Dị Thế Tà Quân

Chương 766: Thánh Vương Đan!

Tuyệt Lộ

Mai Tuyết Yên lông mày như dựng đứng, khuôn mặt hiện rõ nỗi đau buồn. Nàng có thể đoán được người có sức ảnh hưởng quan trọng nhất bây giờ đối với Quân Mạc Tà không thể nghi ngờ chính là Đông Phương Vấn Tâm. Sau đó là lão gia tử Quân Chiến Thiên, người thứ ba mới có thể là mình hoặc là Quân tam gia, Quân Vô Ý.

Địch nhân trừ phi là bất chấp tất cả, không để ý tới người trong thiên hạ, trực tiếp đối phó cả Quân gia. Nhưng theo kinh nghiệm của Mai Tuyết Yên, cao thủ Thánh Giả ra tay tuyệt sẽ không làm như vậy.

Nhưng nếu mục tiêu là Quân Chiến Thiên, chỉ sợ những ngày này đối phương sớm đã xuống tay. Nếu đối phương vẫn không có động tĩnh gì, như vậy mục tiêu nếu không phải mình thì nhất định là Đông Phương Vấn Tâm. Mai Tuyết Yên trong nháy mắt liền nghĩ tới điều này, tức khắc liền nghĩ ra kế sách ứng phó.

Cho nên Mai Tuyết Yên mới an bài Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ ở chung một chỗ. Vạn nhất khi đánh giết xảy ra không lan đến hai người này. Lấy tu vi hai nàng cho dù là chỉ quét ngang qua một chút sợ rằng cũng chịu không nổi. Quân Mạc Tà vắng mặt, Mai Tuyết Yên nhất định phải bảo vệ tất cả mọi người thật tốt. Bởi vì đây là trách nhiệm của nàng, mà đã là trách nhiệm thì phải ra sức gánh vác.

Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ lặng đi một chút, lại chứng kiến sắc mặt Mai Tuyết Yên lộ rõ vẻ trầm trọng, tựa hồ sắp chuyện trọng đại phát sinh. Hai người trong lòng đều cảm thấy rùng mình, nhu thuận gật đầu đáp ứng. Đối với Mai Tuyết Yên, hai người đều bội phục đến sát đất. Nàng đã sắp xếp như vậy thì tự nhiên có dụng ý của nàng, mình chỉ việc thực hiện không cần hỏi.

Giờ phút này Mai Tuyết Yên có cảm giác nuốt không trôi.

Nàng hay nhíu mày, suy tư... như mang tâm sự nặng nề.

Đoạn đường về nếu bay liên tục cũng mất khá lâu, tính tới bây giờ cũng có thể mới được 1 nửa. Mai Tuyết Yên một mực trông chờ, đợi Quân Mạc Tà trở về, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy trở về. Đã bốn ngày trôi qua, so với lúc đi thì đã nhiều hơn hai ngày. Đêm khuya, mọi thứ dường như yên tĩnh lạ thường.

Để nguyên quần áo mà ngủ, Mai Tuyết Yên mau chóng cảm ứng được một tia hơi thở cường đại ở nơi nào đó trong Thiên Hương thành dâng lên, chớp mắt đã dừng lại ở phía trên tiểu viện của mình.

- Thật nhanh! Hơn nữa... Không chỉ một người, lần này quả thật là phiền toái

Mai Tuyết Yên mặc dù cảm thấy kinh hãi nhưng thần sắc vẫn hờ hững như thường, chậm rãi ngồi dậy, vận động cổ tay một phen. Vương giả chi kiếm mà Quân Mạc Tà tặng cho nàng nhanh chóng xuất hiện trên tay. Mai Tuyết Yên khẽ vuốt ve vỏ kiếm, ánh mắt chợt trong như làn nước lấp lánh trong đêm, lóe lên sát khí nồng đậm. Người tới mặc dù là cấp bậc Thánh giả, nhưng chẳng lẽ Mai Tuyết Yên ta mà lại phải sợ hãi?

Mai Tuyết Yên trong ánh mắt thoáng hiện lên một nét nhu tình cùng với một tia quyết liệt. Từ trong người lấy ra một cái bình ngọc nho nhỏ, đây có thể là cái bình ngọc nhỏ nhất, không thể nhỏ hơn, cả bình cũng chỉ to bằng đầu ngón tay, bên trong có ba khỏa đan dược cỡ bằng hạt đậu, thỉng thoảng lại phát ra kim quang. Chính là Thánh Vương đan.

Sự việc bên trong liên quan tới Thiên Phạt nhất chiêu Đoạn Tuyệt, cũng đã trải qua hơn vạn năm, kể từ đó đến giờ vật này được xem là thần vật, tới bây giờ vẫn không có người dùng qua. Cũng không phải là không thể dùng mà là không dám dùng.

Thánh Vương đan vốn là năm đó Thiên Phạt đời thứ nhất Thánh Vương ngay lúc chết đi, đem máu huyết của chính mình ngưng kết thành ba khỏa đan dược thần kỳ. Hiệu quả của nó vượt xa Huyền đan. Khi ăn vào, trong thời gian ngắn, công lực bộc phát gấp mười lần. Khi dùng xong liền có thể giết hết thảy địch nhân trong phút chốc.

