Đúng lúc Bác Đức đánh vào phân thân giả, thủy tiễn của Mỹ Nhân Ngư đã bắn đến người Trương Bá Luân, hai tiếng phụt phụt vang lên, Trương Bá Luân và An Cát Lệ Na trong lòng hắn lần lượt nổ tung, hai phân thân này, cũng lại là giả!
"Năm nay cũng nhiều hàng giả nhỉ!" Bác Đức lẩm bẩm một câu, sau đó đôi mắt Phượng Hoàng Thần chuyển động, sau đó lại cả kinh kêu lên: "Mẹ nó, hắn đã đi về hướng Bố Lôi Trạch!"
Sở Thiên rùng mình trong lòng, nhưng vẫn chưa vội bay lên, mà cười nói với Lạp Tắc Nhĩ: "miện hạ, nếu như ta nhờ Đại Địa Phụ Thần bảo đảm, ngài có muốn giúp ta không?"
"Ha ha!" Lạp Tắc Nhĩ cười lớn, "ngươi cũng biết rồi, Đặng Khẳng ngoan cố cứng nhắc, nhưng lời đã nói nhất định sẽ làm, nếu như sau khi ta giúp ngươi giết Trương Bá Luân, ngươi không đưa Hỏa Chi Hồn cho ta, sẽ phải đối mặt với sự giáp công của hai người là Đặng Khẳng và ta!"
Bác Đức vội nói: "các ngươi mau quyết định được không? Trương Bá Luân đã phát hiện ta theo sát hắn, sắp ẩn hình rồi!"
"Hà tất đi cầu người khác? Phất Lạp Địch Nặc, ngươi giúp ta bảo vệ Biển Cấm vương cung!" Mỹ Nhân Ngư quát nhẹ một tiếng, rồi bay về hướng Bố Lôi Trạch.
La Đức Mạn bế Sở Viêm, vội nói với Sở Thiên: "Làm thế nào đây?"
Sở Thiên nhìn chằm chằm vào Lạp Tắc Nhĩ, khẽ mỉm cười, "A Mạt Kỳ, mở không gian thông đạo, ta muốn gặp Đại Địa Phụ Thần!"
Thông đạo được mở ra, Đặng Khẳng vẫn đang nhắm mắt điều thương dưới sự bảo vệ của bốn vị Thái Thản, hắn chậm rãi mở mắt ra, than thở: "Lạp Tắc Nhĩ, ta đã cảm giác được Lôi Điện Chi Hồn của ngươi, còn cả Hỏa Chi Hồn của Trương Bá Luân, các ngươi về cả rồi sao, nghĩa phụ đâu?"
"Nghĩa phụ sớm đã mất tích rồi, năm đó đi chưa được bao lâu, ông ta và nghĩa mẫu chê ba kẻ đi theo chúng ta gai mắt, ném lại chúng ta rồi chạy rồi!" Lạp Tắc Nhĩ cười lớn nói.
Đặng Khẳng ngạc nhiên chốt lát, sau đó lập tức lắc đầu cười khổ, "Cũng thật giống với thủ đoạn của lão nhân gia người. Hiện nay…"
Sở Thiên ngắt lại lời ôn chuyện cũ của Đặng Khẳng, vội nói: "Đặng Khẳng đại ca, ta muốn cùng…"
Sở Thiên kể lại ước định của Lạp Tắc Nhĩ, sau đó đợi Đặng Khẳng trả lời
"Oan oan tương báo đến lúc nào đây? Lạp Tắc Nhĩ, ngươi vẫn không thể buông bỏ được thù hận với Trương Bá Luân sao?" Đặng Khẳng nói
"Hừ! Nếu không phải Trương Bá Luân. Linh Hồn Mẫu Thần sẽ không chết!" Lạp Tắc Nhĩ quát.
Đặng Khẳng còn muốn nói, nhưng Nguyệt Thần bên cạnh hắn bỗng nhiên nói: "Đặng Khẳng đại ca, ngươi lại động tà niệm rồi!"
Đặng Khẳng chợt tỉnh, tạ lỗi nói: "Ài, đã nhiều năm rồi, ta cũng giống như vậy, không bỏ được thù hận, vừa rồi đã định kéo dài thời gian, có ý định để Bào Uy Nhĩ chết trong tay của Trương Bá Luân! Phất Lạp Địch Nặc, ta đồng ý bảo đảm, ngươi và Lạp Tắc Nhĩ mau chóng đi cứu Mỹ Nhân Ngư đi!"
Sở Thiên cười nói: "Đặng Khẳng đại ca yên tâm, Bào Uy Nhĩ miện hạ hiện đang có Thủy Chi Hồn và thần lực tầng thứ bảy, cho dù không địch lại, cũng không đến nỗi bị thua, ta…"
Nguyệt Thần nói: "Phất Lạp Địch Nặc, Phong, Hỏa, Điện, Thủy, Thổ, Linh Hồn! Sáu viên Sáng Thế Thần Hồn, ngươi biết hai viên Phong và Linh Hồn ở đâu không!?"
Sở Thiên ngạc nhiên, xoay người lại nhìn, Lạp Tắc Nhĩ đang cười hà hà nhìn hắn.
Nguyệt Thần tiếp tục nói: "Phong Chi Hồn hiện đang ở trong tay của Lạp Tắc Nhĩ. Còn Linh Hồn Tổ Hồn mạnh nhất trong lục hồn, sau khi Trương Bá Luân hãm hại Linh Hồn Mẫu Thần năm đó, đã cướp đi rồi!"
Trong tay Trương Bá Luân có hai viên Sáng Thế Thần Hồn ư? Sở Thiên kinh hãi, "Lạp Tắc Nhĩ miện hạ, chúng ta đi!"
Mấy người bay về hướng Bố Lôi Trạch, Sở Thiên trong lòng cảm thấy may mắn, còn may mấy ngày trước không trở mặt với Trương Bá Luân, thì ra trong tay hắn có hai viên Sáng Thế Thần Hồn, vậy thì thực lực tuyệt đối khôngphải chỉ như Sở Thiên hắn đánh giá – dưới Địa Địa Phụ Thần, trên Sắt Mông Đức. Trương Bá Luân chí ít cũng không kém với Đặng Khẳng lúc ở trong trạng thái toàn thịnh!
May rằng Trương Bá Luân là một hoa hoa công tử, nếu như hắn không có hứng thú với nhan sắc của Mỹ Nhân Ngư, không chơi trò tỏ tình, mà trực tiếp ra tay cướp đoạt, e rằng hiện tại đã không phải là tình hình này rồi.
Vừa bay nhanh, Sở Thiên lén nhìn sang Lạp Tắc Nhĩ, nếu hư hắn có được ba viên Sáng Thế Thần Hồn, vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng…
Nhất thời, trong lòng Sở Thiên đã đưa ra một quyết định quan trọng!
Mọi người bay được nửa lộ trình, A Mạt Kỳ đã tìm thấy vị trí của Trương Bá Luân với sự giúp sức của Bác Đức, không gian thông đạo mở ra, đưa mọi người qua đó
Vừa lộ diện, Sở Thiên trong lòng đã sốt ruột, thì ra Mỹ Nhân Ngư đang rơi vào thế hạ phong dưới sự áp chế của Trương Bá Luân, nhưng cũng không vội đánh bại Mỹ Nhân Ngư, điều này vẫn chưa đủ để chứng minh Trương Bá Luân không phải là đối thủ của Bố Lai Ân Đặc! bởi vì Trương Bá Luân thật sự là một sắc thần có phong độ - hắn không hạ tử thủ với Mỹ Nhân Ngư! Mà miệng thì buông đầy lời khiêu khích, "Mỹ nhân, ta đã hết mực hạ thủ lưu tình với nàng, nàng cần gì phải liều chết với ta? Ta đã không tính toán mối thù diệt tộc, nàng còn tính toán làm gì? Lẽ nào chúng ta thật sự không thể hóa giải thù hận sao?"
Vũ khí của Trương Bá Luân là một trường đao được ngọn lửa ngưng kết thành, lúc này đang chém xuống đầu của Mỹ Nhân Ngư.
"Trương Bá Luân, ngươi vẫn như vậy! Thấy mỹ nhân là không chịu hạ tử thủ!"
Lạp Tắc Nhĩ cười lớn lao lên, có điều hắn không lo sự sống chết của Mỹ Nhân Ngư, mà lấy ra một chiếc cự chùy hình răng nanh đập vào lưng của Trương Bá Luân.
Lạp Tắc Nhĩ không để ý đến sự sống chết của Mỹ Nhân Ngư, Sở Thiên thì không thể không lo, thời gian thuận lưu mở ra, hắn xuyên qua phía sau của Mỹ Nhân Ngư, vươn tay ôm lấy eo của Mỹ Nhân Ngư, kéo nàng thoát khỏi lưỡi đao đang hạ xuống của Trương Bá Luân.
"Ngươi làm gì vậy!?" Mỹ Nhân Ngư sau khi an toàn đẩy mạnh Sở Thiên ra.
Sở Thiên ngay lập tức cảm thấy buồn bực, không phải chỉ ôm một cái sao? Lúc trước cũng chẳng phải chưa từng ôm, huống hồ lần này còn là cứu người.
Mỹ Nhân Ngư nói tiếp: "Ngươi có biết không, dựa vào thời gian thuận lưu dùng thần lực tầng thứ tư của ngươi mà muốn cứu người, chẳng phải muốn chết sao? Nếu không phải Trương Bá Luân bị Lôi Điện Chùy của Lạp Tắc Nhĩ làm phân tâm, vừa rồi ngươi đã chết rồi!"
Sở Thiên cười ngượng ngùng, thì ra là quan tâm mình.
"Khục!" Bác Đức ho một tiếng, nói: "đừng có ngây dại nữa, mau giúp đỡ đi!"
Sở Thiên tỉnh ra, quay đầu lại nhìn, Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ đang chiến đấu ở một chỗ, còn phân thân của An Cát Lệ Na đang đứng phía xa quan chiến.
Sở Thiên nheo mắt lại, thấp giọng nói với Mỹ Nhân Ngư: "để Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ liều mạng đi, nàng và Bác Đức đi giết An Cát Lệ Na!"
Bác Đức nói: "An Cát Lệ Na giao cho ta đi, ngươi đi đối phó với Trương Bá Luân được rồi!"
Nói rồi, Bác Đức bay về phía An Cát Lệ Na.
"Dám đả thương mỹ nhân của ta sao?" Trương Bá Luân vốn đang nhàn nhã tiếp chiêu của Lạp Tắc Nhĩ, nhưng vừa nhìn thấy An Cát Lệ Na gặp nguy hiểm, lập tức biến sắc, xuất liền mấy đao, tạm thời bức lui Lạp Tắc Nhĩ, sau đó khẽ rung người, hóa ra một phân thân, để phân thân đi cứu An Cát Lệ Na.
Mỹ Nhân Ngư ngay lập tức ngăn phân thân của Trương Bá Luân lại.
Lạp Tắc Nhĩ sau khi bị bức lui cũng không vội tấn công, mà còn cười lớn nói: "Trương Bá Luân, ngươi đúng là chán sống rồi, lại dám phân một phần sức mạnh ra đi cứu người khác, đúng là tìm cái chết!"
"Ai nói nàng ta chỉ là một mỹ nhân? Ha ha, An Cát Lệ Na, đến đây, để họ nếm thử một chút sự lợi hại của chúng ta!"
Dứt lời, phân thân Trương Bá Luân mà Mỹ Nhân Ngư đang chặn lại chợt nổ tung. Thời gian Mỹ Nhân Ngư thoáng kinh ngạc, phân thân nổ tung ấy biến thành ngọn lửa, lại bức lui Bác Đức, lao thẳng vào An Cát Lệ Na.
An Cát Lệ Na cũng không vội vàng, vui vẻ để ngọn lửa đánh vào người, sau đó quát: "Lĩnh vực, cường hóa phục chế!"
Từng đám lửa xuất hiện trong không trung, mỗi đám lập tức biến thành hình người, chớp mắt, trong bầu trời ngập tràn Trương Bá Luân!
Lạp Tắc Nhĩ thoáng thất sắc, cự chùy trong tay bảo vệ cơ thể, ngưng thần nhìn Trương Bá Luân, "Phân thân ảnh tượng không gian đa tầng!?"
"ha ha, chính là bí pháp của Sắt Mông Đức, hiện giờ ai còn dám nói xấu mỹ nhân của ta? Ài, Phụ Thần đối với ta không bạc a, vừa về tam giới, đã để ta gặp một tuyệt đại mỹ nhân như vậy, hơn nữa lĩnh vực của nàng, vừa vặn có thể bù đắp vào khuyết thiếu phân thân của ta!"
"Đến đây, Sưu Linh Luyện Hỏa Trận!"
Tất cả phân thân của Trương Bá Luân giơ cao hai tay, một hỏa diệm pháp trận khổng lồ bao trọn mọi người lại.
"Thú vị lắm, vậy để ta thử pháp trận của ngươi!" Lạp Tắc Nhĩ chuyển đại chùy về tay phải, tay trái lấy ra một pháp trượng, "Phong Lôi Song hồn của ta cũng ngưng kết lâu rồi, hôm nay dể ngươi thưởng thức một chút!"
"Lẽ nào chỉ có ngươi có Sáng Thế Song Hồn!" Trương Bá Luân tự phụ mỉm cười, hắn không có bất cứ thay đổi gì, nhưng Kinh Cức Long Hoàn của Sở Thiên và Phán Quyết Ưng Đao của A Mạt Kỳ đã nối tiếp phát ra tiếng "ù ù" cảnh báo. Trương Bá Luân đã dùng Linh Hồn Tổ Hồn.
Lạp Tắc Nhĩ chợt quát: "Bào Uy Nhĩ, chia thần lực tinh hạch ra làm hai phần, vận chuyển về Thủy Chi Hồn! Hai luồng thần lực đừng chạm vào nhau!"
Mỹ Nhân Ngư làm theo. Chớp mắt, cơ thể của nàng đã phân làm hai người. "Thì ra Thủy Chi Hồn phải nghịch chuyển thần lực mới có thể dùng, hiểu rồi!"
Lạp Tắc Nhĩ và Mỹ Nhân Ngư liên thủ, ba viên Phong, Lôi, Thủy Thần Hồn, đấu với Hỏa Linh Song Hồn đã được cường hóa của Trương Bá Luân, Bác Đức vừa định đi lên giúp, nhưng Sở Thiên đã kéo nàng lại, chỉ vào An Cát Lệ Na đứng một bên, nói: "Giết chết ả, thần hồn cường hóa của Trương Bá Luân sẽ không còn!"
"Ài, các ngươi vì sao cứ muốn đối phó với mỹ nhân chứ?" Trương Bá Luân đang mệt mỏi đối phó với sự giáp công của hai người, nhưng vẫn chia một phần sức mạnh ra hóa thành phân thân, gắng gượng ngăn chặn Bác Đức. "Mỹ nhân yên tâm đi, có ta ở đây, nàng sẽ không có chuyện gì đâu!"
An Cát Lệ Na ủy mị nói: "đại ca không cần lo lắng cho ta, hai tên phế vật còn lại không làm gì được ta đâu!"
Nói rồi ả nhìn Sở Thiên và A Mạt Kỳ thách thức. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Sở Thiên nheo mắt cười cười, "A Mạt Kỳ, mở thông đạo, gọi Chiến Thần và bản thể của ả lại đây, hôm nay phải…A Mạt Kỳ, ngươi hãy mở thông đạo!"
Sở Thiên chợt nóng vội, A Mạt Kỳ lại cầm Phán Quyết Ưng Đao xuất hiện sau lưng An Cát Lệ Na, "An Cát Lệ Na, tiếp một đao của ta thế nào?"
Nói rồi, Phán Quyết Ưng Đao bổ xuống.
An Cát Lệ Na vụt người tránh ra, cười nói: "Thần lực tầng thứ ba đỉnh phong mà muốn khiêu chiến ta? Không những là thực lực của người không được, đầu cũng không ổn rồi! hi hi!"
A Mạt Kỳ cười nhạt, vận đao chém lần nữa, "Tại sao thần lực tầng thứ ba không thể giết Chủ Thần? Thứ quyết định sinh tử, không phải là thần lực!"
Phán Quyết Ưng Đao xuất thủ, mỗi lúc lại tiến một phần, thần lực phía trên lại nhạt một phần, cuối cùng khi đến trước mặt An Cát Lệ Na, lại giản dị tự nhiênm chỉ là một Ưng Đao dài bình thường, không có chút uy hiếp nào, giống như hôm Đặng Khẳng đâu với Bố Lai Ân Đặc, đại kiếm của hai người cũng như vậy.
Nhưng An Cát Lệ Na cũng đã trải qua trăm trận chiến, liền vặn người, né qua chỗ yếu hại, dùng cánh tay ngưng kết một thủy kiếm lách sang bên cạnh do thám trường đao của A Mạt Kỳ.
Phụt!
Thủy kiếm của An Cát Lệ Na vừa chạm vào trường đao, giống như hoa tàn rơi xuống, thoáng chốc bị đánh tan.
Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ cũng kinh ngạc kêu lên, nhíu mày nhìn, Trương Bá Luân thấp giọng nói: "Lại là một Bố Lai Ân Đặc! Mỹ nhân, chúng ta đi!"