Sau khi bàn bạc qua loa với Tạp Nạp Tư về việc tổ chức đội kỵ binh, Sở Thiên chẳng hề quan tâm đến chuyện này nữa.Với một bác sỹ thú y mà nói, có được ý tưởng như vậy quả không tồi rồi. Nếu quả thật để Sở Thiên huấn luyện quân đội, thì kết quả huấn luyện chắc chắn sẽ biến Sở Thiên thành trò cười cho cả đại lục.
Mang theo đoàn hộ vệ Bội Kỳ và tìm cho An Na một con Độc giác mã, đoàn người quay trở về phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc. Tưởng tượng đến cảnh người dân chào đón Sở Thiên trước mắt, đoàn người không dám đi ra phố lớn, mà chọn một con đường nhỏ, xa hơn, vắng người hơn, đoàn người Bội Kỳ đi phía sau, còn An Na và Sở Thiên thúc ngựa song hành phía trước.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh." Sở Thiên vẫn chưa biết nên nói gì với mỹ nhân Tinh Linh tộc này. Đã không biết nói gì thì nên bắt đầu bằng sở trường của mình." Ha ha, An Na,từ nay ngươi phải theo ta rồi, ngươi cần đãi ngộ gì đây?"
"Đãi ngộ?" Khi đến đây Tinh Linh Vương và Trưởng lão đã phân phó không ít, nhưng đều là dạy nàng làm sao để bảo vệ, làm sao để tuân thủ mệnh lệnh của Sở Thiên. Còn nữa, là việc giám sát Sở Thiên có giúp đỡ cho minh ước của hai nước hay không. Những điều này An Na đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng không ngờ Sở Thiên vừa mở miệng đã nhắc ngay tới chuyện đãi ngộ. "Điện hạ, ta đến là để bảo vệ điện hạ, không cần đãi ngộ gì cả."
Tuy rằng đã sống hơn một trăm năm, nhưng An Na chưa từng bước ra khỏi Tùng Lâm một bước, trong việc giao lưu với người khác, An Na vẫn là một đứa trẻ chưa biết gì, "Bệ hạ và Trưởng lão không cho ta nhận đồ vật gì của điện hạ…"
Trưởng lão không cho? Sở Thiên cười, thì ra là một hài tử không biết chuyện, việc gì cũng phải hỏi ý kiến trưởng bối. Vậy thì tốt lắm, hắn nheo mắt nói: "Cái gì cũng không nhận thì sao được, ngươi đến bảo vệ ta, sao có thể để ngươi làm không công?" Sở Thiên có vẻ giận dữ, dường như tức giận vì hành động của thuộc hạ, "Đúng rồi, đẳng cấp chức nghiệp hiện nay của ngươi là gì?"
Lúc nãy khi Hách Nhĩ Hi giới thiệu, Sở Thiên bị hấp dẫn bởi mỹ nữ Tinh Linh tộc hơn trăm tuổi này, hoàn toàn không chú ý gì đến đẳng cấp chức vụ gì của An Na, điều này cũng đem lại một hiệu quả: Trong mắt Hách Nhĩ Hi, Sở Thiên có được một Ám Dạ Liệp Thú cấp tám mà sắc mặt không hề thay đổi, lại còn có vẻ không chú ý gì, điều này nghĩa là sao? Chắc chắn là người ta không để ý gì đến một Ám Dạ Liệp Thú cấp tám, như vậy lễ vật đã quá nhẹ rồi…..
"Điện hạ, ta là Ám Dạ Liệp Thú cấp tám." An Na thành thật trả lời. Trong Tinh Linh tộc, cấp tám đã là rất hiếm rồi, nhưng đối với một tế tự cổ quái trên cấp chín, thì đó chẳng là gì cả!
"Cấp tám? Ha, quả là không tồi!" Sở Thiên ngoài mặt thì lãnh đạm, nhưng trong lòng rất vui mừng, có thể có được một bảo tiêu cấp tám, quả thật là một việc khiến người ta nằm mơ cũng không được. Huống hồ bảo tiêu lại là một mỹ nữ luôn hộ vệ bên cạnh. Nhưng sợ rằng bản thân càng ngày càng mạnh lên sẽ khiến Lô Địch Tam Thế ngày càng đa nghi.
"Sau này mỗi ngày một trăm kim tệ." Sở Thiên đưa ra tiêu chuẩn cho An Na. Tiêu chuẩn này là dựa theo sự đãi ngộ của Hãn Mã, mặc dù là thực lực cấp tám, nhưng cũng chỉ đãi ngộ như vậy. "Còn nữa, ngươi phải nhận, không được từ chối." Khà khà,Tinh Linh tộc lại cử một hài tử đến đốc thúc ta, quả thật quá ngốc nghếch, trước mặt Long Hoàng, Sở Thiên còn có thể chép ra một quyển bút ký nữ thần Sinh Mệnh giả, chẳng lẽ không lừa được một hài tử sao?
"Điện hạ, Trưởng lão đã dặn…."
"Sau này hãy gọi ta là ông chủ! Ta hỏi ngươi, có phải Trưởng lão Hách Nhĩ Hi sai ngươi làm hộ vệ cho ta hay không?" Sở Thiên nheo mắt, bắt đầu công việc tẩy não An Na.
"Vâng,thưa ông chủ!" Anna tiếp thu cũng rất nhanh, mặc dù không biết ông chủ có ý gì, nhưng cũng đã nhớ kỹ cách xưng hô này.
"Vậy có phải Trưởng lão cũng đã từng nói, chỉ cần không gây hại đến lợi ích của Tinh Linh tộc, thì mọi việc đều phải nghe ta, đúng không?"
"Vâng"
"Vậy ta cho ngươi mỗi ngày một trăm kim tệ có gây hại cho lợi ích của Tinh Linh tộc không?"
"Không có a."
"Sai ngươi nhận tiền có phải là mệnh lệnh của ta không?"
"Phải a."
"Vậy sao ngươi không nhận?" Giọng Sở Thiên dần nghiêm khắc, từ trước đến nay, Sở Thiên vẫn luôn ở địa vị cao, luôn có uy nghiêm của kẻ bề trên, vì vậy khi Sở Thiên làm ra vẻ nghiêm trang, thì quá dễ dàng để dọa được một hài tử như An Na. "Chẳng lẽ ngươi muốn chống lại mệnh lệnh đầu tiên của ta?"
"Ông chủ, ta…ta không dám." An Na bối rối đến gần khóc. Có lẽ trước đó, Tinh Linh Vương đã ra tử lệnh, nếu làm Sở Thiên không hài lòng, chính là gây trở ngại cho việc phục quốc của Tinh Linh Tộc! Nếu An Na bị cái mũ này chụp lên đầu, thì trách nhiệm quả là không nhỏ.
"Nếu không dám thì nhận lấy kim tệ đi."
"Vâng, thưa ông chủ."An Na bước đầu đã bị Sở Thiên mê hoặc.
"Ha ha, tốt lắm." Sở Thiên chớp mắt, bước đầu tiên đã thành công, cứ theo đà này, chắc không lâu sau, An Na chỉ còn biết có Sở Thiên là ông chủ duy nhất mà thôi.
"Tích tích….Trong lúc Sở Thiên đang định tiếp tục dụ dỗ An Na, ma pháp thông tin thạch bên hông chợt vang lên. "Chuyện gì?"
Nhắc tới Ma pháp thông tin thạch, quả thật Sở Thiên vô cùng cảm tạ Long Hoàng. Nguyên lý của thông tin thạch là ở giữa hai ma pháp thạch rót ma pháp vào, cũng giống như dấu ấn ma pháp.Giữa hai người mỗi người giữ một dấu ấn ma pháp thạch giống nhau thì có thể thông tin liên lạc cho nhau. Nhưng thông tin thạch rốt cuộc vẫn là một vật ma pháp, khi sử dụng phải vận dụng một ma pháp ba động nhỏ. Đương nhiên, dao động ma pháp đó là rất nhỏ, nhỏ đến mức một hài tử trong nôi cũng dùng được. Nhưng trước đây Sở Thiên là một kẻ thiểu năng với ma pháp, trong cơ thể một tí dao động ma pháp cũng không có. Nếu không phải là Long Hoàng huyết cho hắn số lượng lớn ma pháp Long ngữ, thì chắc Sở Thiên thật sự đã không dùng được thứ đồ tiện dụng này rồi.
Mặc dù ma pháp Long ngữ của Sở Thiên không hóa giải được ma pháp gì, nhưng quả thật hắn đã có ma pháp ba động, vì thế hắn mới có thể đường hoàng sử dụng ma pháp thông tin thạch.
"Ông chủ." Giọng nói cấp bách của Ba Bác Tát truyền tới, "Tiểu Bạch bị đánh trọng thương rồi."
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên nheo mắt cười lạnh lùng, chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Sự tình là do sự nghiện rượu của Tiểu Bạch, bây giờ hầu như mỗi ngày Tiểu Bạch đều ngâm mình trong vò rượu, mà lại là những vò rượu cực phẩm Phục Tư Đặc, vì vậy nhà Sở Thiên mỗi ngày mất đi không ít rượu quý. Mà gần đây Sở Thiên và Ba Bác Tát bận đến tối tăm mặt mũi, nhất thời cũng quên mất chuyện mua rượu cho Tiểu Bạch.
Hôm nay sau khi uống hết vò rượu Phục Tư Đặc cuối cùng, Tiểu Bạch thình lình phát hiện xung quanh không còn rượu nữa, một nhân vật lớn trong phủ công tử Phất Lạp Địch Nặc sao lại đứng yên để việc này xảy ra? Rõ ràng lúc này Sở thiên không ở đây, mà Ba Bác Tát lại đang bận chuyện ở xưởng thuốc, vì vậy Ba Bác Tát đã gọi một người hầu đi mua rượu, nhưng Tiểu Bạch lại sợ người hầu mua không đúng ý, vì vậy liền đi theo.
Loại rượu đúng ý Tiểu Bạch thì chỉ có ở trong tiệm rượu lớn, nhưng một người hầu bình thường, lại dắt theo một con chó, lại lớn tiếng muốn mua hết rượu ngon ở trong một tiệm rượu lớn như đại tửu điếm Tề Cách, thật khiến người ta ngứa mắt. Khách ở tiệm Tề Cách đều là những người giàu có, nhưng Sở Thiên vẫn thường bế theo Tiểu Bạch đi khắp nơi, vì vậy mọi người trong tiệm đều biết Tiểu Bạch. Nể mặt Sở Thiên, không ai giành mua loại rượu quý Phục Tư Đặc, ai cũng gọi loại rượu khác.
Vừa lúc ấy, một dong binh đoàn cũng đang uống rượu mừng thành công ở đó, bọn họ cũng không biết Tiểu Bạch là ai. Khi vừa nghe thấy rượu của mình còn kém hơn cả chó, hơn nữa rượu ngon đều bị con chó đó mua hết thì tức giận vô cùng. Nhìn kỹ, thì đó chỉ là một con chó cảnh bình thường, mà người dắt con chó ấy cũng chẳng phải quý phái gì. Thế là những thành viên trong dong binh đoàn đó vô cùng tức giận, sóng gió lại nổi lên.
Những người cầm đầu trong dong binh đoàn ngốc đến nỗi dám đánh cả Tiểu Bạch. Nhưng họ chưa ngốc đến nỗi động thủ ở tiệm rượu Tề Cách. Đợi sau khi Tiểu Bạch và người hầu ra khỏi quán, đi đến một cảng nhỏ vắng người, bọn người trong đầu chỉ biết đánh nhau như đám dong binh mới ra tay.
Tên hầu còn chưa kịp nói ra tên của Sở Thiên đã bị đánh ngất xỉu. Tiểu Bạch thì rất thông minh nhưng lại không biết nói,chỉ biết nhìn rượu của mình bị người ta cướp đi, sau đó còn bị đá một cái.
"Con mẹ nó! Lại có người dám đụng đến sủng vật của ta ư?" Sở Thiên nheo mắt lại, cắn môi, An Na và đội Bội Kỳ đều sợ hãi. Tiểu Bạch có địa vị như thế nào trong nhà Sở Thiên? Đối với Sở Thiên, nó là số một, giả sử nó có cắn Sở Thiên thì mọi người cũng đều lo lắng, liệu thịt Sở Thiên có cứng quá hay không, có làm răng Tiểu Bạch bị gì không?
Trong lòng Sở Thiên,địa vị của Tiểu Bạch quả không gì sánh được. Dù chỉ là một con chó, cũng chẳng biết nói, nhưng nó thông minh đến nỗi khiến người khác không thể xem nó như một con chó. Hơn nữa sau khi đến Huyễn Thú đại lục, Tiểu Bạch là con vật có trí tuệ đầu tiên mà Sở Thiên gặp. Trong một thế giới lạ lẫm thì ấn tượng đầu tiên rất đặc biệt. Lại thêm nghề bác sỹ thú y của Sở thiên lại rất có cảm tình với động vật. Vì vậy một con chó vừa thông minh lại đáng yêu như Tiểu Bạch là bảo bối của Sở Thiên.
Tính ra, Tiểu Bạch đã ở cùng Sở Thiên hơn một năm, trong một năm ấy, Tiểu Bạch ăn cùng Sở Thiên, ngủ cùng Sở Thiên. Bây giờ Sở Thiên đã quen với việc mỗi sáng đều bị Tiểu Bạch cắn vào tai để đánh thức. Giờ lại có kẻ dám lấy dao cứa vào tim Sở Thiên, thật không muốn sống nữa sao?
"Là dong binh đoàn nào làm?".Sở Thiên tái mặt, trầm giọng hỏi. truyện được lấy tại TruyenFull.com
"Là Thổ Long dong binh đoàn - một trong tam đại dong binh đoàn lớn nhất đế quốc, tổng bộ đóng ở vùng ngoại ô Nam thành, hơn nữa địa thế ở đó rộng rãi, rất thích hợp cho chiến đấu." Trong thông tin thạch, giọng Ba Bác Tát phát ra lãnh đạm, dường như nhắc nhở mọi người đừng quên sự khủng bố của Vong Linh pháp thần. "Ông chủ,ở đây đã chuẩn bị xong cả.."
"Hừ hừ" Sở Thiên cười lạnh, lấy trong túi ra một lệnh bài công tước đế quốc đưa cho Bội Kỳ, "Ngươi hãy đi tìm hầu tước Tạp Nạp Tư, để đại ca điều động cho ta một đội thiết kỵ, sau đó đi tìm Đạt Mã Nhĩ, đem về cho ta ba trăm ma pháp sư,còn nữa, lệnh cho tất cả các Tế Tự trong đế quốc, ai dám chữa trị cho người trong Thổ Long dong binh đoàn, lão tử sẽ lột da người đó!"
Bội Kỳ nhận lệnh đi rồi, Sở Thiên thúc ngựa đi về phía thành Nam, đồng thời cũng gọi mỹ nữ Tinh Linh tộc, lúc này còn đang sững sờ, "An Na, đi theo ta…."