huyền Hà cảm thấy sự khó khăn khi bản thân không có những dụng cụ chữa trị của địa cầu, mới mệnh lệnh cho Tề Bách Lâm chế tạo ra, có điều một mình Tề Bách Lâm vốn không có cách nào hoàn thành một dụng cụ phức tạp như vậy, sau này mãi đến khi Tây Cương gia nhập vào Bố Lôi Trạch, chiếc bình đa công năng này mới được tính là ra đời thực sự.
Hai chỗ lồi lên ở trên dưới chiếc bình hình quả trứng lần lượt được lắp một bình thủy tinh, Sở Thiên nhấc một chiếc bình trong số đó lên, sau đó dùng thời gian thuận lưu tăng tốc, nhanh chóng lắp vào.
Đây chính là máy ly tâm lấy sức người làm nguồn điện.
Ngoài lĩnh vực thời gian thuận lưu, Bào Uy Nhĩ và Sở Viêm chỉ qua mấy giây thời gian, còn Sở Thiên ở bên trong, đã thời gian đã trôi đi nửa giờ, dần dần, giữa lớp trong và ngoài của chiếc bình hiện ra một chất lỏng màu sắc phức tạp, sau đó dần phân rõ, có một chất lỏng màu vàng kim nhạt đang bay lên phía trên trong chiếc bình thủy tinh, đồng thời bình thủy tinh phía dưới cũng chứa đầy một chất lỏng dính màu lam nhạt.
Tuy rằng Sở Thiên đang lấy thành phần máu trong lĩnh vực, nhưng Bào Uy Nhĩ thực lực như thế nào, dĩ nhiên sẽ nhìn rõ được nhất cử nhất động của Sở Thiên.
Trong máu thì ra quả thực có nhiều thứ như vậy? Mỹ nhân ngư thầm tán thưởng, Phất Lạp Địch Nặc ngoài thời gian thuận lưu ra, không dùng bất cứ thần lực gì để thêm vào máu, nhưng máu của mình lại tách làm hai tầng, một tầng dường như không có lực lượng ba động, một tầng khác nồng độ thần lực lại tăng đến hơn mấy lần, nếu như dùng chiêu này để ngưng tụ thần lực, vậy thì tốc độ vận động của lĩnh vực há chẳng phải cũng được nâng cao lên mấy lần sao?
Bào Uy Nhĩ mải miết suy nghĩ, đầu chợt thấy nhức nhối, nếu như nàng có thể thật sự nhìn rõ mối quan hệ của huyết thanh và tiểu huyết cầu trong máu, vậy thì Sở Thiên cũng không cần lăn lộn kiếm sống nữa rồi, có điều may mắn là mỹ nhân ngư vốn không thể hiểu được điều đó.
Lấy ra hai bình chất lỏng, Sở Thiên chợt dừng lại, lần lượt lấy hai chiếc bình thủy tinh trong bình lớn xuống, lại bảo quản lại chất lỏng còn dư lại trong bình lớn, sau đó trong bụng cười thầm, huyết thanh và tiểu huyết cầu của Hải Vương Biển Cấm, chậc chậc, phát tài rồi.
Lắc lắc chiếc bình trong tay, Sở Thiên cười nói: "Bệ hạ, đây chính là thứ mà ta nói, nó dùng để chữa trị cho A Lan Đức miện hạ!" Nhưng thứ này không thể để ngoài không khí quá lâu, bắt buộc phải cất giữ trong không gian giới chỉ!"
Nói rồi, Sở Thiên nhét bình chứa chất lỏng vào không gian giới chỉ, tiếp tục lấy máu trong bình lớn.
"Uhm, ngươi tiếp tục đi!" Bào Uy Nhĩ chơi đùa cùng tiểu Sở Viêm đang mơ màng muốn ngủ, trong lòng vẫn đang nghĩ ngợi về cách tăng tốc độ ngưng tụ thần lực, mải miết từ lúc nào đã không còn chú ý tới Sở Thiên nữa.
Đợi sau khi máu trong bốn bình lớn được lấy hết, cuộc biểu diễn Sở Thiên diễn để che giấu lừa gạt Bào Uy Nhĩ đã kết thúc được một nửa.
Một phần biểu diễn khác đối với Sở Thiên mà nói thì quá đơn giản, hắn trộn tất cả máu vừa phân tầng lại với nhau, sau đó lấy ra các loại dụng cụ, dùng thần lực nén áp rồi tuôn thả máu vài lần, chính trong lúc ấy, một nửa lượng máu của Bào Uy Nhĩ đã biến mất một cách khó hiểu.
Thêm vào đó là cái cớ Sở Thiên nói máu không được để quá lâu ngoài không khí, không ngừng dùng không gian giới chỉ cất giữ, lấy ra bình máu, toàn bộ quá trình, mười phần máu đã có bảy phần chui vào trong giới chỉ của Sở Thiên.
Điều không thể không nói tới, chính là giới chỉ mà hiện nay Sở Thiên đang đeo, đây là thứ mà Tây Cương mô phỏng thủ nghệ làm Ẩn Thần Hạng Liên của Hoài Đặc mà tạo ra…
Chuyện còn lại chính là việc chữa trị thật sự, mổ đầu để gạt ra bệnh độc khỏi tinh hạch, thay máu, gọt đi phần thịt bị bệnh độc ô nhiễm, những chuyện này Sở Thiên đã từng làm qua không biết bao nhiêu lần, tự nhiên đã thành đường mòn trong đầu.
Dùng quyển trục điện hệ ma pháp kích thích cho tim A Lan Đức đập lại, sau đó dùng thần lực thúc động các hệ thống tuần hoàn của hắn… Cuối cùng dùng thời gian thuận lưu để gia tốc cho vết thương mau lành lại.
Hoạt động cánh tay một lát, Sở Thiên cẩn thận dỡ bỏ bàn phẫu thuật, từng phần từng phần nhét vào giới chỉ, sau đó ngẩng đầu nhìn Bào Uy Nhĩ cười nói: "Bệ hạ có thể xem tình hình của A Lan Đức miện hạ rồi."
Bào Uy Nhĩ ngồi trên vương tọa không đứng dậy, mà dùng thần lực quét qua một lượt, sau đó gật đầu, "Không tồi, hắn đã sống lại, hơn nữa thần lực tuy vẫn là tầng thứ ba, nhưng lại có tốc độ ngưng tụ nguyên tố ở tầng thứ tư đỉnh phong."
Thay bằng máu của Bào Uy Nhĩ, A Lan Đức đúng là nhặt được vàng từ trên trời rơi xuống, máu là khí quan hấp thụ nguyên tố trong hệ thống thần lực, từ nay về sau, tốc độ hấp thụ nguyên tố của A Lan Đức tuy không sánh bằng Bào Uy Nhĩ, nhưng cũng đã vượt xa khỏi các hạ vị thần khác, chuyện này giống như một chiếc xe hơi bình thường, thêm dầu chuyên dùng cho F1, tốc độ dĩ nhiên sẽ tăng lên một cấp.
Mặt khác máu của Bào Uy Nhĩ vẫn dần dần cải tạo tinh hạch của hắn, khiến hắn tiến bộ thần tốc, đẳng cấp cao vị thần có thể nói là đã bày ra ngay trước mặt của A Lan Đức.
Sở Thiên cuối cùng xử lý nốt vết đao chém trên người A Lan Đức, có điều không gọi hắn dậy, mà chỉ vào con trai, cười nói: "Bệ hạ, ta có thể đưa Mạt Khắc Nhĩ đi gặp Lạp Hi Đức không? Ngoài ra Chu Lệ Á…"
"Đức Khố Lạp và một linh hồn khác của Chu Lệ Á đã bị ta cấm chế rồi, qua mấy ngày nữa ta sẽ đem thần lực trả lại cho phu nhân ngươi, sau đó hãy gặp Đức Khố Lạp đi! Còn về Lạp Hi Đức… Ngươi kêu La Đức Mạn đưa ngươi đi đi!"
Bào Uy Nhĩ trả lại tiểu Sở Viêm cho Sở Thiên, sau đó chợt hỏi: "Ngươi thật sự là hậu duệ của Lạp Hi Đức sao?"
"Bệ hạ hi vọng con trai nuôi của người làm Long Hoàng thái tử, được đại lục kính ngưỡng không?" Sở Thiên hỏi vặn lại một câu, sau đó ôm con trai mình cười ha hả.
Bào Uy Nhĩ tuy không coi Sở Thiên ra gì trong mắt, nhưng cũng không hi vọng con trai nuôi của mình bị người khác mắng chửi là giả mạo thái tử, cho nên cũng cam chịu, mặc nhận mình sẽ không vạch trần Sở Thiên.
Sở Thiên bước ra đại điện, Mai Lệ Nhĩ bước đến bên cạnh Hải Vương, hỏi: "Bệ hạ, nếu như Phất Lạp Địch Nặc không phải là huyết mạch của Long Hoàng, hắn dựa vào gì để tu luyện đến tầng thứ ba lĩnh vực Long Hoàng? Nhìn dung mạo của hắn… Lẽ nào hắn thật sự có Thí Thần Linh Hoàng huyết của tên gian tặc Tư Đặc Ân sao?"
"Nếu như hắn thật sự là hậu duệ của Tư Đặc Ân, ta sẽ không làm giáo mẫu của Mạt Khắc Nhĩ nữa!" Bào Uy Nhĩ khẽ lắc đầu: "Huyết mạch của Phất Lạp Địch Nặc còn thần bí hơn trước đây, có điều vẫn chưa xứng đáng để sánh cùng Tư Đặc Ân!"
"Bệ hạ!" Mai Lệ Nhĩ lại nói: "Theo lời của Tô San Na đại tỷ nói, Phất Lạp Địch Nặc có một ma sủng tên Khách Thu Sa, rất giống với Phán Quyết Thần Thú, tính tình, sở thích, thậm chí cả binh khí cũng giống hệt, có điều tuổi còn nhỏ, chỉ có ba tuổi."
"Chỉ có Phán Quyết Thần Thú sao? Quá ít rồi." Trên tay của Bào Uy Nhĩ không biết từ lúc nào đã có thêm một thanh Tam Nhận Phân Thủy Thứ - Đây mới là vũ khí thật sự của nàng, Hải Vương Tam Xoa Kích chẳng qua chỉ là cướp được mà thôi.
Dùng Phân Thủy Thứ khẽ cắt một cụm tóc, Bào Uy Nhĩ thoáng lộ ra tư thái của một thiếu nữ, khẽ thổi đám tóc đi, nhưng giọng của nàng lại càng thêm lạnh lẽo, "Phán Quyết Thần Thú, Đoạn Tội Yêu Thú, Thí Thần Linh Hoàng Huyết, cộng thêm với Lưỡi đao Phán Quyết, nếu như bên cạnh Phất Lạp Địch Nặc đồng thời xuất hiện bốn thứ này, ta sẽ lập tức giết chết hắn để tế phụ thân…"
Sở Thiên đã tìm thấy La Đức Mạn, chào hỏi hắn một lát sau đó dưới sự dẫn đường của lão rùa già đã tiến vào toàn tháp nhọn bên phải.
Giống như bên trái, sau khi Sở Thiên tiến vào tháp nhọn bên phải, lập tức cảm thấy như mình đang bước vào không gian khác, bên trong chỉ có một cầu thang, phía cuối cầu thang chỉ có một gian phòng ngủ của Lạp Hi Đức, vốn không thể nhìn ra những "vị khách" khác đang ở đâu.
"Ngươi tự mình mang con vào trong đi, lão đầu tử không phụng bồi thêm nữa!" La Đức Mạn chỉ vào cửa phòng sau đó xoay người đi xuống cầu thang.
"Ồ, đúng rồi, lão đầu tử khi giới thiệu Biển Cấm với ngươi, còn một câu chưa nói xong!"
La Đức Mạn đột nhiên nhướng mày lên, quay đầu lại, nét u mê trong mắt chợt biến mất, lộ ra một cơ trí của một người đã chấp chưởng chính vụ của Thất Hải Thủy Tộc hơn vạn năm nay, "Quy củ của Biển Cấm không nhiều, nhưng có một điều, dám xông vào hai tòa tháp trái phải, giết không tha! Bất luận là ai!"
Sở Thiên gật đầu, cười nói: "Nếu như xông vào tòa tháp giữa thì sao? Có phải sẽ phân thây đoạn cốt, tiêu tán linh hồn không?"
La Đức Mạn cười hăng hắc, không trả lời lại mà khom người biến mất, nhưng không thể nghi ngờ gì ý tứ hàm xúc trong đó là: nếu như ngươi thật sự dám đi vào tòa tháp nhọn ở giữa, thứ ở trong đó sẽ khiến ngươi không có cả cơ hội phân thây đâu.
"Cha, hai tên này, tháp giữa, đáng sợ!" Tiểu Sở Viêm nhắm chặt mắt lại.
Tháp nhọn trung ương có hai tuyệt đại cường giả tọa trấn? Sở Thiên hôn con trai mình một cái, chú nhóc này khi không uống rượu và bướng bỉnh thật đúng là một cục cưng ngoan ngoãn, hơn nữa năng lực linh hồn cũng mạnh một cách khủng khiếp.
Dù gì lão tử cũng đến để kết quan hệ, không phải đến trộm đồ!
Sở Thiên không có hứng thú đi tháp nhọn để mạo hiểm, cho nên thực chất không để tâm đến sự uy hiếp của La Đức Mạn trong lòng, hít vài hơi thật sâu, sau đó mở cánh cửa phòng ra. "Lão đầu tử, ta đến thăm ông đây!"