Dị Thế Tà Quân

Chương 568: Tam đại thánh địa

: c0f7e3

Trữ Vô Tình sắc mắt đại biến. Lui ra sau hai bước. Tay chân có chút run rẩy. Nhìn thảm trạng của Dư Nhất Bán như vậy hắn nào còn có nửa điểm hứng thú nếm thử?

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy trong trận doanh bên mình hô lớn: "Trữ Vô Tình, buông kiếm!"

Trữ Vô Tình ngẩn ra, vừa cúi xuống nhìn đột nhiên sợ hết hồn. Vội vàng buông tay, trường kiếm rơi trên mặt đất vang lên một tiếng, chỉ thấy trên thân kiếm một đoàn hắc hỏa nho nhỏ chậm rãi lan tràn thiêu đốt, đã đem mũi kiếm thiêu đốt mất một góc.

Vừa rồi một kiếm của hắn chặt đứt cánh tay cùng đùi Dư Nhất Bán, trên mũi kiếm cũng chạm phải hắc hỏa, không ngờ bất tri bất giác đã thiêu đốt lên, đáng sợ nhất chính là, hắc hỏa này hoàn toàn vô thanh vô tức, không có nửa điểm nhiệt lượng. Ngay cả kim chúc cũng có thể thiêu đốt, nếu không phải đồng bọn phía sau nhắc nhở …

Sắc mặt Trữ Vô Tình nhất thời trắng bệch như giấy. Nghĩ lại mà không ngừng kinh hãi. Nếu mình cứ như vậy cầm kiếm trở về, chỉ sợ trong nháy mắt công phu đã thiêu lên tay mình. Lại nghĩ đến tình cảm bi thảm của Dư Nhất Bán, hắn rốt cuộc nhịn không được rùng mình một cái. Nhìn trường kiếm trên mặt đất bị hắc hỏa chậm rãi thôn phệ từng chút. Tim Trữ Vô Tình đau như dao cắt.

Đây chính là binh khí mình yêu thích nhất!

Lại nhìn Dư Nhất Bán, đã thấy hắc hỏa không biết từ khi nào đã bốc lên lần thứ hai, phía dưới đã thiêu tới tiểu phúc, phía trên đã bị thiêu đốt chỉ còn lại nửa hộp sọ và một bên ngực. Giờ phút này Dư Nhất Bán rốt cuộc đã không còn tiếng kêu gào, nhưng vẫn còn lưu lại một hơi thở, đây cũng bởi vì thân mình hắn huyền công cao cường, khí mạch trầm sâu. Nhìn thân thể hắn co giật, có thể thấy hắn đang thống khổ như chịu tra tấn của địa ngục.

Dư Nhất Bán rốt cuộc cũng đã chết. Ngay cả một chút tro cốt cũng không lưu lại. Dưới sự thiêu đốt bá đạo của Hỗn Độn Hỏa, thậm chí cả cơ hội hóa thành sương khói cũng không có, cứ như vậy hư không tiêu thất. Một cao thủ cấp Chí Tôn như vậy, không ngờ chưa kịp thi triển tuyệt kỹ của mình, cứ như vậy u mê mà chết. Từ đầu tới cuối hắn chỉ mới quơ quơ ống tay áo. Đối phương thậm chí chưa động thủ, cư nhiên mạc danh kỳ diệu lửa từ dưới đất bốc lên cứ như vậy mà thiêu sống hắn. Mãi cho đến chết, thần trí hắn vẫn thanh tỉnh như cũ, phải chịu đựng cực đại thống khổ! Loại cảm giác kinh khủng tuyệt vọng khi thân thể mình từng từng bị thiêu đốt, chậm rãi biến mất này… Tất cả đồng bọn chiến hữu lại không ai có thể giúp mình, đều trơ mắt nhìn mình chậm rãi biến thành tro bụi.

Mọi người nhìn không chớp mắt. Quả nhiên hắc hỏa khủng bố không gì không thể thiêu đốt, sau khi đốt sạch thân thể Dư Nhất Bán cùng bội kiếm của Trữ Vô Tình vẫn tiếp tục thiêu đốt trên mặt đất, thủy chung không tắt. Hắc bào nhân vẫy tay, hắc hỏa từ từ bay lên, rơi vào trong tay hắn, rốt cuộc biến mất không thấy. Trên mặt đất chỉ còn lại một vùng trống rỗng, cũng không còn một chút hài cốt, mảnh kiếm nào. Nhìn thấy khoảng trống bắt mắt kia, mọi người đều ngơ ngẩn không nói gì, giống như một đám tượng đất.

Sau một lúc lâu không nói gì, Tử Kinh Hồng thở dài một hơi, đột nhiên phát hiện trên trán mình có gì đó, đưa tay quyệt qua lúc này mới biết không biết từ lúc nào mình đã đổ mồ hôi đầy đầu. Một trận gió lạnh đi qua, trong lòng lạnh lẽo giống như bị tưới một gầu nước lanh. Thực lực của Dư Nhất Bán cùng mình đại khái tương đương, mình có thể hơn một chút nhưng chênh lệch tuyệt đối không lớn, thế nhưng hắn lại bị người ta nhẹ nhàng hành hạ đến chết, thậm chí ngay cả người ta động thủ ra sao cũng không biết.

Tuy nói là người trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỉnh táo, nhưng ngay cả bao nhiêu người đứng xem như vậy, không một ai phát hiện ra hắc bào nhân kia ra tay như thế nào, nếu hắn nhằm vào mình động thủ thì thế nào? Mình có thể may mắn thoát được không? Đáp án là không!

Điều này đã quá rõ ràng! Không cần phải phân tích lung tung nữa.

Tiếp tục nhìn sang những người khác, mọi người cử động cũng không sai biệt lắm: Ánh mắt đăm đăm, thân thể cứng đờ, trên mặt mồ hôi đầm đìa chảy. Những người này, năm xưa có ai không phải từng hoành hành thiên hạ, quát tháo rung trời? Nhưng giờ phút này tất cả mọi người tụ tập lại đây, không ngờ vẫn bị người nọ dọa đến mức như vậy.

Chuyện này cũng chỉ có thể nói, thực lực của hắc bào nhân kia quả thực quá quỷ dị biến thái đi.

"Tử Kinh Hồng, ngươi còn có lời nào chưa nói sao? Hay là còn có chuyện gì cần phải cùng ta thương nghị?" Quân Mạc Tà chắp tay sau lưng, ánh mặt lãnh đạm dừng lại trên người Tử Kinh Hồng lành lạnh hỏi.

Cơ hồ đồng thời, khí thế hắc bào nhân trở nên phi thường không ổn định, dường như đã tràn ngập tức giận. Khí thế cuồng bạo giống như biển khơi cuộn sóng. Sóng dâng ngập trời, từng đợt từng đợt trùng kích tới. Tử Kinh Hồng lắp bắp kinh hãi. Biết rõ hắc bào nhân cường đại trước mặt này hiển nhiên đã sắp sửa đến giới hạn bùng nổ. Nếu mình không thể lập tức đưa ra một câu trả lời thuyết phục, chỉ sợ hắn sẽ lập tức ra tay, diệt sát toàn bộ mình cùng những người bên cạnh.

Thế nhưng hắn nào biết được, hiện tại trong lòng Quân Mạc Tà có thể nói là gấp gáp đến mức không chịu nổi, lúc này cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì mà thôi; khởi động Âm Dương Động còn chưa có việc gì, nhưng vừa dùng đến Hỗn Độn Hỏa thì vô cùng chật vật, hơn nữa càng ngày càng có cảm giác không ổn… năng lượng dần dần xao động, thậm chí có cảm giác không thể khống chế được.

Quá trình dung hợp lúc này đã được một thời gian dài, tinh thần lực của Quân Mạc Tà đã dần dần không thể chịu nổi năng lượng của Hồng Quân tháp! Tùy lúc đều có thể không khống chế được, tới lúc đó hắn cũng chỉ có thể bất lực.

Nếu tiền bối đã có lệnh, vậy chúng ta lập tức lui đi. Bất quá, về chuyện thần đan, vẫn thỉnh tiền bối cân nhắc một ít, dù sao đoạt thiên chi chiến cũng không phải là việc của riêng ai, mà chính là chuyện của cả huyền giới, là đại sự liên quan đến tương lai của huyền huyền đại lục.

Tử Kinh Hồng cung kính khom người.

Ân, chuyện này, trong lòng ta tự biết xử lý; đợi thời cơ thích hợp, ta sẽ đi Tam Đại Thánh Địa mộ lần! Ha Ha, Tam địa thánh địa, ta nhất định sẽ đi.

Quân Mạc Tà trầm giọng chậm rãi nói. Nhưng trong lòng lại đang thầm cắn răng bất quá ta cũng không đi đem thần đan cho các người, mà là đi trút giận! Đi giết người! Có gan khi dễ Quân gia ta như vậy, lần này sao lại không trả lại cho lấy lại một chút? Làm thế nào thể hiện cho Tam Đại Thánh Địa một mảnh thịnh tình?

Đã như vậy, đa tạ tiêng bối cho phép! Tử Kinh Hồng vui mừng không xiết, thi lễ thật sau, rồi lại có chút lắp bắp nói: Nhưng không biết vào thời gian nào thì…

Đủ rồi. Trong vòng hai năm, chậm nhất là trước đoạt thiên chi chiến ta sẽ đích thân tới Tam Đại Thánh Địa! Bọn ngươi còn chuyện gì sao? Không có chuyện gì biến đi, Quân gia nơi này, sau này không đừng có trêu chọc tới, nếu còn muốn nói gì, vậy cũng không cần đi nữa! Bên ngoài các ngươi như thế nào, lão phu cũng không có hứng thú đi quản, ta chỉ nói đến đây thôi!

Quân Mạc Tà cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, linh hồn tựa hồ cũng bị xé rách, hắn gần như muốn rên lên thành tiếng.

Quân Mạc Tà thậm chí cảm giác được, thống khổ như vậy chưa chắc đã thấp hơn Dư Nhất Bán vừa rồi phải thừa nhận nối thống khổ hỏa thiêu …

Vậy xin tiền bối cho biết danh hào. Để cho tại hạ trở về cũng có một chút khai báo.

Tử Kinh Hồng đã quyết định rời khỏi, phất tay làm một cái thủ thế, tổng cộng tám mươi chín người của Tam Đại Thánh Địa vô luận bị thương hay không đều tụ lại một chỗ chuẩn bị rời đi.

Độn Thế Tiên Cung tuy rằng bi phẫn, nhưng cũng không có biện pháp. Dư Nhất Bán hiện tại ngay cả một sợi lông cũng không còn, cho dù bi phẫn, cũng có thể làm sao? Báo thù? Quả thực nói giỡn. Voi giẫm chết một con kiến, con kiến khác cũng muốn báo thù. Nhưng vấn đề là báo thù như thế nào?

Hết thảy chỉ có trở về thỉnh cung chủ cân nhắc quyết định, hiện tại nếu miễn cưỡng ra tay, bất quá chỉ là bỏ đi thêm vài mạng người. Mắt thấy Chí Tôn Kim Thành cùng Mộng Huyễn Huyết Hải chuẩn bị bỏ chạy, đám người Trữ Vô Tình cũng đã chuẩn bị bỏ chạy theo.

Lão hủ Phong Tuyệt Tình, năm đó có một ngoại hiệu gọi là Tuyệt Tình Trảm Thiên!

Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng nói:

Nếu như huynh đệ nghìn năm trước vẫn còn, hẳn có thể biết tên lão phu. Trở về mà hỏi tiền bối của các ngươi đi!

Tử Kinh Hồng dùng sức hít một hơi, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, trong lòng một mảng rung động. Khó trách lại có thể có thủ đoạn đoạt thiên địa tạo hóa như vậy, người trước mắt không ngờ là một siêu cấp lão quái vật sống hơn ngàn năm.

Không biết nói gì nữa, hắn cung kính thi lễ:

Phong tiền bối, tại hạ xin cáo từ, tùy thời hoan nghênh Phong tiền bối tiên giá quang lâm Tam Đại Thánh Địa.

Quân Mạc Tà hừ một tiếng, không đáp lại, khoanh tay xoay người không để ý tới, khí tức trên người cũng càng thêm cuồng bạo, cũng đã đến điểm giới hạn không khống chế nổi.

Nhưng một đám người Tử Kinh Hồng lại một lần nữa hiểu lầm, cảm giác lão tiền bối sống hơn ngàn năm này đã rất bất mãn với sự dây dưa của nhóm người mình, tùy thời đều có thể ra tay, không khỏi đều kinh hoảng trong lòng.

Tử Kinh Hồng vội quyết đoán, quát lên:

Đi!

Tám mươi chín người đồng thời bay lên, tốc độ của cường giả cấp bậc Chí Tôn cực kỳ mau lẹ, vừa lóe lên đã muốn vượt ra ngoài tường bao của Quân gia, cơ hồ trong nháy mắt đã tiêu biến trong gió tuyết mờ mịt.

Cuối cùng cũng đã đi!

Cuối cùng cũng đi sạch rồi!

Quân Mạc Tà cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn đã sớm chống đỡ không nổi áp lực khổng lồ của Hồng Quân tháp, Quân Mạc Tà lúc này đã sớm tới cực hạn, giống như Tôn hành giả bị đè ép dưới ngũ hành sơn! Hồng Quân tháp vốn là thế gian vô thượng thần vật, bộc phát ra uy lực làm sao thân thể phàm phu tục tử của Quân công tử có thể đủ khả năng thừa nhận?

Quân Mạc Tà phát huy toàn bộ tinh thần lực nỗ lực để khai thông dung hợp với Hồng Quân tháp, đổi lấy đại giới sử dụng, hậu quả là toàn bộ tinh thần bản thân toàn diện phản phệ, còn phải gánh chịu toàn bộ áp lực của Hồng Quân tháp! Nếu không phải Quân Mạc Tà kiên nhẫn kinh người, tận lực chống đỡ, một chút cũng không dám lơ là, chỉ sợ đã sớm hồn phi phách tán!

Cường địch cuối cùng rời đi, tâm thần Quân Mạc Tà cơ hồ thả lỏng theo bản năng, một cỗ khí thế cuồng bạo dị thường giống như thuốc nổ ầm ầm bạo tán!

Một cỗ khí thế gần như không thể chống cự lại chợt bùng nổ. Khiến cho đám người Mai Tuyết Yên muốn tiến lên cám ơn cũng không chịu nổi mà ngạt thở, một cỗ thiên địa chi uy bàng bạc hiện ra trước mặt, nhịn không nổi dâng lên một cỗ kính sợ từ tận đáy lòng, có một loại xúc động muốn

quỳ xuống!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất