Dịch Giả: Chuột Jerry
Canh ba!
Nhìn thấy bộ dáng bại hoại của tiểu tử này, Miêu Kinh Vân giận đến mức hoa mắt ù tai, hắn bất thình lình dậm chân chỉ vào cửa quát to:
- Ngươi, tên tiểu tử ngươi. Mau mau cút ra ngoài cho ta.
- Đã vậy thì, vãn bối cáo lui.
Mạc Tà nói xong liền chuồn mất.
Quân Mạc Tà đã biến mất dạng rồi mà ngực Miêu Kinh Vân vẫn còn giận dữ phập phồng, giây lát sau đột nhiên giơ chân đạp mạnh xuống đất rồi thét to một tiếng, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy.
Miêu Tập cùng Miêu Kiếm đứng bên cạnh chỉ dám đưa mắt nhìn nhau nhỏ giọng thì thầm!
- Tên tiểu tử đó bỏ đi thật à?
- Còn giả được sao?
- Hắn dám cứ vậy bỏ đi?
- Thì hắn đã đi rồi ngươi không thấy sao?
- Hắn dám…
-...
Đối với kiểu nói qua nói lại không có kết quả này Miêu Kiếm biết điều chọn cách im lặng. Chuyện đã rành rành trước mắt ngươi còn hỏi cái rắm gì nữa? Ngươi không thấy phiền nhưng lão tử mệt…
Đêm ấy, cao tầng Miêu gia bí mật tề tụ thảo luận chuyện này, nhưng cũng chẳng có kết quả gì bởi vì phụ thân của Miêu Tiểu Miêu là Miêu Hoàn Vũ vừa đến không nói năng gì liền lật tung bàn ghế sau đó giận dữ bỏ đi…
Quân Mạc Tà một đường trở về đến phòng ngủ, hoàn toàn sóng yên biển lặng.
Kỳ thật nếu có thể lựa chọn Đại Thiếu đã không nói như vậy. Xem tình hình bây giờ bỏ rơi Miêu Tiểu Miêu là tuyệt đối không thể! Nhưng nếu bắt hắn vứt bỏ những người khác lại càng không thể!
Đây là vấn đề thuộc về nguyên tắc sống cơ bản của Quân Mạc Tà hắn rồi!
Nhất quyết không có khả năng lui bước!
Nếu quả thật vấn đề này không giải quyết được, lão tử chỉ việc mang Miêu Tiểu Miêu trốn vào Hồng Quân Tháp rồi bỏ của chạy lấy người! Xem các ngươi tìm bằng cách nào!
Lão gia hỏa này lại muốn ta bỏ vợ? Phi, ta không phải Trần Thế Mỹ, cái kiểu gì nghĩ này trước nay lão tử chưa từng nghĩ đến đừng nói là bắt ta phải làm.
Sáng sớm hôm sau khi trời còn mới mờ mờ sáng, Quân Mạc Tà đã bị kéo ra khỏi chăn ấm. Hôm nay là ngày đại thọ năm trăm tuổi của phủ chủ, nên trời còn chưa sáng thì Miêu gia đã phái người đến thỉnh Đại công tử đến dự tiệc…
Mà bốn người được phái đến này cũng chính là người của phụ thân Miêu Tiểu Miêu. Miêu Hoàng Vũ sợ Quân Mạc Tà vì cuộc nói chuyện hôm qua mà hôm nay nổi chứng ngang ngạng không chịu đến, lúc ấy không biết hôn sự của con gái mình sẽ đi về đâu.
May mắn là Quân Mạc Tà cũng không thèm để ý, tựa hồ xem như hôm qua căn bản không có xảy ra chuyện gì, rửa mặt chải đầu xong liền đi đến Miêu phủ.
Còn đám người Tào Quốc Phong thì do giữ thân phận, nên phải đến trưa mới qua chúc thọ, thuận tiện vui vẻ một phen, dù sao ở Huyễn Phủ, cường giả bậc Thánh Hoàng cũng coi là người chút có địa vị, điều này cũng là hiển nhiên thôi. Nhưng có một chuyện không thể không nói, sự việc xảy ra ngày hôm qua quả thật đã làm cho bảy huynh đệ Tào Quốc Phong nở mặt nở mày. Gặp được Mạc đại thiên tài, thì đám người lão Tào vốn đang lo lắng đề phòng đã hoàn toàn thả lỏng,...
Cứ xem đồ đệ ta kìa, ngay cả chúa phủ cũng không có cách gì bắt được hắn, thật là nở mặt nở mày...
Trước mắt tuy rằng sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng Miêu gia đã giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt!
Lúc Mạc Tà đến, chỉ ngồi ở ngoài sảnh uống trả mà đã cảm nhận được toàn thân không được tự nhiên. Bởi trong phòng có khoảng trên dưới nữ nhân Miêu gia, mỗi người hỏi một vấn đề, giống như là muốn điều tra tám đời tổ tông của hắn, làm cho kẻ luôn nhanh mồm nhanh miệng như Tà Quân hoàn toàn không trả chống đỡ nổi...
Cuối cùng cũng dùng tới kế
"Cần giải quyết" hung hăng lao ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra quần áo trên thân đã ướt đẫm.
"Đối phó với đội quân tóc dài, quả thật so với đại chiến còn muốn vất vả hơn..."Khi mặt trời đã lên cao, hạ khách các nơi cũng lục tục kéo đến, có thể nói là liên miên không dứt. Miêu gia vốn đã có chút náo nhiệt, giờ lại càng sôi nổi hơn. Vào lúc này, Miêu Tiêu Miêu trong bộ trang phục lộng lẫy xuất hiện trước mặt Quân Mạc Tà.
Vừa mới nhìn thấy Đại Thiếu, sắc mặt Miêu Tiểu Miêu bỗng dưng đỏ lên, hiển nhiên là nghĩ tới cừu nhân này ngày hôm qua đã khinh bạc mình...
Miêu Tiểu Miêu vốn là tuyệt sắc giai nhân, giờ thêm trang phục lộng lẫy, càng hiện lên vẻ yểu điệu, phong tình vạn chủng. Kể cả kẻ đã trải qua hai cuộc sống như Quân Đại Thiếu, cơ hồ đã thấy qua giai nhân tuyệt sắc thiên hạ, cũng không khỏi có chút thất thần...
Tuy rằng trên mặt có khoát một tấm lụa mỏng, nhưng chỉ nhìn qua dáng người yểu điệu thướt tha, đã làm cho những nam nhân đều trở nên hồn siêu phách lạc!
- Quân… ngươi... tới... sớm...
Miêu Tiểu Miêu đi tới trước mặt Quân Mạc Tà, xấu hổ hỏi một câu.
Chỉ nói có một câu, mà cổ đã đỏ ửng lên
- Ừ... Tới hơi sớm một chú...t
Mạc Tà sờ sờ cái mũi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lập tức than thở...
"Đáng thương cho ca bị đội quân tóc dài thẩm vấn mấy canh giờ."- Quân... Chuyện ngày hôm qua, ta cũng biết.
Miêu Tiêu Miêu đột nhiên dũng cảm ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt ngâng ngấng lệ nhìn Quân Mạc Tạc đầy thâm tình.
- Sao chứ? Ngươi biết cái gì? Là việc chữa thương à?
- Chuyện của ông nội, ta đã biế...t
Giọng Miêu Tiểu Miêu lại hạ xuống như muỗi kêu, lẩm bẩm nói:
- Quân... Ngươi yên tâm! Ta… ta... ta cuối cùng cũng là của ngươi...
Càng về sau, giọng nói càng nhỏ đến không thể nghe, nếu không phải Đại Thiếu có huyền công tinh thâm, e rằng cũng không nghe ra.
Nhìn thấy trong mắt giai nhân tràn ngập ý kiên quyết, Mạc tà đột nhiên nói:
- Yên tâm...
Giờ khắc này, hắn cũng không biết nói cái gì để an ủi mới tốt, chỉ có thể tùy ý an ủi một câu.
Miêu Tiểu Miêu lại giống như có được một hứa hẹn lớn lao, khóe mắt tràn ngập sự phấn khởi. Hơi hơi nghiêng đầu, liếc trộm Quân Mạc Tà, trong ánh mắt vừa hiện vẻ vui mừng thẹn thùng, còn mang theo ý thỏa mãn nồng đậm, sự ôn nhu đó tựa hộ muốn bao phủ cả người hắn...
- Tiểu Miêu muội muội...
Đúng lúc này, một âm thanh kinh hỉ vang lên, đánh vỡ bầu không khí riêng của hai người.
Một thiếu niên anh tuấn trong bộ áo trắng, đang mang theo hai tùy tùng bước nhanh tới, vẻ mặt đầy kinh hỉ.
Miêu Tiểu Miêu hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lộ ra thần sắc không vui, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, cả người bỗng nhiên khôi phục lại khí độ thanh hoa cao quý lúc trước.
Nha đầu này có vẻ chỉ mới có biểu hiện được sự ngoan ngoãn dị thường trước mặt Quân Mạc Tà, còn lúc đối mặt với người khác, lại không hề lộ ra sắc thái khác thường nào. Cái khí chất băng lạnh này đủ khiến người khác khiếp sợ, tâm can cũng muốn đóng băng lại...
- Tiểu Miêu muội muội, vi huynh đến trễ.
Thiếu niên kia mỉm cười tỏ vẻ thân thiện, đi về phía hai người, nhưng lại tỏ ra như không nhìn thấy Quân Mạc Tà mà lại đi thẳng về phía Miêu Tiểu Miêu.
- Hôm nay là ngày vui, tiểu Miêu muội muội thân là chủ nhân chắc là mệt lắm? Có cần ngay mai tiểu huynh đưa ngươi đi ra ngoài giải sầu không?
Miêu Tiểu Miêu thản nhiên đáp:
- Không cần Khâu thế huynh lo lắng! Hôm nay vốn là đại thọ năm trăm của ông nội Tiểu Miêu. Thân là chủ nhà, quan tâm mọi việc một tý là chuyện nên làm có gì mà mệt mỏi. Mọi việc Tiểu Miêu đều có tính toán, không cần phiền Khâu thế huynh lo lắng.
- Tiểu Miêu muội muội, không sao, không sao! Không nên đa lễ như vậy sẽ mất tự nhiên! Chúng ta sớm có tình nghĩa, sao phải khách khí như thế, không biết vị này là?
Vị Khâu thế huynh giống như không nhận ra được trong lời nói của Miêu Tiểu Miêu vẫn lãnh đạm, mà thần tình vẫn hoan hỉ, thậm chí ánh mắt cũng không hề thay đổi. Nhưng khi nhìn lên mặt Quân Mạc Tà, thấy ánh mắt có chút sắc bén, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng không chút đặc biệt của Quân Mạc Tà, lập tức giảm đi sự đề phòng.
- Đây là Mặc Quân Dạ, Mặc huynh!
Miêu Tiểu Miêu thản nhiên nói:
- Chắc hẳn Khâu thế huynh hẳn có nghe qua. Quân Dạ, ta giới thiệu với người, vị này là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất tuấn kiệt của Khâu gia, Khâu Bằng.
Nàng giới thiệu Mặc Quân Dạ cho Khâu Bằng thì giọng nói đối với Khâu Bằng cực kỳ lãnh đạm, nhưng đến khi giới thiệu Khâu Bằng cho Mạc Quân Dạ, thì thần sắc lại ôn nhu, khẩu khí cũng hết sức mềm mại.
Mặt khác, khẩu khí bên trong lời nói cũng phân biệt rõ ràng, với Khâu Bằng thì xưng hô là:
"Khâu gia tuấn kiệt, Khâu thế huynh", cực kỳ khách sáo, giọng điệu cũng cực kỳ lãnh đạm. Nhưng khi xưng hô với Mặc Quân Dạ lại gọi thẳng kỳ danh
"Quân Dạ", khẩu khí gần gũi rất nhiều, lại càng có ý ỷ lại. Sự cách biệt này, tin rằng chỉ cần không phải là kẻ ngu nhất đều có thể nhìn ra được, huống chi là vị nhân tài kiệt xuất tuấn kiệt Khâu gia này!
Khâu Bằng yên lặng nhìn Miêu Tiểu Miêu, lại nhìn Quân Mạc Tà, sắc mặt dần dần trở nên khó coi, những vẫn miễn cưỡng cười, chắp tay:
- Nguyên lai huynh đài chính là người gần đây nổi danh Huyễn phủ, khuất nhục huynh đệ Chiến gia, tiếp tục phế đi kẻ có được thể chất kỳ ảo của Cố gia Cố Phi Vũ. Mạc Quân Dạ Mặc công tử, tại hạ Khâu gia Khâu Bằng hữu lễ.
- Khâu huynh hữu lễ.
Mạc Tà thản nhiên đáp lại.
Khâu Bằng cảng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cảm thấy nóng lên, nói:
- Tiểu Miêu muội muội, vi huynh có mấy câu muốn nói với một mình muội, không biết có được không?
Vừa nói vừa nhìn về phía Quân Đại Thiếu, dường như muốn nói:
"Còn không đi, không nghe thấy là chúng ta có lời riêng muốn nói sao!"Miêu Tiểu Miêu thản nhiên nói:
- Việc gì mà phải sợ người khác biết chứ, Khâu thế huynh nói ngay tại đây đi, Quân Dạ cũng không phải người ngoài, không sao cả.
"Quân Dạ cũng không phải người ngoài". Những lời này như một cây kim sắc bén đâm thật sâu vào trong tim Khâu Bằng. Khuôn mặt tuấn mĩ của hắn giống như không được khống chế kịch liệt run rẩy.
Khâu Bằng và Miêu Tiểu Miêu cũng có thể xem là thanh mai trúc mã. Hai người lớn lên cùng nhau, Khâu Bằng nhiều hơn Miêu Tiểu Miên ba tuổi, ái mộ Miêu Tiểu Miêu đã lâu, nhưng Miêu Tiểu Miêu đối với hắn lại lạnh lùng, nhưng hắn lại không quan tâm, cứ nghĩ là cô gái này cương trực, chỉ cần mình cố gắng, thì Miêu Tiểu Miêu tự nhiên sẽ là người của mình, cho nên không có chút nào buông tha, cho dù có cường địch như Chiến Ngọc thôn, cũng chưa từng nhụt chí.
Nhưng hôm nay, mắt thấy nàng đối với mình vẫn là bộ dáng lạnh lùng, nhưng khi đối với Mặc Quân Dạ lại thân thiết lộ ra vẻ hiền thục, điều đó vốn là điều Khâu Bằng tha thiết mơ ước, lại thủy chung chưa từng đoạt được. Hiện giờ lại xuất hiện trên người này... Giờ khác này, Khâu Bằng chỉ cảm thấy trong tim như bị xé ra thành hai, máu chảy đầm đìa.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.