Dị Thế Tà Quân

Chương 520: Tâm ma cuối cùng biến mất

: Gàviệttrì

Nói thật, Quân Mạc Tà cho rằng. Nếu mình là Tiêu Hàn, lúc trước sẽ lựa chọn trực tiếp khiến cho Quân gia triệt để diệt tuyệt! Còn lo nghĩ thành chủ tức giận cái rắm? Hàn Yên Dao tự mình hại mình? Ngươi như là đi theo người khác rời bỏ ta, tại sao ta phải quan tâm ngươi tự mình hại mình? Giết xong rồi hãy nói!

Dù sao thành chủ cũng không thể vì ta giết cả nhà Quân gia mà khiến cho ta nợ máu trả bằng máu!

Nhưng nếu là đứng ở phương diện Quân Vô Ý. Cũng là vô tội! Cái gì cũng không biết. Không biết mình đã yêu một nữ tử không nên yêu. Rõ ràng là rước đại họa vào thân! Thế gian này còn có công đạo hay không? Chỉ là một hồi luyến ái mà thôi, lại muốn toàn bộ gia tộc trả một cái giá lớn?

Huống chi trước khi yêu thương, ta nào biết đâu rằng trước mặt nữ tử là ai? Hỏi cũng không nói nha. Hôm nay vì chuyện này, Tiêu Gia các ngươi tạo sát nghiệp to lớn như thế, liên lụy nhiều người vô tội như vậy. Giờ chúng ta có năng lực trả thù, há có thể không báo phục?

Cho nên chuyện này chính là một mớ bòng bong!

Vô cùng hỗn loạn. Ai cũng cho là mình chính xác, chỉ vì mọi người lập trường bất đồng!

Nhưng nếu là nhất định phải nói có sai, như vậy ba phương đều có sai. Hàn Yên Dao sai tại nhiệm tính, chỉ cần nhìn thấy Quân Vô Ý, tình đầu ý hợp, nên thẳng thắn thành khẩn bẩm báo thân phận, sau đó lập tức phản hồi Ngân Thành, thỉnh phụ thân làm chủ, mặc kệ đồng ý hoặc là không đồng ý. Tin tưởng cũng sẽ không phát sinh sự tình như thế. Nhưng Hàn Yên Dao lại khư khư cố chấp chính mình để lại. Vì nhất thời vui vẻ mà tạo thành bi kịch khó có thể vãn hồi.

Tiêu Hàn lỗi tự nhiên là lớn nhất! Hắn sai thứ nhất là không nên quá liên lụy người vô tội.

Tạo thành vô biên sát nghiệt; mà cái sai đặc biệt lớn nhất là lúc trước là hắn nên đem toàn bộ người trong Quân gia giết sạch. Quyết không lưu lại hậu hoạn, bất cứ kẻ nào còn tồn tại sau này đều trở thanh một phương báo thù khốc liệt nhất! Quân gia người một nhà tổng cộng tám miệng ăn, trực hệ! Ngươi giết của người ta hai con trai cùng hai cháu trai. Rồi lại làm tàn phế một đứa, càng làm cho vợ người ta đau lòng quá độ bởi vậy đang ngủ say mười năm, toàn thế gia sụp đổ, chỉ để lại một lão già nua lớn tuổi, một tên quần áo lụa là không chịu nổi, cừu hận như vậy, sớm đã không chỉ là bất cộng đái thiên, coi như là đời đời kiếp kiếp, cũng muốn trả thù huyết hải thâm cừu!

Thù này vĩnh viễn không thể xóa nhòa, không thể tiêu tan!

Sơn thủy đổi dời, Hàn gia Tiêu Gia có thể thành lập Phong Tuyết ngân thành, nhưng đợi một thời gian, Quân gia vì sao không thể thành siêu cấp thế lực trong thiên hạ? Cho nên hiện tại Tiêu Gia, chẳng khác gì là chính mình ăn quả đắng!

Tự nhiên, ba phương diện đều nuốt quả đắng, do chính mình tạo ra!

Đương nhiên, cái này cái gọi là ba phương quả đắng. Trong đó tự nhiên cũng không có thiếu các nhân tố khác, tỷ như Thiên Hương hoàng thất, trừ phi Thiên Hương hoàng thất ý muốn mượn thực lực của Ngân Thành Tiêu Gia triệt để phá hủy thế lực Quân gia trong quân đội, nếu không với Tiêu gia lúc trước quyết sẽ không dễ dàng như thế, Quân gia hai đời năm tên tướng soái lại càng không phải bốn tử một tàn!

Việc này kết quả mặc dù thỏa mãn phần lớn tâm nguyện của Thiên Hương hoàng thất, thực sự làm cho hắn cùng Quân gia kết thù oán khó giải quyết, chỉ là việc này cũng không trong sáng hóa, Quân lão gia tử tuy ẩn ẩn đoán được, nhưng hắn vẫn thủy chung không muốn chính diện đối mặt với chuyện này, Quân Mạc Tà vẫn để chuyện này ở trong lòng, bất quá không có chứng cớ xác thực, Quân đại thiếu rất rõ ràng, trước khi mình có được chứng cứ hoàn toàn chính xác thì hắn sẽ không động thủ, bởi vì một khi động thủ, người thứ nhất muốn đối mặt chỉ sợ là gia gia của mình Quân Chiến Thiên!

Một nhân tố lớn khác lại là đến từ Ngân Thành, Tiêu gia trong lòng ý định cướp ngôi, từ xưa đến nay, bọn họ tính kế chính là vũ lực giành quyền, hòa bình diễn biến hai đại sách lược.

Cái gọi là hòa bình diễn biến chính là muốn âm mưu tính kế khiến toàn bộ nam nhân Hàn gia tuyệt tự tuyệt tôn, sau đó cho con cháu cưới vợ Hàn gia, tựu lấy Tiêu Hàn, Tiêu Phượng Ngô hai thúc cháu cưới hai tỷ muội Hàn Yên Dao, mắt thấy đại kế sặp thành, lại bỗng nhiên xuất hiện Quân Vô Ý ngoài ý muốn can dự, khiến kế hoạch phát sinh biến cố. Kế hoạch Tiêu gia nhiều năm, trở thành bọt nước, như thế nào không hận Quân gia? Làm sao có thể không diệt Quân gia? Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất của việc Tiêu gia trưởng bối không tiếc lấy mạnh hiếp yếu, lấy đại áp chế đối phó Quân gia!

Rồi sau đó bởi vì Đông Phương Thế Gia can dự, tạo thành vũ lực lớn đối đầu với Tiêu gia, dùng vũ lực giải quyết ân oán, vì vậy mới có quãng thời gian mười năm hòa hoãn này. Mà trong vòng mười năm này Hàn gia cũng có một nữ tử khác là Hàn Yên Mộng trưởng thành. Nước cờ hòa bình lại có cơ hội tái hiện, nhưng đáng tiếc người định không bằng trời định!

Một chuyến đi Thiên Nam, nhiều biến cố ngoài ý muốn đã làm cho Tam, Ngũ trưởng lão và các trưởng lão họ Hàn biết được suy tính của bọn họ. Lão huynh đệ cùng mình ở chung vô số năm tháng, lại lòng lang dạ sói như vậy, âm mưu tính toán lâu nay thất bại, thậm chí tính toán cướp ngôi cũng đã không còn là bí mật, chỉ có thể giết trừ đi. Mà hết thảy lại là bởi vì Quân gia!

Nói chung, toàn bộ bố cục trước kia của Tiêu gia tương đối thành công. Cao tầng Hàn gia đến nay vẫn là chưa hay biết gì, mà duy nhất hai người thuộc Hàn gia may mắn đào thoát sống sót cũng chỉ là Mộ Tuyết Đồng và Hàn Yên Mộng mà thôi.

Nếu là theo hai phương diện phân tích, Quân Vô Ý cùng Hàn Yên Dao thậm chí ngược lại là người thụ hại! Tiêu gia quyền lực dục vọng giận chó đánh mèo!

Tuy rằng chỉ nghe kì danh mà chưa được gặp mặt, nhưng Quân Mạc Tà cũng đại khái biết tính tình vị tam thẩm Hàn Yên Dao. Đây tuyệt đối là một nữ nhân đặc biệt dám làm dám chịu vả lại còn liều lĩnh! Nếu không, tuyệt đối làm không ra việc này! Vạn nhất đến lúc lão nhân gia có làm gì ảnh hưởng tới Quân Vô Ý trực tiếp lấy thanh kiếm cắt cổ cũng không phải là việc ngoài dự đoán của mọi người!

Bất kể như thế nào, dù sao cũng là tận lực đợi ngươi nhiều năm như vậy, vì ngươi, ta không tiếc tánh mạng. Không tiếc làm trái gia tộc, lòng tràn đầy suy nghĩ về ngươi, thật vất vả rốt cục hết thảy đều kết thúc, nếu có thể tái kiến ngươi coi như đó cũng là một truyện hạnh phúc. Đoàn tụ sum vầy, ngươi lại đến nói một câu: vì áy náy, chúng ta không thể cùng một chỗ?

Đây là lời nói chó má gì? Người nào cũng biết ngươi khó chịu, nhưng, chẳng lẽ ta sẽ không khó chịu sao?

Cho nên, Quân Mạc Tà hiện tại nhất định phải khiến cho Quân Vô Ý cởi bỏ khúc mắc này! Hết thảy mọi thứ, ngọn nguồn hoặc là tới từ đôi uyên ương này. Nhưng lại không thể đem toàn bộ tội để cho hai người này gánh chịu, thiên ý trêu người có là chi, người đời an bài có là chi, miệng lưỡi thế gian chọc ghẹo cũng có là chi. Cố chấp tự mình gánh toàn bộ tội tình. Không những không khôn ngoan, lại đem mình tác dụng ngược lại, thật sự là một cái ý nghĩ ngu ngốc!

Thực đợi cho Ngân Thành mọi việc hiểu rõ, Quân Vô Ý lại vẫn không thể điều chỉnh lời của mình, như vậy, chờ đợi Quân Vô Ý, rất có thể lại là một tràng bi kịch khác!

Mà đêm nay, tuy rằng thời cơ có chút không thích hợp, nhưng Quân Mạc Tà không có lựa chọn nào khác.

Không từ mà biệt, sau khi trải qua sự cầu trợ của Mộ Tuyết Đồng cùng Hàn Yên Mộng, rất nhiều chuyện cũng đã được rõ ràng, Quân Vô Ý trong lòng nhất định khó mà bình tĩnh! Trong lòng không cách nào tránh khỏi sẽ nghĩ tới tuyệt sát Tiêu gia, cứu Hàn Yên Dao.

Nhưng, tâm kết của hắn chưa mở ra. Chỉ sợ sau khi tiến lên quay lại nhìn thì đã là tử lộ! Tràn đầy cảm giác tội lỗi mặc cảm. Thực dễ dàng mất đi lý chí đưa ra quyết định sai lầm!

Cho nên Quân Mạc Tà nhất định phải trước khi trong đầu hắn xuất hiện ý niệm này phải làm cho hắn từ bỏ, nếu không, lấy tính cách của Quân Vô Ý, một khi đã nhận định một việc rồi phải tiến hành đến cùng…Tuyệt không bỏ ngang! Đừng nói Quân Mạc Tà chỉ là hàng tiểu bối (con cháu), cho dù là lão gia tử tự mình khuyên can cũng không có tác dụng gì!

Cho nên tối nay tuy rằng không phải thời cơ thích hợp nhất, nhưng cũng đã là cơ hội cuối cùng!

Tâm bệnh cho tới bây giờ chỉ có tâm thuốc mới có thể chữa, đối với dạng tâm bệnh này, chỉ có thể dùng loại thuốc mãnh liệt nhất! Quân Vô Ý nếu bứt rứt, vậy hãy để cho hắn bứt rứt lên tới cao nhất đi! Nói cho hắn biết, kỳ thật ngươi tự cho là trước kia xây dựng công tích vĩ đại, căn bản chính là ở nghiệp chướng; ngươi sớm tạo ra vô biên tội ác, thậm chí toàn cả gia tộc chết đi cũng không đủ chuộc tội!

Nhìn rõ chưa, ngươi cùng nhìn rõ rồi chứ, còn chưa rõ vậy thì bó tay!

Nếu là như thế này còn không tỉnh thì Quân Mạc Tà cũng không có biện pháp!

Cho nên Quân Mạc Tà sau khi nói xong, lập tức rời đi.

Bởi vì Quân Vô Ý hiện tại cần tỉnh táo lại cẩn thận tự hỏi! Tự hỏi để rõ trắng đen!

Kỳ thật trong cuộc sống vinh hoa phú quý, quan to lộc hậu, thậm chí muôn đời lưu danh, sách sử lưu danh, đều là xây dựng ở trên cơ sở tội ác!

Vương hầu đại tướng như thế, đế vương càng phải như vậy!

Một quốc gia quốc thái dân an, nhất định xây dựng trên trụ cột của sự bị ai mất mát!

Hòa bình, cho tới bây giờ đều là lúc sau của chiến tranh!

Cho dù là buôn bán cũng sẽ có đối thủ cạnh tranh lừa gạt ngươi; bọ ngựa bắt ve không ngờ chim sẻ đứng sau!

Chỉ có nhiều kẻ buôn bán thất bại mà tự sát, táng gia bại sản. Tính tâm kế với nhau, lừa gạt lẫn nhau chỉ còn lại người cuối cùng mới gọi là phú ông địch quốc! (Ý nói giàu vãi hà:12:.)

Nhưng mà còn xa xa trận đấu tranh mới chấm dứt, trận đấu tranh tiếp theo rất có thể đang nổi lên bên trong. Đại phú ông này tuy phú khả địch quốc tùy thời cũng có thể trở thành vật hi sinh cho cuộc đấu tranh!

Đạo lý kia thật sự là đơn giản, cũng như không có trộm cướp đáng khinh, sao có minh tinh đáng giá? Không có phần tử phạm tội sa lưới thì làm sao có cảnh sát anh minh? Không có tham quan hoành hành, như thế nào hiển lộ thanh quan liêm khiết?

Một con hổ từ lúc bé đến già ăn thịt bao nhiêu con thỏ? Con thỏ có tội sao? Nên vì lão hổ no bụng mà chết sao?

Cá lớn nuốt cá bé, người mạnh là vua, thế gian vạn vật. Ai cũng như thế!

Đạo lý chính là như vậy, minh bạch rồi chính là minh bạch rồi. Không rõ chính là không rõ!

Sự tình luôn tồn tại tính hai mặt, người cũng đều có lập trường của riêng mình!

Liền tỷ như xem một quyển sách, nếu đứng ở góc độ diễn viên, diễn viên chính là chính xác! Nhưng, nếu là ngươi đứng ở diễn viên đối lập, nhân vật phản diện thì lại khác, cảm thấy bọn hắn làm như thế thật ra là vô cùng chính xác. Cũng không phải là đi xem sách tìm khoái hoạt, mà là đi tìm tai vạ!

Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia nói rất nhiều, rồi thật là tiêu sái vỗ vỗ mông đi ngủ. Nhưng Quân Vô Ý Quân tam gia vẫn ở trong sân chịu gió lạnh sương đêm si ngốc đứng một đêm!

Sắc trời sáng rõ, Quân Vô Ý một thân sương sớm, đầu đầy sương trắng, hai mắt hoang mang, cau mày. Tựa hồ khổ tư việc gì.

Thân mình vẫn là như vậy đứng im cũng không nhúc nhích!

Ánh trăng rơi xuống dần dần sáng lên. Quân phủ hạ nhân đã lục tục bận rộn lui tới, chứng kiến Tam gia cứ như vậy một thân sương sớm, ai cũng không dám hỏi nhiều. Rón ra rón rén theo một bên rất nhanh trốn.

Mặt trời dần dần hiện lên, một luồng màu vàng sáng rỡ xuyên phá sương mù, chiếu vào đình viện, vừa lúc lóe lên trước mặt Quân Vô Ý!

- Ha ha ha…

Quân Vô Ý đột nhiên điên cuồng cười ha hả, hắn cười đến trong mắt chảy ra lệ. Ngồi chồm hỗm xuống, dùng tay đấm xuống đất, chính là không ngừng cuồng tiếu!

Hắn cười đến thật sự thực điên cuồng, cũng rất tùy ý, khuôn mặt xưa nay lãnh đạm, hiện giờ đã muốn cười đến lộ vẻ đỏ tươi, cười không ngừng được cả người run rẩy, trên mặt nước mắt, lại vẫn không có một chút đình chỉ.

- Ha ha thì ra là thế! Thế gian vốn là không tồn tại cái gì đơn thuần rất đúng cùng sai, cũng không tồn tại cái gì chính nghĩa tội ác! Anh hùng một quốc gia này. Không phải là một ác ma đối với quốc gia khác sao! Ta chỉ cần không có lỗi người nhà, không có lỗi chính mình, không có lỗi ta lương tâm của mình, cần gì để ý nhiều như vậy!

Hắn cười ha ha lên, trên mặt nước mắt vẫn tuôn rơi, đột nhiên bùm một tiếng. Đối mặt hướng Đông thẳng tắp quỳ xuống:

- Đại ca, nhị ca! Còn có các huynh đệ của ta, Vô Ý cần thay đổi. Mọi người ủng hộ Tam đệ chứ? Ha ha, yên tâm. Mọi nhi đồng, đều là hài tử của ta, ta sẽ hết sức bù lại, hết sức làm mọi việc! Không vì gì khác. Chỉ vì lương tâm tiểu đệ mà thôi!

Hắn cúi đầu dập xuống một cái, sau đó chậm rãi đứng lên, đối mặt với ánh mặt trời, ngửa mặt lên trời kêu một tiếng dài!

Tiếng kêu này, tựa hồ là xóa hết mười năm buồn bực!

Xa xa, Quân lão gia tử vui mừng nhìn sang bên này. Vuốt râu, nghiêng đầu nói:

- Hắn nghĩ thông suốt sao?

Quân Mạc Tà đứng ở bên cạnh hắn, hắc hắc cười cười:

- Xem ra là nghĩ thông suốt, cuối cùng là nghĩ thông suốt!

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nghĩ thông suốt là tốt rồi!

Lão gia tử liên tục gật đầu, bộ dạng rất là thoải mái.

Khúc mắc của Quân Vô Ý luôn luôn là tâm bệnh lớn nhất của lão gia tử. Nhưng loại sự tình này lão cũng không có biện pháp hữu hiệu nào cả, chỉ là bên ngoài bất động nhan sắc, bên trong ruột nóng như lửa đốt. Hôm nay thấy hắn đột nhiên thay đổi không thể nghi ngờ lão gia tử cực kì vui mừng

- Ngươi rốt cuộc dùng biện pháp gì? Ta trước dốc cạn túi, cũng không có hiệu quả

Lão gia tử thực có hứng thú hỏi.

- Cũng không còn gì biện pháp tốt, chính là ăn ngay nói thật mà thôi.

Quân Mạc Tà rất đắc ý. Mặt mày hớn hở nói:

- Cháu chính là nói rõ ràng cho Tam thúc. Gia môn ta ông cháu sáu mươi mấy năm lãnh binh đánh giặc, tính ra cũng phải bị mất hơn một ngàn vạn cái nhân mạng đi? Hơn một ngàn vạn cái nhân mạng, người nào không phải lưu lại cô nhi quả mẫu? Nếu là đều tính thành tội nghiệt, chuộc hết sao? Sau đó Tam thúc chính mình liền ngộ ha ha ha.

- Nói cũng đúng a, aizzz đây đều là tội nghiệt a!

Không nghĩ tới Quân lão gia tử nói lời này, như có suy nghĩ gì, chắp tay sau đít ngửa mặt lên trời thở dài. Thần sắc cô độc:

- Mấy ngàn vạn người cô nhi quả mẫu a

Quân lão gia tử nói chuyện nửa ngày, đột nhiên đến chắp tay sau đít, thần thái có vẻ không vui đi rồi.

Quân Mạc Tà trợn mắt há hốc mồm! Ta fuc...! Không thể nào? Chẳng lẽ ta vừa chữa lành một cái tâm bệnh. Bên này ta lại có thêm một người sao?

Quân đại thiếu gia đi theo lão gia tử một đoạn, lại bị lão gia tử một cước đạp trở về:

- Cút! Đi theo lão phu làm gì? Ngươi cho là lão phu với Tam thúc không nên thân của người làm ra cử chỉ điên rồ sao? Nên làm gì thì làm đi!

Quân Mạc Tà hắc hắc một tiếng, nhất thời yên lòng. Nhãn châu xoay động, lấy ra một cái bình ngọc:

- Ông nội, ngài hiểu lầm rồi, cháu đi theo ngài chính là muốn nói ngài đem vật này ăn đi.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất