Dị Thế Tà Quân

Chương 207: Hành hạ ngươi không cần nói nhiều!

Ta mượn máy, dịch được nhiêu thì dịch, chương này là nợ hôm thứ Tư này!

Quân đại thiếu có chút khó hiểu: "Chẳng lẽ quan điểm thẩm mỹ của mình có vấn đề, bổn thiếu gia có bộ dáng khủng bố như vậy sao? Làm sao mà làm cho tiểu cô nương này vừa nhìn đã sợ tới mức khóc ngay tại trận?" Hai bên cách nhau không xa, Quân đại thiếu chỉ cần bước lên vài bước là đụng nhau ngay.

- Yên Mộng muội muội, không cần kinh hoảng, đợi vi huynh chém tên vô sỉ này cho!

Thiếu niên kia mỉm cười vô cùng tự tin, sau đó chậm rãi bước lên ngăn Quân đại thiếu đi tới, vung ra trường kiếm hét lớn một tiếng:

- Đồ vô sỉ, tiến lên nhận lấy cái chết!

Quân Mạc Tà thấy kiếm hắn chập chờn trước mặt càng thêm bực bội: "Vừa mới gặp mặt đã gọi ta là vô sỉ là sao? Đây rõ ràng là khinh người quá đáng mà!"

" Nhưng ngươi tìm người khi dễ mà tìm bổn thiếu gia là ngươi tìm nhầm người rồi! Ngươi muốn làm hộ hoa sứ giả thì cũng không nên quá đáng như vậy nha! Chỉ vì lời nói của nữ nha đầu này mà ngươi muốn ra tay giết chết một người xa lạ mới gặp lần đầu sao? Con mẹ ngươi hỗn đản, muốn hộ hoa sao, lão tử cho ngươi biến thành bùn nhão để cả đời bón cho hoa luôn!"

Quân Mạc Tà đang vô cùng hưng phấn thì bị tên nhãi này làm tụt hứng, hắn không khỏi giận dữ, ác tâm đã bắt đầu nổi dậy, sải bước tiến lên phía trước muốn ra tay giáo huấn một chút tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.

Tuy nhiên, khi hắn vừa nhúc nhích thì thấy toàn thân đột nhiên lạnh lẽo, nhất thời kinh ngạc, cuối đầu nhìn thì la toáng lên rồi lấy hai tay che kín "tiểu đệ đệ" của mình hét lên:

- Các ngươi mới là lưu manh đó!

Thì ra toàn thân của hắn đang trần truồng như lợn cạo! Đây thật sự là dọa người mà, đã khỏa thân mà còn bị người khác nhìn từ trên xuống dưới! Lúc nãy khi hắn được Hỗn Độn Hỏa luyện thể, thân thể Quân đại thiếu không hề hấn gì, nhưng quần áo làm sao mà chịu được ngọn lửa như thế, lập tức hóa thành tro bụi ngay.

Tuy nhiên, khi chuyện đó phát sinh, thân thể Quân đại thiếu đang chôn sâu trong lòng đất, ý thức thì đắm chìm trong Hồng Quân Tháp nên căn bản chẳng nhận ra, cuối cùng khi toàn bộ thân thể hắn cũng đi vào, hắn đã hoàn toàn say mê khi nhận ra đến cơ thể cũng có thể tiến vào Hồng Quân Tháp, thật sự là quá hưng phấn, làm sao còn để ý tới việc cơ thể mình hoàn toàn trần trụi.

Sau khi cơ thể từ trong Hồng Quân Tháp bắn ra, hắn lại thấy thực lực bản thân đột nhiên tăng mạnh, tâm tình lại càng hưng phấn, kích động tợn, trong đầu toàn những suy nghĩ làm sao hoành hành bá đạo, làm cách nào hành hạ người khác với thực lực này...

Lúc đó hắn cảm thấy sao mà hắn anh hùng cái thế, ngọc thụ lâm phong, bộ dáng hợp ý vô cùng, làm sao để ý tới xung quanh nữa.

- Ngươi… ngươi... ngươi sao lại vô lại đến mức này, vừa ăn cướp vừa la làng là sao?

Cô gái đang bưng kín mặt dậm chân hét lên, xấu hổ vô cùng.

- Hừ! Chính ngươi mới là lưu manh, còn dám nói ta là lưu manh sao, thật không biết xấu hổ là gì mà!

Quân đại thiếu quát lại, khuôn mặt tự nhiên như không, ngoại trừ một tay đang che kín "tiểu Mạc Tà" ra, vẻ mặt hắn vô cùng tiêu sái, không một chút xấu hổ mà mỉa mai nói tiếp:

- Một người trần truồng đi lại trên đường thì đã sao? Tại sao như vậy lại gọi là lưu manh? Nhân sinh trên đời này, khi sinh ra trần trụi, khi ra đi cũng trần trụi, thiên địa ban tặng, cha mẹ dạy dỗ, tại sao lại không thể gặp người khác? Còn ngươi thì sao, giả bộ bưng mắt xong lại hé hé ngón tay mà nhìn trừng trừng vào ta, lại còn mở miệng mắng chửi người, vậy ngươi mới là lưu manh chân chính!

- Ta có cho phép ngươi nhìn không, ngươi nhìn cái quái gì? Ngươi khinh nhờn sự trong sạch của ta! Lại còn vừa ăn cướp vừa la làng mắng ta là lưu manh, ngươi thật là không có đạo lý mà!

Quân Mạc Tà già mồm lấn át lẽ phải, mặt dày không xấu hổ nói tiếp:

- Đúng là nữ lưu manh mà!

Quân đại thiếu mồm phun ra toàn lời ngụy biện, lại bắt chước lời nói của cô gái phía trước, không nghi ngờ gì đã nâng trình độ vô sỉ lên một tầm cao mới, quả là vô địch thiên hạ vô sỉ rồi.

- Ngươi... ngươi... Tiêu Phượng Ngô, còn không ra tay giết chết tên vô lại này đi! Tức chết ta mà, dám chửi ta là nữ.... hừ hừ!

Cô gái kia vừa ôm mặt vừa kêu to.

Quân Mạc Tà nghe thế liền đảo mắt:

- Ngươi họ Tiêu sao? Lão tử hận nhất người mang họ Tiêu! Loại hỗn trướng họ Tiêu lại dám diễu võ dương oai, hoành hành ngang ngược trước mặt ta, lại còn dám trừng mắt nhìn vào thân thể của ta! Thật sự là không biết sống chết mà! Người họ Tiêu chắc chắn sẽ không có kết quả tốt!

Quân Mạc Tà nhớ tới Tam thúc bị Phong Tuyết Ngân Thành hãm hại tàn phế mười năm, hắn không khỏi có chút mẫn cảm đối với người mang họ này. Tên thiếu niên tên Tiêu Phượng Ngô kia giận dữ quát lớn:

- Đồ vô sỉ, lại dám mở miệng chó ra vô lễ với ta sao? Nạp mạng chó đi!

Một tiếng gầm vang lên, trường kiếm bắn ra hàn quang, màu hàn quang lại là ánh kim! Không ngờ tên thiếu niên này có tu vi Kim Huyền! Đối với lứa tuổi này mà nói, nếu so sánh với Lý Du Nhiên, cho dù không bằng cũng kém không bao nhiêu! Nếu như là nửa tháng trước, tu vi huyền khí của Quân đại thiếu còn thấp, nếu như không thể ra sát chiêu thì chắc chắn hắn sẽ luống cuống tay chân, nhưng hiện tại hắn đã đột phá, đối với loại thực lực này, còn chưa đủ để hắn để vào mắt! Trường kiếm của Tiêu Phượng Ngô vừa vung ra thì thân ảnh người trước mắt đã đột nhiên biến mất, tiếp theo một cơn gió lạnh thổi qua người, bốp một tiếng thì trên mặt hắn đã trúng một cái tát, bốp thêm một tiếng nữa giữa háng lại nhận thêm một cước, cả người hắn cong lại như con tôm, trường kiếm cũng rớt ra khỏi tay. Soạt một cái, áo choàng của hắn đã bị cởi ra, tu vi Tiêu Phượng Ngô tuy rằng không kém, nhưng hắn lại hoàn toàn không có kinh nghiệm giao đấu, lại bị Quân đại thiếu đạp cho mộc cước nặng nề, hự lên một tiếng, chẳng còn nửa điểm phong phạm, văng ra xa ba trượng.

Khi hắn ngẩng đầu lên đã thấy tên nam nhân trần truồng vô sỉ kia đã lấy áo choàng của mình khoác vào, sau khi mặc xong còn xoay tới xoay lui xem có vừa vặn không, tay còn vuốt vuốt nếp áo, sau khi thấy có vẻ ổn thỏa mới bắt đầu đi về phía hắn.

Tên này sau khi khoác áo choàng vào thì toàn thân lại có vẻ tiêu sái thanh tao! Vừa nhìn qua đã thấy bất đồng với bộ dáng khi nãy. Đôi môi mỏng lạnh lùng, hàng lông mi cao vút, trên khuôn mặt ẩn hiện nét cười như không cười vô cùng tà dị, làm cho người nhìn đột nhiên có cảm giác rét run, nhưng lại bị vẻ tà dị của hắn mê hoặc.

Mới lúc nãy còn trần trụi hoàn toàn, hiện tại khoác áo vào cũng không có một chút đỏ mặt, đủ chứng tỏ da mặt của hắn đã luyện tới mức tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả rồi! Cô gái kia bị một màn trước mắt đả kích đến bất động, hai tay cũng quên che mắt, giật mình nhìn Quân Mạc Tà, hai mắt mở lớn nhìn Quân Mạc Tà. Nàng ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đồng bọn của mình là thực lực Kim Huyền, cũng là một người có tiếng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ của mình, vậy mà không chịu nổi một chiêu nửa thức của tên vô sỉ này! Tên này tuy rằng trên mặt đầy bùn dơ không nhìn rõ diện mạo, nhưng nàng chắc chắn tuổi hắn cũng không lớn, nếu so với đồng bọn của mình có khi còn nhỏ hơn, tại sao hắn lại lợi hại đến vậy?

- Tên ngươi là gì? Là người ở đâu? Dám tại Thiên Hương thành này mà trêu vào đại gia ta, ngươi sợ sống lâu quá hả?

Quân Mạc Tà khoan thai bước tới, đôi chân trần cứ thong thả mà tiến tới trước mặt tên thiếu niên:

- Hôm nay bổn thiếu gia ra tay giáo huấn tên vương bát đản ngươi một trận cho biết! Một câu không vừa ý đã muốn ra tay giết người sao? Thật sự là vô liêm sỉ! May cho ngươi là tính tình lão tử khá tốt, bằng không, hai chân của ngươi đã bị chặt rớt rồi! Con bà nội ngươi!

Hắn lớn tiếng mắng chửi xong liền xoay người định bỏ đi.

- Tiểu tử, tốt nhất ngươi đừng để ta gặp lại ngươi! Nếu không Phong Tuyết Ngân Thành tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Tiêu Phượng Ngô quát to, ánh mắt oán độc, cười một cách tàn nhẫn:

- Tiểu tử, ngươi cứ chờ ngày cả nhà bị diệt đi! Nếu ta để cho một con chó của nhà ngươi chạy thoát, lão tử sẽ không mang họ Tiêu!

Quân Mạc Tà đã dời bước đi khi nghe những lời này thì xoay người lại, ánh mắt đã trở thành hai thanh băng kiếm nhìn thẳng vào mặt Tiêu Phượng Ngô, khẩu khí trở nên âm lãnh cực kỳ:

- Phong Tuyết Ngân Thành? Ngươi là người Tiêu gia của Phong Tuyết Ngân Thành?

- Sao? Ngươi đã biết sợ sao? Nhưng hiện tại đã muộn! Trừ phi cả nhà già trẻ lớn bé của ngươi quỳ xuống năn nỉ bản công tử, nếu không thì: Diệt môn!

- Tốt lắm! Tốt lắm!

Quân Mạc Tà chậm rãi gật đầu, khuôn mặt bình thản không vui không giận: "Nếu ngươi đã là người của Tiêu Gia ngân thành, lại kiêu ngạo thế này, nếu ta không hành hạ ngươi ra trò thì chăng phải là có lỗi với tam thúc sao? Hành hạ ngươi tới chết mới thôi!"

- Quỳ xuống cho ta!

Tiêu Phượng Ngô nghĩ đối phương chắc chắn sợ hãi quá mà đầu hàng, hắn liền lên tiếng vãn hồi mặt mũi, trong lòng không khỏi cảm thấy hãnh diện.

- Quỳ con bà nội ngươi!

Quân Mạc Tà tiến nhanh tới, vung ra một nắm đấm thật mạnh vào giữa mặt Tiêu Phượng Ngô, một đấm này khí lực hơn xa cái tát hồi nãy, đầu tên Tiêu Phượng Ngô bật ngửa ra sau, một vòi máu từ miệng hắn phun ra.

Quân Mạc Tà cũng chưa tha, tiến sát tới, phang thêm hai quyền vào hốc mắt hắn, lập tức một con gấu trúc xuất hiện: ( Con gấu mà xung quanh hai mắt đen thui:110:)

- Ta làm cho ngươi nhìn này! Nhìn đi, nhìn đến đứng hình luôn đi! Ngân thành Tiêu gia là ngon lành lắm sao?

- Này thì uy hiếp ta! Một quyền!

- Này thì làm ra vẻ ngông cuồng còn hơn cả ta! Một cước!

- Này thì diệt cả nhà ta này! Bốp bốp bốp....

- Ta cho ngươi mềm người luôn! Lại mềm thêm này! Ta đánh không chết ngươi ta là cây cỏ! Bang bang bang...

- Này thì quỳ xuống van xin này! Xin con bà nội ngươi! Bang bang, bốp bốp, phanh...…

- Ông nội ngươi tới đây! Ông nội ngươi lại tới tiếp! Lại tới nữa này! Bốp bốp....

Quân Mạc Tà cứ nắm tóc cả đầu hắn mà ra tay, đánh xối xả như mưa, cứ mỗi câu "Ông nội ngươi tới đây!" là một phát vào mặt, đánh đến cuối cùng không biết đã đánh bao lâu, đột nhiên tay hắn hổng một cái, chỉ còn lại một bó tóc trong tay, trên đó còn tro lủng lẳng một mảnh da đầu, nhìn lại Tiêu Phượng Ngô thì hắn đã bất tỉnh nhân sự, sống chết chẳng biết ra sao.

Quân Mạc Tà vẫn không dừng tay, lại tiếp tục mà đánh, nào là từ trên đầu, oánh xuống người, lưng, hai tay, hai chân, trên bụng, quyền xuất như cuồng phong mưa bão bang bang bốp bốp liên hồi.

Tên thiếu niên kia mấy lần đau quá từ hôn mê mà tỉnh dậy, nhưng vừa rên rỉ được một hai tiếng đau đớn lại lăn ra bất tỉnh tiếp.... Một người thì nằm thẳng cẳng, một người thì ngồi phía trên đên cuồng mà đập....

- Á á á...…

Cô gái kia trợn mắt mà nhìn đồng bạn của mình hoàn toàn biến thành bao cát thịt người, sau đó lại bị đánh văng ra, sau đó lại bị lôi lại đánh tiếp, lại bất tỉnh, rên rỉ, rồi bất tỉnh tiếp....

Sự tình phát sinh quá nhanh quả thật làm nàng không biết phải làm thế nào, tiểu nha đầu này đơn thuần chỉ là một con nhóc, chưa kịp làm gì thì hết thảy đã thành chuyện đã rồi.

- Kêu la cái chó gì!

Quân Mạc Tà hung tợn nhìn nàng, thở hổn hển mà nói, hai con mắt đảo tới đảo lui chỉ thẳng vào mặt nàng mà quát:

- Tiến lại đây cho lão tử!

Tiểu cô nương sợ hãi rên lên một tiếng, cái miệng khẽ nhếch, mặt trắng bệch không còn một giọt máu, run run nói:

- Ta... ta....

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất