Dị Thế Tà Quân

Chương 1029: Thiên Lôi kích đỉnh!

(Sét đánh đỉnh đầu)

Trước tiên dần dần quét sạch tín tâm của Chiến Tiêu Tiêu, rồi tiếp tục dùng ngôn ngữ chọc giận hắn làm hắn hoàn toàn dưới tình huống chưa chuẩn bị tốt không thể không động thủ. Rồi lại thừa dịp trong lòng hắn có sự cố kị đột nhiên bày ra đại hỏa trận để phô trương thanh thế, đưa hắn ép rơi xuống mặt đất. Còn mình đứng giữa không trung sau đó lại lấy Thủy Long đem bức lui hắn, đợi hắn không kịp chuyển khí liền dùng Thủy chi lực lập tức chuyển thành vụ khí bao phủ hết không gian, cố tình bày ra nghi trận làm cho ánh mắt của Chiến Tiêu Tiêu tạm thời mất đi hiệu quả.

Cuối cùng, Thổ chi lực bỗng mạnh mẽ bùng nổ đem Chiến Tiêu Tiêu hãm sâu xuống lòng đất. Mà bản thân thừa dịp này nhanh tay bố trí đại trận pháp, chuẩn bị tư thế đánh chó khi ngập nước.

Huyền Thiên Mê Tung trận, tên như ý nghĩa, sẵn có tên là Mê Tung tự nhiên là một trận pháp lấy mê hoặc làm chủ. Đủ để khiến cho địch nhân khi rơi vào trận này hoàn toàn không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, hơn nữa dù làm cách nào cũng sẽ không thể chạy ra ngoài. Đi tới đi lui cũng chỉ là xoay quanh tử trận, nói cho dễ hiểu một chút thì là người trong trận chỉ chứng kiến được ảo giác, tuy là Huyễn Trận nhưng thực tế là lấy Chướng Nhãn Pháp làm căn cơ trận này.

Huống chi trần này là xuất xứ từ trận pháp hạng trung của Hồng Quân Tháp thì há lại không hoành tráng? Trận pháp này hơn các loại trận pháp thông thường ở chỗ không dựa vào địa lợi để bày trận mà là muốn điều động lượng lớn thiên địa nguyên khí hút vào để duy trì vận hành trận pháp.

Phương pháp này rất có lợi ở chỗ, chỉ cần có đủ năng lực khởi động rồi sau đó trận pháp tự điều động thiên địa nguyên khí tiếp tục hút vào. Bất quá trình độ của Quân Mạc Tà vẫn còn rất hữu hạn, lấy trình độ trước mắt mà nói trận này nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba ngày ba đêm mà thôi, nếu mà thực lực đạt tiêu chuẩn thì chỉ bằng trận này cũng có thể vây chết Chiến Tiêu Tiêu.

Đương nhiên lập xong trận này cũng đủ để đối phó Chiến Tiêu Tiêu rồi, nếu mà dùng để đối phó với cường giả cảnh giới cao hơn thì có khi lại khó vây được.

Bởi vì tuy vi Huyền Khí đến mức cao thâm, cũng là có khả năng điều động thiên địa linh khí.

Nếu gặp người có thể điều động thiên địa linh khí nhiều hơn cả trận pháp này thì quả là bi kịch vì khi dùng trận này đối phó với hắn chẳng có tác dụng gì...

Nói ví dụ như, nếu muốn dùng trận này để đối phó với Cửu U Thập Tứ Thiếu mà nói... lấy khả năng của Quân Mạc Tà lúc này chỉ sợ Cửu U Thập Tứ Thiếu trực tiếp nhảy một cái là có thể ra ngoài được....

Đây là so sánh giữa tương đối cùng tuyệt đối, Chiến Tiêu Tiêu thực lực mặc dù cao hơn Quân đại thiếu gia cũng chẳng đủ năng lực đối kháng trận này, bị khốn ở đây thì đành bó tay, trong vòng ba ngày chỉ có thể bó tay ở trong này.

Bất quá, năng lực của Quân đại thiếu gia nói chung còn thấp chỉ có thể vây kẻ địch được ba ngày, mà mục đích của chiến đấu lại là tấn công kẻ địch. Quân Mạc Tà sau khi mê trận bố trí thỏa đáng, xác nhận Chiến Tiêu Tiêu khó có thể thoát thân thì ngay lập tức liền bắt tay vào bố trí phí trên một Lôi Trận, hơn nữa đem nối liền Trận Nhãn với Huyền Thiên Mê Tung trận.

Trên thực tế trận pháp thứ hai này mới là chân chính sát chiêu để tấn công đối thủ, chỉ cần Chiến Tiêu Tiêu gây ra động tĩnh tương đối lớn trong mê trận lập tức sẽ làm cho thiên địa linh khí dao động mạnh mẽ, như vậy một khi hai Trận Nhãn cảm ứng, bầu trời sẽ tụ tập một lượng lớn Lôi Điện chi lực tới để thu thập đối phương.

Lại nói một cách đơn giản hơn nữa là. Cái trận pháo thứ hai này hiệu quả chính là một "Lôi kiếp nhân tạo"

Mặc dù làm như vậy, đều là lấy Lôi chi lực từ thiên địa chi lực sẽ làm Huyền Thiên Mê Tung trận tan rã nhanh hơn, nhưng có thể cấp cho địch nhân một thương tổn lớn nhất!

Tất nhiên Quân Mạc Tà cũng không phải là không muốn làm một lần cho xong đi, ví dụ như cái gì Vạn kiếp Tuyệt sát trận… chung cực sát khí, bất luận là ai chỉ cần đi vào như vậy trong vòng nửa khắc cũng sẽ bị Thiên lôi đánh thành cặn bã... Bất quá vốn không đủ thời gian và tu vi bản thân hắn còn lâu mới tới, căn bản là muốn cũng chẳng được...

(NBV: Tóm lại sức anh Tà nhà ta mới chỉ chế được cái trạm phát điện mini, chưa đến mức chế ra nhà máy điện hạt nhân)

Làn sương trắng nồng đậm vẫn như cũ quay cuồng không ngừng, phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn, từ từ toàn bộ khu vực cùng dần bị bao phủ.

Đúng lúc này mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt, cũng chậm chậm xuất hiện từng đạo vết nứt khổng lồ.

Quân Mạc Tà ánh mắt chợt lóe, hoàn toàn không có ngạc nhiên, vẫn lẳng lặng phiêu phù trên không, tay phải khẽ vẫy, Viên Hoàng Chi Huyết lặng lẽ hiện trên tay. Tư thế hắn lúc này giống như một vị tuyệt sắc mỹ nhân đang nhẹ nhàng lấy trâm cài tóc, tuy nhẹ nhàng nhưn vẫn mang một sắc thái cực kỳ……

(NBV: Bó tay, đây là lời tác giả, ta dịch đoạn này nguyên văn luôn)

Chiến Tiêu Tiêu rốt cục cũng thấy được chút hi vọng lật ngược thế cờ, bởi vì hắn cảm giác được rõ ràng hai chân mình đã chạm được vào mặt đất rồi!

Chạm được chân vào đất quả thực là cảm giác " Sướng khoái", làm cho Chiến Tiêu Tiêu một thế hệ Thánh Tôn cường giả cơ hồ cảm động muốn khóc. Nhưng hắn lúc này mồm mũi miệng cũng đều bị đóng băng hết rồi, không thể hít được ngụm Huyền Khí nào, việc cấp bách là làm sao mà thở được, mà muốn thở được trước hết phải phá được tầng băng đang bao xung quanh đã...

Đạp được chân xuống đất, mượn được phản lực, huyền khí cuối cùng được tập trung, dồn khí đan điền tập trung tất cả sức lực còn sót lại ở quanh thân mình phát động đến cực hạn. "Phanh" một tiếng giòn vang, theo tiếng băng vỡ nát cùng bay ra là bùn đất với đá cuội! Mặc dù thân còn ở trong lòng đất nhưng cùng làm cho một mảng xung quanh tiêu điều.

Chiến Tiêu Tiêu gắng sức húp lấy hai ngụm không khí, mặc dù không khí dưới lòng đất vô cùng ẩm ướt nhưng vẫn như cũ làm cho Chiến Tiêu Tiêu có cảm giác loại không khí ẩm ướt tanh hôi này giống như hương thơm của cả một vườn hoa đang ngấm vào ruột gan...

Nếu mà tiếp tục bị như cũ một thời gian mà nói... chỉ sợ vị Thánh Tôn cường giả này thật sự ra đi vì thiếu oxy, chỉ cần là người thì vẫn cần hô hấp, Thánh Tôn cường giả thì vẫn là người, thiếu oxy mà chết cũng chẳng có gì là lạ cả....

Về phần Quân đại thiếu gia vì cái gì không tiếp tục lấy Thổ chi lực ép Chiến Tiêu Tiêu? Chẳng thể làm được vì Thổ chi lực đã phát huy cực hạn mất rồi.

Đành vậy biết làm sao, cứ coi như Quân đại thiếu gia vẫn có thể duy trì được Thổ chi lực đi chăng nữa nhưng tới thời điểm sinh tử, Thánh Tôn cường giả tất nhiên sẽ tự bảo thân thể, Quân đại thiếu lấy thổ chi lực kiểu gì cũng bị phản phệ. Nhìn công lực trước mắt của Quân Mạc tà, nếu ngay mặt thừa nhận lực lượng tự bạo của Thánh Tôn cường giả thì cũng không đến nỗi trí mạng nhưng cũng bị thương nặng là chắc.

Quân đại thiếu gia hiển nhiên đã sớm có diệu kế khác, tự nhiên không chọn cái loại hạ sách này!

Chiến Tiêu Tiêu một hơi hít vào cơ thể, một đường đi xuống nhất thời cả người cảm giác tràn ngập vô tận lực lượng.

Chiến Tiêu Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, hết sức bình sinh xuất ra chiêu tuyệt kĩ thành danh của mình" Triệt địa thủ"!

Sống mấy ngàn năm, Chiến Tiêu Tiêu lần đầu tiên cảm giác được là ngoại hiệu của bản thân cho đến hôm nay mới xem như chân chính Danh như ý nghĩa... ở sâu dưới lòng đất sử ra một chiêu này, không phải là triệt địa thủ thì là cái giề?

Tại thời khắc này, Chiến Tiêu Tiêu tự nhiên không hiểu sao lại nhớ đến một người cùng tề danh với mình, Thông Thiên chưởng!

Không biết tên kia đến khi nào mới có thể hoàn toàn hiểu được cảm giác tên như ý nghĩa này, Chẳng nhẽ lại trong hoàn cảnh ở trên chín tầng mây? Nếu nói như vậy phỏng chừng tên kia so với mình có khi còn thảm hơn một í...t

(NBV: Đang chiến đấu sống chết mà cứ nghĩ đến ba cái chuyện tầm xàm bá láp, chẳng lẽ đây là đặc tính di truyền của Chiến gia sao ta? 288:)

Triệt địa thủ vừa ra, lập tức mặt đất vỡ nát, kinh thiên động địa!

Chiến Tiêu Tiêu một đường cuồng đả, thân mình thẳng tắp hướng lên trên! Hắn giờ phút này sớm không rõ mình đến tột cùng là ngập vào sâu bao nhiêu, nhưng đoán rằng sâu hơn trăm trượng là chắc rồi!

Độ dày như vậy, ngay cả hắn thân là Thánh Tôn cường giả muốn một phát có thể phá tung lên cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng!

Tương đối mà nói, đổi lại hướng khác đất đá chưa bị phá qua như vậy muốn phá vây dĩ nhiên càng khó khăn. Sở dĩ hắn lựa chọn con đường ít phải dùng sức nhất chính là theo đường cũ rơi xuống vọt thẳng lên!

Quân Mạc Tà nhìn mặt đất không ngừng chán động, sương trắng trong không khí cũng quay cuồng giống như kiểu mở nồi thì khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh!

"Mau lên đây nào, nơi này còn nhiều bữa tiệc lớn rất phong phú đang đợi chờ ngươi, hảo hảo nhấm nháp một chút tư vị tuyệt vời khi bị Thiên Lôi oanh kích!"

Quả nhiên, theo một tiếng hét kinh thiên, Chiến Tiêu Tiêu thân mình bọc vô số đất đá, danh như ý nghĩa vô cùng nhuần nhuyễn vọt ra. Tại khoảnh khắc hắn vừa mới lao ra khỏi mặt đất, Quân Mạc Tà rõ ràng nhìn thấy vị 'Triệt địa thủ" này đangthở ra một hơi đầy cảm xúc từ sâu trong đáy lòng

Sau đó thân thể hắn tựa như một quả hỏa tiễn vọt thẳng lên!

Chiến Tiêu Tiêu một đường xông tới, lập tức nhận thấy bản thân vẫn còn ở trong khu vực sương mù dày đặc! Hơn nữa, bây giờ sương mù còn đạt đến cực hạn, lấy nhãn lực cực tốt của mình cũng chẳng nhìn thấy vật gì, thật giống như kẻ đui vậy.!

Ý tưởng đầu tiên của hắn là lập tức thoát ra khỏi khu vực bị sương mù dày đặc này! Nếu mà do địch nhân bố trí, ở chỗ này chẳng khác nào mạo hiểm tại địa bàn địch nhân!

Hắn không kịp suy tính mà thẳng một đường hăng hái hướng lên trời cao phóng đi! Chỉ cần mình có thể chạy ra khỏi khu vực sương mù dày đặc này, đi lên trời cao có thế thấy được vị trí của mình sau đó tất nhiên sẽ tìm được phương hướng, nắm chặt thời gian mà chạy đi!

Bây giờ Chiến Tiêu Tiêu, ngay cả một chút ý niệm muốn giết chết tên Hắc y nhân kia cũng không có!

Không phải là không muốn giết, mà là không dám giết, không thể giết.

Trong thiên hạ, không thể tin có thủ đoạn quỷ dị khó lường đến thế!

Bản thân, thậm chí ngay cả tay chân binh khí của địch nhân còn không nhìn thấy, liền muốn vứt bỏ cái mạng nhỏ!

Lần này gặp phải, thật sự là lần hung hiểm nhất trong đời của bản thân! Nếu còn tiếp tục tùy tiện, hơi không cẩn thận một chút chỉ sợ sẽ táng thân nơi này mất!

Chiến Tiêu Tiêu ngạo khí toàn bộ tiêu tán!

Nhưng hắn lập tức liền phát giác bản thân sai lầm rồi!

Vừa rồi, tuyệt không phải lần hung hiểm nhất trong đời!

Bởi vì, hiện tại mới đúng!

Khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Chiến Tiêu Tiêu cơ hồ thực sự muốn khóc! Ánh mắt mở căng hết cỡ, thần tình lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin được!

Quả nhiên không thể tin được!

Theo hắn cấp tốc xông lên, sương mù vốn dày đặc rốt cục có chút mỏng manh thậm chí mơ hồ còn có thể nhìn thấy ngoại vật, nhưng hắn vẫn tình nguyện bản thân không nhìn thấy còn hơn!

Bởi vì trước mặt hắn có vài đạo thiểm điện chói lòa, đang từ mây mù trên đỉnh đầu phóng ra, rồi sau đó liên tiếp hướng về đỉnh đầu hắn oanh kích!

Ôi mẹ ơi!

Chiến Tiêu Tiêu cả người cơ hồ sợ tới mức cứng còng rồi!

Làm Thánh Tôn cường giả, cái đại sát khí của "
Lôi kiếp" này hắn vốn không xa lạ gì, nhưng mặc dù là Thánh Tôn cường giả, đứng trước Lôi kiếp miễn cưỡng được coi là con kiến tương đối mạnh mẽ trong vô số những con kiến mà thôi!

Chiến Tiêu Tiêu căn bản là không bất cứ suy nghĩ gì, lập tức đem huyền khí toàn thân tụ tập lại trên đỉnh đầu!

Đạo thiểm điệm đến quá nhanh, nhanh đến mức thậm chí làm hắn ngay cả thời gian để giơ tay lên chống đỡ cũng chẳng có…!

Ầm!

Chiến Tiêu Tiêu kêu thảm một tiếng, cả người tê liệt, cái hắc cân( mũ đen) trên đầu lập tức hóa thành tro bụi, tóc tai dựng dựng đứng, sung sung chỉ thẳng lên trời!

(NBV: Hình ảnh quá quen thuộc, sau đó là cảnh anh ấy hà ra một hơi toàn là khói nữa là đủ bộ)

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất