Dị Thế Tà Quân

Chương 213: Mục tiêu cuối cùng cũng đạt thành

Ưng Bác Không đã bị hắn chọc tới tức điên, cả nửa ngày không nói được một câu, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nói:

- Ý của ngươi là muốn lão phu làm cái chân sai vặt đánh nhau cho ngươi một năm? Con bà nội ngươi năm mơ giữa ban ngày à? Có nằm mơ cũng là ác mộng mẹ nó rồi! Thằng nhóc con, lời như vậy mà ngươi cũng dám phun ra sao?

Quân Mạc Tà liên tục lắc đầu:

- Không... không... Tuyệt đối không phải như ngươi nói, ngươi hiểu lầm ý ta rồi! Ý ta là ngươi chỉ cần tọa trấn nơi này, chuyện gì cũng không cần làm, ta chỉ có một yêu cầu duy nhất!

Ngực Ưng Bác Không phập phồng kịch liệt, thật sự muốn nhịn không được mà tiến lên chém tên tiểu tử này thành tám khúc. Thần sắc Quân Mạc Tà lập tức trở nên nghiêm túc:

- Đó là có một lúc nào đó, Quân gia gặp phải tình thế nguy hiểm trọng đại, ví dụ như, loại nguy hiểm diệt tộc, ta hi vọng ngươi có thể đảm bảo trong vòng một năm này, Quân gia phải tồn tại yên lành, bất cứ một nguy hiểm gì cũng không có. Ta nghĩ trong vòng một năm, hoặc là không có chuyện gì, hoặc là có thể có hai ba chuyện, ta không dám chắc với ngươi, nhưng ta cũng chỉ cần một năm này thôi!

Sắc mặt Quân Mạc Tà càng ngày càng cẩn trọng:

- Khi ngươi tu luyện ưng hình pháp quyết, cũng cần thời gian và nơi chốn để tập luyện, hơn nữa cũng cần có đối thủ! Cần cả những nhu yếu phẩm cho cuộc sống hằng ngày! Tất cả mấy thứ này, ta đều có thể cung cấp cho ngươi. Ta chỉ muốn dùng tên tuổi của ngươi mang tới sự an toàn cho Quân gia trong vòng một năm, không hơn không kém!

Trên mặt Ưng Bác Không vẻ giận dữ đã mất đi, chỉ nhíu mày trầm tư.

- Chỉ cần ngươi đáp ứng, trong một năm này ngươi chính là người được cung phụng của Quân gia, địa vị tại Quân gia thậm chí vượt qua cả ông nội của ta! Ta dám cam đoan không ai dám ra lệnh cho ngươi, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu trong vòng một năm không có bất cứ nguy hiểm gì xuất hiện, đến lúc đó, ngươi có thể vỗ đít mà bỏ đi, ngược lại là Quân gia ta thiếu ngươi một nhân tình lớn lao!

Quân Mạc Tà tiếp tục khua môi múa mép:

- Thêm vào đó, trong vòng một năm này sư phụ ta cũng sẽ thường xuyên tới thăm ta!

Một câu cuối cùng này, đối với Ưng Bác Không mà nói, mới chân chính là lợi thế có ý nghĩa trọng yếu!

Dù cho là nơi ở, đối thủ luyện tập các kiểu, đều không phải chuyện khó, nhưng loại thế ngoại cao nhân như thần bí nhân kia chỉ có thể ngộ mà không thể cầu! Cả đời mà có thể gặp một lần chính là chuyện may mắn lớn lao.

- Tốt, ta và sư phụ ngươi mới gặp nhưng như quen đã lâu, vì thế, ta đáp ứng ngươi!

Ưng Bác Không nhìn Quân Mạc Tà mà nói. Quân Mạc Tà nhoẻn miệng cười:

- Quá tuyệt vời! Vì hiệp ước của chúng ta đã thương lượng thành công, ta quyết định đêm nay sẽ đi Linh Vụ Hồ tiêu sái một phen, ngươi đi không?

- Biến ngay cho ta!

Phanh một tiếng, Quân đại thiếu đang hoa chân múa tay vui sướng bị ngay một cước bay lên không trung.

Ngay từ đầu, Quân Mạc Tà đã tính toán từng bước một, từ khi phát hiện sự kiện xấu hổ của Ưng Bác Không tại rừng phong lúc trước, Quân Mạc Tà tự cảm nhận đây có thể là một cái bánh to miễn phí rơi vào đầu mình.

Tuy lúc trước có thể lừa dối thành công hai Huyền Thú Vương tìm Huyết Hồn Sơn Trang mà kiếm chuyện, nhưng thế lực của Huyết Hồn Sơn Trang khổng lồ, nội tình bên trong cuối cùng mạnh mẽ đến thế nào còn chưa biết. Vì thế, nếu hai tên đó có thể làm cho con trai Lệ Tuyệt Thiên tàn phế, thậm chí giết chết, nhưng loại sự tình kết hôn này, vẫn có thể xảy ra chuyện bắt người thành thân cùng linh vị!

Vì thế, Quân Mạc Tà không thể không phòng bị, nhất định phải có một kế sách vẹn toàn.

Thêm vào đó, dù cho chuyện của Huyết Hồn Sơn Trang tìm được cách giải quyết, nhưng ba đại thần huyền của Phong Tuyết Ngân Thành đã tới thành Thiên Hương, lấy thân phận tình địch của Tiêu Hàn và Quân Vô Ý, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này cho được? Chắc chắn bọn chúng sẽ gây ra mâu thuẫn giữa Quân gia và Thịnh Bảo Đường, sau đó làm cho to chuyện ra ngay. Sau đó, cho dù không thể tiêu diệt Quân gia, cũng muốn làm cho Quân gia nhục nhã không ngẩng đầu lên được. Gia gia hắn dù sao cũng là một trọng thần của một quốc gia, tuổi tác đã cao, nếu thật sự phải chịu nỗi nhục này thì làm sao mà chịu nổi!

Quân Mạc Tà lấy lòng mình mà suy ra người, từ sớm đã lo lắng tới bước này. Kỳ thực, chuyện hắn lo lắng nhất hiện tại chính là Phong Tuyết Ngân Thành chứ không phải Huyết Hồn Sơn Trang. Dù sao thì cao thủ thần huyền của ngân thành chỉ cách hắn có mấy bước chân, mà tình hình Quân gia hiện tại cũng tuyệt đối không có năng lực đối phó với cường giả Thần Huyền. Vì thế, hắn phải nghĩ ra phương pháp ứng phó, nếu không sau này có chuyện xảy ra lại trở tay không kịp.

Trong suy nghĩ của hắn, hắn đã nghĩ sẽ tiếp tục giả danh, ra tay cứu chữa Hải Trầm Phong thật tốt, sau đó lại dạy Ưng Bác Không mấy chiêu, đủ làm cho Ưng Bác Không cảm thấy hiếu kỳ, sau đó từ từ mà thu phục. Không thể không nói, lấy thân phận một cái ẩn thân cao nhân, trong mắt Ưng Bác Không chắc chắn sẽ cao hơn thân phận của Quân Mạc Tà nhiều lắm.

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, kế hoạch lại không như dự tính, ở thời điểm mấu chốt lại tới lúc đột phá, cũng không còn cách nào khác, chỉ biến tùy cơ ứng biến mà thôi. Sau khi hắn độn thổ xuống lòng đất đã suy tính tất cả mọi chuyện xảy ra, tự cảm thấy làm thế này cơ hội thành công vẫn rất cao!

Cuối cùng, mục đích của Quân Mạc Tà có thể xem như là thành công. Thêm vào đó, có Ưng Bác Không tại đây, đợi khi Quân đại thiếu thu thập đủ tài liệu luyện dược, lúc làm cho Quân lão gia tử tăng thực lực lên, chẳng lẽ Ưng đại chí tôn lại khoanh tay ngồi xem hay sao? Đến lúc đó chẳng phải Quân lão gia tử có một hộ pháp là một Chí Tôn Thần Huyền sao?

Vì thế, sau khi chứng kiến cuộc chiến tại rừng phong, Quân Mạc Tà tạm thời đem tất cả tai họa ngầm trước mắt tiêu diệt gọn ghẽ, kế hoạch này của hắn hoàn toàn có thể thành công.

Thậm chí, có thể gọi là thành công mỹ mãn....

Từ lúc này trở đi, nguy cơ của Quân gia xem như đã được Quân Mạc Tà giải trừ toàn diện. Mà một năm sắp tới, chính là thời điểm mà Quân gia phát triển với tốc độ nhanh chóng nhất.

Điều này chính là do Quân Mạc Tà hao tổn tâm cơ vô cùng mà tính toán, từ lúc tìm được huyền đan, sắp đặt mọi chuyện đâu vào đấy, đến lúc này cuối cùng cũng đạt tới mục đích cuối cùng! Hôm nay hắn rốt cuộc cũng giở được tảng đá lớn trong lòng ra mà tạm yên tâm.

Quân Mạc Tà dùng hết tâm cơ, sử dụng tất cả các loại thủ đoạn, rốt cục cũng đạt tới mục đích cuối cùng, đang vui mừng vô cùng thì thời điểm này, bên trong Thịnh Bảo Đường, một mảng không khí âm u mù sương.

- Chuyện gì xảy ra???

Tam đại trưởng lão đang cùng Mộ Tuyết Đồng, Tiêu Hàn ngồi cùng nhau mà bàn luận công việc, có ba trưởng lão tọa trấn, Mộ Tuyết Đồng cùng Tiêu Hàn đương nhiên không dám lỗ mãng, bày ra bộ dáng thành thật, nhất là tên Tiêu Hàn. Bộ dáng của hắn khi hùng hổ chèn ép Quân gia, so với con chó cụt đuôi còn ngang tàng hơn đã hoàn toàn biến mất, trước mặt ba vị trưởng lão, hắn so với hài tử còn muốn ngoan hơn.

Năm người này chính là năm người có địa vị cao nhất của Thịnh Bảo Đường ngân thành, hiện tại cũng là cao nhất trong Thiên Hương đế quốc, người thường đương nhiên không dám ngồi cùng bọn họ mà nói chuyện, lúc này nhìn thấy tiểu công chúa ôm Tiêu Phượng Ngô phóng vào. Năm người này, thực lực yếu nhất cũng là cường giả Thiên Huyền, vừa nhìn đã thấy thương thế của Tiêu Phượng Ngô vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể liên lụy tới tính mạng, làm sao mà không sợ hãi!

Tiểu công chúa xúi giục Tiêu Phượng Ngô trốn ra ngoài dạo chơi, đương nhiên là bọn họ biết rõ. Chẳng qua sau sự kiện huyền đan, cao thủ các nơi đều giống như ngựa nhớ chuồng, tất cả đều rời khỏi, thành Thiên Hương lại khôi phục dáng vẻ gió êm sóng lặng xưa kia, vì thế mấy người này đều an tâm cho hai đứa nhỏ ra ngoài dạo chơi một chút.

Cũng là muốn cho lỗ tai của mình khỏi bị tiểu nha đầu la hét bắt kể chuyện xưa mà đau đầu.

Thêm vào đó, khi thành Thiên Hương khôi phục trạng thái trước kia, lấy tu vi Kim Huyền của hai đứa nhó này cũng có thể coi như là nhất lưu cao thủ của toàn bộ thành Thiên Hương, dưới tình huống bình thường sao làm khó được bọn chúng, nên mấy người này đều làm bộ mắt nhắm mắt mở cho qua, cho bọn hắn tùy ý xuất môn, thậm chí Tiêu Hàn lại cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy tiểu công chúa Hàn Yên Mộng thêm thân thiết với cháu mình.

Tuy nhiên, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới hai đứa nhóc này vừa ra ngoài chưa bao lâu, trở về lại có hình dạng khổ sở thế này.

Tiêu Phượng Ngô bị người đánh tàn bạo, thương thế không nhẹ tí nào, nếu chỉ bị thương không thì không nói, trên người Tiêu Phượng Ngô cũng không phải quần áo lam lũ, mà phải nói là chỉ còn mỗi một cái nội khố mà thôi, nếu không có cái nội khố này thì chắc chắn là trần như nhộng. Tiêu đại thiếu gia cũng có thể xem như nhân sĩ thượng tầng của ngân thành, có Tuyết Tàm Giáp hộ thân bên người, vậy mà thù hận tới mức nào mà ngay cả quần áo cũng lột của người ta?

Hàn Yên Mộng vừa thấy năm người thì như thấy được thân nhân lâu năm chưa gặp, lập tức mang sợ hãi ủy khuất trong lòng phát ra. Nàng lập tức nhào vào lòng tam trưởng lão mà dậm chân khóc lớn, nước mắt tuôn xối xả. Nha đầu này thân thế cao quý, cả đời sung sướng, chưa phải chịu nửa điểm bất mãn, hôm nay lại bị dọa tới mức này, làm sao không kinh hoàng cho được. Tam trường lão vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi ôn nhu, trong mắt lửa giận bùng phát!

Loại người nào dám dám khi dễ tiểu công chúa của ngân thành chúng ta? Dám làm kinh khiếp bảo bối mở miệng sợ mòn, cầm trên tay sợ rớt, con gái của lão thành chủ Phong Tuyết Chí Tôn Hàn Phong Tuyết, cũng là cháu gái yêu thương của hắn! Không thể tưởng được mới tiến vào thành Thiên Hương này lại gặp chuyện lớn thế này!

Hắn lại thấy một dấu bàn tay to đùng trên mặt ngọc của tiểu công chúa, nàng thì khóc lóc sướt mướt tới mức lê hoa đái vũ, trong lòng lại đau đớn vô cùng, đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ.

Sau khi xem xét thương thế của Tiêu Phượng Ngô, năm người đồng thời nhíu mày.

- Tất cả đều là lực lượng đả kích bằng thân thể! Lực lượng tập trung, thủ pháp rất nhanh, đây là một ngoại gia cao thủ! Đã lâu rồi mới chứng kiến một ngoại gia cao thủ đạt tới trình độ thế này!

Cửu trường lão cau mày nhìn thương thế của Tiêu Phượng Ngô mà nói.

Bốn người còn lại đồng thời lộ ra thần sắc kinh dị.

Chỉ có tiểu công chúa đang khóc thút thít đến hai mắt đẫm lệ hai mắt đẫm lệ, nghe xong không hiểu liền vừa khóc vừa hỏi:

- Cái gì gọi là lực lượng đả kích bằng thân thể?

- Đó là không dùng huyền khí, tất cả đều sử dụng lực lượng của bản thân mà ra tay công kích!

Tam trường lão xem xét cẩn thận một phen, sắc mặt trầm trọng nói tiếp:

- Nhìn thương thế này, nếu người này dùng tới huyền khí, Phượng Ngô cho dù có chín cái mạng cũng không chịu nổi một chiêu, người này tuy xuống tay độc ác nhưng vẫn còn có chút chừng mực!

Năm người đều nhăn tít đôi mày, chỉ lấy lực lượng thân thể, hơn nữa không sử dụng huyền khí mà có thể làm cho Tiêu Phượng Ngô có tu vi Kim Huyền trở thành bộ dáng này, chỉ có thể có một lý do, võ công người này hơn xa Tiêu Phượng Ngô, thực lực tối thiểu cũng phải là Ngọc Huyền, hoặc Địa Huyền. Tuy cao thủ Ngọc Huyền hay Địa Huyền còn chưa nằm trong mắt những người này, nhưng chỉ bằng việc sau khi người này đả thương Tiêu Phượng Ngô, lại có đảm lượng lấy đi Tuyết Tàm Giáp, dấu hiệu của Phong Tuyết Ngân Thành, chứng tỏ người này tuyệt không đơn giản!

Nhưng vô luận như thế nào, cừu này không thể không báo!

- Tiểu công chúa, người không nên gấp gáp, từ từ ổn định hơi thở rồi chậm rãi kể lại, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Mộ Tuyết Đồng nói từ tốn.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất