Nữ thần tại thượng, Địa Ngục quả nhiên quá loạn, vừa đi vào đã bị bao vây rồi.
Sở Thiên chầm chậm mở mắt ra, ai thán một câu, bắt đầu quan sát cái gọi là Địa Ngục.
Đây thuộc lưng chừng của một ngọn núi cao, bốn bề là rừng rậm, nhìn ra cảnh sắc với nhân gian dường như có chút tương đồng, nhưng cũng có chút khác biệt, lúc này Địa Ngục là ban ngày, nhưng mặt trời trên đỉnh đầu hoàn toàn không phải là màu vàng chói lọi, mà là màu đỏ tối u ám, trông như khá giống với vầng hồng nguyệt của đại lục Huyễn Thú.
Dưới ánh sáng chói lọi của mặt trời màu đỏ, tất cả mọi vật đều khoác thêm một màu máu tanh, cây cối xung quanh trông như cùng một loạn, cao mấy chục thước, lá màu tro, Sở Thiên hoàn toàn không biết về chúng. Lại nhìn ra bốn phía, có khoảng bốn năm trăm người đã đứng trên ngọn cây, hay trên đất trống, thấp thoáng đã bao vây mấy người lại.
Sở Thiên lúc này đang đứng trên một tảng đá nham thạch đen lớn, có lẽ là đầu còn lại của Địa Ngục thông đạo. Các cây cối xung quanh nham thạch hơn trăm thước chỉ còn lại tro tàn, lộ ra một vùng đất cháy khét đen kịt rộng lớn, dường như vừa bị cháy qua, đây chính là khoảng đất chiến đấu mà đối thủ cố ý tạo ra cho Sở Thiên và Mặc Phỉ Đặc, đám người Sở Thiên đang đứng trên một đài cao, không có chỗ ẩn mình, tất cả đều lộ ra dưới tầm mắt của kẻ địch.
"Mặc Phỉ Đặc! Hiện giờ ngươi chẳng qua chỉ là một Cao Vị Thần! Nếu như đầu hàng bọn ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống!" Kẻ lạ mặt cười cổ quái giáo huấn Mặc Phỉ Đặc là một người trung niên chừng ba mươi bốn mươi tuổi, trên người ẩn hiện hồng quang, hiển nhiên hắn là một Cao Vị Thần.
Mặc Phỉ Đặc lạnh lùng liếc nhìn người trung niên, sau đó quay người đi, không có ý gì khác --- Ngươi không xứng đáng nói chuyện với ta!
"Là người của gia tộc Phượng Hoàng, cẩn thận!" Mặc Phỉ Đặc kề tai Sở Thiên nhắc nhở, sau đó hướng mắt nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.
A Mạt Kỳ nghiêng người đứng gần Sở Thiên, vừa dò xét kẻ địch, vừa giải thích: "Bốn trăm ba mốt người, trong đó có hai Cao Vị Thần, mười ba Hạ Vị Thần, còn lại là năm mươi người có thần lực, ngoài ra đều là ma thú cao cấp!"
Sở Thiên thầm tặc lưỡi, chẳng trách Phổ Lan Đa nói, ở Địa Ngục Cao Vị Thần không đầu phục các gia tộc để tìm kiếm sự bảo vệ, thực chất không thể nào sống tiếp được, tình hình trước mắt mình lúc này, cũng đủ tiêu diệt ba Cao Vị Thần rồi.
Nhìn kỹ lại dung mạo của bốn trăm ba mốt người này, đại đa số đều có dung mạo bình bình, những người có thần lực không phải tuấn mỹ dị thường, đặc biệt là Cao Vị Thần mà Mặc Phỉ Đặc vô thị (không để vào mắt), tuy rằng lời nói cuồng vọng, nhưng cũng là bộ dạng của nhất biểu nhân tài.
Tộc trưởng gia tộc Phượng Hoàng quả thực không tồi, Sở Thiên thầm nhận xét.
"Mặc Phỉ Đặc! Ngươi dám không đầu hàng, vậy là muốn chết rồi!" Người trung niên bị Mặc Phỉ Đặc vô thị, thẹn quá hóa giận, bước chân nặng nề trên đất, tay chỉ vào Mặc Phỉ Đặc quát: "Ba Nhĩ và Địch Á Lạc đã rơi vào tay chúng ta, ngươi…"
Mặc Phỉ Đặc vẫn không để ý tới hắn, tự mình nhìn một vòng rồi, lạnh lùng quát: "Lộ Tây Pháp, cút ra đây!"
"Này! Con chó ngu ngốc nhà ngươi, sau này khi gọi ca ca ta, phải gọi là Lộ Tây Pháp Bác Đức miện hạ!"
Một thân ảnh màu hồng phấn từ trên ngọn cây ngoài đất trống xuất hiện. Tuổi chừng mười bốn, mười lăm, làn da trắng hồng căng mịn, mái tóc dài chấm vai đen nhánh, trên trán cũng vương mấy sợi tóc. Chiếc mũi nhỏ yêu kiều, đối mắt vụt sáng, trông vô cùng đáng yêu.
Phủi chiến giáp bó sát người màu hồng phấn. tiểu nha đầu nghiêng đầu, cười hi hi nói: "Con chó ngốc! Đối phó ngươi không cần đại ca ta phải ra tay!"
Mặc Phỉ Đặc khẽ hừ một tiếng, thân phận của người trước mặt này không thấp, nhưng không phải là chính chủ mà mình đang tìm, chợt dùng giọng nói thấp trầm quát: "Lộ Tây Pháp!"
"Mặc Phỉ Đặc miện hạ, lâu rồi không gặp!" Lộ Tây Pháp Bác Đức bị gọi cuối cùng cũng xuất hiện bên cạnh thiếu nữ kia, trông ra, ngoài hơn một cái đầu, dung mạo của hai người lại có bảy tám phần giống nhau. Có điều Lộ Tây Pháp là tóc màu vàng nhạt, trên mặt cho chút góc cạnh, chiến giáp trên người là màu đen tuyền.
Mặc Phỉ Đặc lui về sau một bước, thấp giọng giải thích cho Sở Thiên: "Họ là huynh muội, nam là Lộ Tây Pháp Bác Đức, nữ là An Kỳ Nhi Bác Đức, là hai người xuất sắc nhất trong gia tộc Phượng Hoàng! Theo tình báo của ta, sự vụ hiện tại của gia tộc Phượng Hoàng trong Địa Ngục đều do Lộ Tây Pháp xử lý!"
"Thực lực gì?" Sở Thiên cũng thấp giọng hỏi.
"An Kỳ Nhi có lẽ là cao vị trung cấp! Lộ Tây Pháp là thượng vị đỉnh phong!" Mặc Phỉ Đặc nhanh chóng giải thích, ngừng lại một lát, lại nói: "Họ là hậu duệ trực hệ của Phượng Hoàng Thần, có bí pháp của Phượng Hoàng tộc! Đừng nhìn vào mắt của họ!"
Dứt lời, Mặt Phỉ Đặc bước tới thạch đài, cũng chính là viền bờ của Địa Ngục thông đạo, lạnh lùng nói: "Lộ Tây Pháp, ít nỏi nhảm! Động thủ đi!"
Lộ Tây Pháp nhàn nhạt cười, "Mặc Phỉ Đặc miện hạ vẫn vậy, không thích nói nhiều lời!"
"Ca ca, người đã đồng ý với ta, hôm nay do ta quyết định!" Tiểu nha đầu An Kỳ Nhi kéo lấy tay Lộ Tây Pháp, sau đó đáp xuống đất trống, các cao thủ Phượng Hoàng tộc xung quanh lập tức lên theo, cơ hồ như đang bảo vệ nàng. Xem ra thân phận của nàng ta tuyệt đối không chỉ đơn giản là hậu duệ trực hệ.
Lộ Tây Pháp lắc đầu, khóe môi hiện ra một nụ cười khổ, "Người muội muội này a… Hừ! Có điều tất cả đã nắm chắc trong tay! Để nó chơi vui vẻ một hôm đi vậy!"
Mới vào Địa Ngục, Sở Thiên không hiểu tình hình, lựa chọn cách để Mặc Phỉ Đặc ứng phó, còn mình ở phía sau tính toán tình thế, A Mạt Kỳ có thể chống đỡ với Lộ Tây Pháp, Anh Cách Lạp Mỗ đối phó với con tiểu nha đầu kia, Mặc Phỉ Đặc có thể thắng chắc hán tử trung niên lớn lối lúc nãy. Còn có một Hạ Vị Thần… Giao cho A Tư Nặc, cùng lắm để mọi người cùng ngủ!
Lão tử không chắc sẽ thua! Sở Thiên đã suy tính kỹ càng, cũng yên tâm không ít.
An Kỳ Nhi vóc dáng không cao, nhìn một chút có lẽ cao hơn mình hai cái đầu, Mặc Phỉ Đặc lạnh lùng cong môi, quay đầu đi không để ý đến, "Con chó ngốc ngay cả cười cũng không biết! Chẳng trách lại ngốc như vậy! Này! Các ngươi ai là Tế Tự được mời đến từ nhân gian?"
Do được Mặc Phỉ Đặc nhắc nhở, ở Địa Ngục tuyệt đối không được giả thần côn, bởi vậy Sở Thiên đã hóa trang thành đạo tặc, vì vậy An Kỳ Nhi không phát hiện ra một bóng dáng Tế Tự nào trong biển người.
Mặc Phỉ Đặc cười lạnh nói: "Lộ Tây Pháp, muội muội ngươi muốn cùng thủ đoạn kém cỏi này đều điều tra tình báo sao? Hừ! Mặt mũi của gia tộc Phượng Hoàng còn đâu rồi?"
"Muội muội ta thích làm gì, ta không có quyền can thiệp! Mặc Phỉ Đặc miện hạ đường đường là một trong ba chủ nhân Địa Ngục, lại vì một con tiểu nha đầu mà đấu khẩu, mặt mũi còn đâu?"
Lời lẽ sắc bén của Lộ Tây Pháp hiển hiện trội hơn Mặc Phỉ Đặc, một câu nói khiến cho Mặc Phỉ Đặc vốn không giỏi ngôn từ nhất thời nghẹn lời, hắn lại nói: "Nghe nói người mời đến lần này là Long Hoàng A Cổ Lạp sơn… Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, thế nào, Long Hoàng bệ hạ cũng không có mặt mũi nào gặp người khác sao?"
A Mạt Kỳ giận tím mặt, vừa định động thủ, sau đó có một cánh tay khẽ kéo hắn lại.
Thì ra là Anh Cách Lạp Mỗ.
Anh Cách Lạp Mỗ nhìn Sở Thiên và A Mạt Kỳ mỉm cười, đứng thẳng người bước ra, cất giọng sang sảng nói: "Gia giáo của gia tộc Phượng Hoàng đâu rồi? Luận địa vị, Long Thần và Phượng Hoàng Thần là ngang vai, còn Long Hoàng là gia chủ hiện nay của gia tộc Long Thần! Lộ Tây Pháp miện hạ là gia chủ của gia tộc Phượng Hoàng sao? Nếu như không phải hãy hành lễ với bổn hoàng!"
Sở Thiên ngạc nhiên, có điều lập tức hiểu ra, Anh Cách Lạp Mỗ đang chịu tiếng xấu thay mình, cũng là muốn do thám năng lực tình báo của đối phương!
Một trận ác chiến ngày hôm nay là khó tránh được, còn mục tiêu đầu tiên của gia tộc Phượng Hoàng chính là Mặc Phỉ Đặc, thứ hai chắc chắn là kẻ làm bác sĩ như Sở Thiên! Hiện tại Anh Cách Lạp Mỗ tự nhận mình là Phất Lạp Địch Nặc, cũng đồng nghĩa với việc mục tiêu của kẻ địch sẽ chuyển dời sang hắn.
Tiếp đó, cái tên Phất Lạp Địch Nặc rất nổi danh ở Địa Ngục này, nhưng nơi này dù gì cũng là Địa Ngục, thần tộc ở Địa Ngục có hiểu biết rất ít về nhân gian, từ câu nói của Anh Cách Lạp Mỗ có thể nhìn ra mánh khóe, nếu như Lộ Tây Pháp thật sự tin rằng Anh Cách Lạp Mỗ là Long Hoàng Phất Lạp Địch Nặc, vậy thì chứng tỏ, sự hiểu biết của hắn về nhân gian, chỉ dừng lại ở bên mặt bên ngoài, có điều đã nghe nói qua tên và thân phận của Sở Thiên mà thôi!
Lộ Tây Pháp còn chưa có phản ứng, An Kỳ Nhi đã dường như phát hiện ra một món đồ chơi thích thú, mấy bước luồn đến trước mặt Anh Cách Lạp mỗ, khiến người của gia tộc Phượng Hoàng phía sau giật mình vội vàng lên theo. Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyen360.com
"Ngươi chính là Phất Lạp Địch Nặc? Phất Lạp Địch Nặc trong lời đồn có thể tạo ra Chủ Thần?" Tiểu nha đầu tinh nghịch cười, hai tay chắp sau lưng, thân người hướng lên trước, dò xét Anh Cách Lạp Mỗ, "Không tồi mà! Trông cũng khá, rất giống với Hỏa Liệt Điểu trên trời…."
Hỏa Liệt Điểu? Anh Cách Lạp Mỗ vô thức ngẩng đầu lên.
Đúng lúc này, hai tay sau lưng của An Kỳ Nhi đột nhiên đảo lại, một xích sắt màu hồng phấn treo một chiếc chuông sặc sỡ các màu, trên đầu xích còn có ba đầu nhọn dưới sự điều khiển đâm thẳng vào ngực Anh Cách Lạp Mỗ.
Keng keng!
Trong tiếng chuông dài, Anh Cách Lạp Mỗ đã ý thức mình bị mắc bẫy, muốn hoàn thủ, nhưng nghĩ tới việc mình hiện tại đang giả mạo ông chủ, bèn chỉ thoáng vụt người, lui về sau tránh chiếc xích.
"Đáng ghét! Hừ!" An Kỳ Nhi giận dữ thu lại chiếc xích, nói: "Thối lui cũng có thể, nhưng không lợi hại bằng ta!"
"Muội muội, hắn không phải là Phất Lạp Địch Nặc!" Lộ Tây Pháp đứng trên ngọn cây, đôi mắt màu xanh lam biến thành dị sắc chói lọi, quét qua đám người, cuối cùng nhìn Sở Thiên cười nói: "Long Hoàng bệ hạ sao lại để thuộc hạ giả mạo mình! Ha ha, đúng là một tin thú vị!"
Hắn làm thế nào nhận ra mình? Lẽ nào họa tượng của lão tử đã truyền đến cả Địa Ngục sao? Sở Thiên cẩn thận theo lời dặn dò của Mặc Phỉ Đặc, không nhìn vào mắt của Lộ Tây Pháp, vì vậy cũng không hiểu rõ.
Mặc Phỉ Đặc thấp giọng giải thích: "Là đôi mắt đọa lạc của Phượng Hoàng tộc, có thể nhìn thẳng vào linh hồn, nơi này chỉ có linh hồn của ngươi là con người, vì vậy rất dễ để nhận ra ngươi!"
Nữ thần tại thượng! Xem ra sau này có hóa trang cũng vô dụng rồi! Sở Thiên chán nản nhún vai, bước lên một bước, cười ha ha nói: "Lộ Tây Pháp miện hạ có con mắt tinh đời! Không biết Bác Đức miện hạ có khỏe không? Xin chuyển lời hỏi thăm của ta đến lão nhân gia người!"
"Gia tổ rất mạnh khỏe!" Lộ Tây Pháp chầm chậm bay từ ngọn cây xuống, thi lễ đáp lời, thứ hắn dùng chính là lễ nghĩ của người thừa kế gia tộc với gia chủ của gia tộc khác.
Hôm nay khó rồi! Lộ Tây Pháp nhìn Sở Thiên chẳng qua chỉ là một gã thần tộc nửa mùa, nhưng vừa rồi khi quét mắt nhìn mọi người, lại có ba người thoát khỏi ánh mắt của hắn, Mặc Phỉ Đặc cũng là một cường giả tu luyện linh hồn, thân thể tuy đã biến thành Cao Vị Thần, nhưng sức mạnh linh hồn vẫn còn đó, trốn qua được mắt hắn cũng là dễ hiểu, nhưng hai người khác thì sao?
A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ, trong mắt Lộ Tây Pháp là một con Lôi Ưng, và một Hỗn Huyết Long diện mạo giống với Long Thần, nhưng hắn chỉ có thể nhìn ra như vậy, còn về thần lực, khí tức toàn bộ đều không nhìn ra.
"Bác Đức miện hạ thật sự mọi việc đều tốt sao?" Sở Thiên hỏi lại lần nữa.