Nhưng để có được hiệu quả như vậy thì cái giá phải trả cũng phi thường lớn. Thậm chí không phải kẻ nào cũng có thể chịu đựng nổi.

Cái giá phải trả đó chính là tự lấy sinh mệnh cùng bản thân làm vật dẫn.

Một khi ăn vào ba khỏa Thánh Vương đan này, vô luận người có tu vi thế nào, kết quả cũng chỉ có một, kinh mạch như đứt từng khúc, lần lượt nổ tung. Khi nguyên lực đã hết, liền trở về nguyên hình, trở thành huyền thú cấp ba thậm chí không bằng cả huyền thú bình thường. Đây chính là trước địch nhân sau diệt chính mình, Đoạn Tuyệt đan.

Thuốc này trước khi tới tay Mai Tuyết Yên đã trải qua hơn mười lần truyền thừa. Chiếc bình nhỏ đựng Thánh Vương đan cũng đã bị vuốt phẳng, có vẻ mỏng đi một phần. Bởi vậy có thể thấy được, trước đó không biết có bao nhiêu Thiên Phạt Thú Vương từng có ý niệm dùng Thánh Vương đan trong đầu nhưng cuối cùng vẫn không có ai có thể hạ quyết tâm. Nhưng trong hoàn cảnh nguy cấp hiện giờ, Mai Tuyết Yên lại không chút do dự đem ra.

Quân Mạc Tà không có mặt, an toàn của Quân gia đều đặt trên người mình. Nàng tuyệt sẽ không cho phép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy đến với người của Quân gia. Cũng không có gì là kỳ quái... vì ta cũng là người của Quân gia mà. Đây là trách nhiệm Quân Mạc Tà, trách nhiệm của hắn tự nhiên cũng là trách nhiệm của ta.

Đôi mắt xinh đẹp của Mai Tuyết Yên toát ra một tia kiên quyết dứt khoát, đôi môi anh đào nhẹ nhàng hôn lên thân Vương giả chi kiếm mà Quân Mạc Tà đã tặng, trên mặt toát ra vô cùng quyến luyến với vô hạn ôn nhu. Sau đó nàng vận chỉ như bay, trên tường liền xuất hiện một hàng chữ ngay ngắn:

- Từ nay về sau, mệnh lệnh của Mạc Tà cũng chính là mệnh lệnh của Mai Tuyết Yên ta. Thiên Phạt huyền thú, không ai được chống lại.

Nàng mới vừa vặn viết xong hàng chữ này liền cảm thấy được áp lực như núi ở phía trên đỉnh đầu. Tổng cộng có ba cổ áp lực tới cực điểm đang ầm ầm áp chế. Ngay sau đó nóc nhà mấy gian phòng nơi tiểu viện đột nhiên bay vù lên không trung. Một trảo thủ to lớn lao xuống, chụp vào nơi Đông Phương Vấn Tâm đang ngủ say. Mai Tuyết Yên cười lạnh một tiếng, quần áo bay phất phới, liền nhảy vút lên, vỏ kiếm bay khỏi tay, kiếm phong chợt lóe sáng, trong bóng đêm biến ảo thành một Cự Long hào quang sáng chói, trường kiếm hùng hổ đâm vào trảo thủ đang bổ xuống.

Mà ở nơi xa, Quân Mạc Tà cùng Ưng Vương một đường bay nhanh, khoảng cách tới Thiên Hương cũng chỉ không đến nửa ngày lộ trình. Chỉ là càng là bay về phía trước, Quân Mạc Tà cảm thấy càng ngày càng nôn nóng, càng ngày càng thấy tâm phiền ý loạn. Tựa hồ có chuyện tình không tốt sắp phát sinh mà chính mình lại không kịp ngăn cản. Loại cảm giác không ổn này cứ quanh quẩn trong lòng Quân Mạc Tà càng lúc càng rõ rệt. Cảm giác buồn bực sợ hãi đột nhiên dâng lên trong lòng Tà Quân đại nhân, hai đời tung hoành ngang dọc với biết bao thủ đoạn vô tình độc ác.

Trong lòng liền dâng lên suy tính thiệt hơn, cùng nỗi sợ hãi. Loại cảm giác này không hiểu sao lại có thể thực đến như vậy. Cho nên hắn thúc dục Ưng Vương bay nhanh hơn nữa.

Mà Ưng Vương tựa hồ cũng phát hiện cái gì. Không cần nói nhiều, toàn thân vận dụng tất cả sức lực có thể, cả người tựa như một tia chớp đen, cắt ngang qua màn đêm, hướng Thiên Hương thành cấp tốc bay tới.

Chính là không tiếc giá nào phi hành cực nhanh.

Quân Mạc Tà bỗng nhiên trong lòng rung động mãnh liệt, cảm giác đau nhói khó nói nên lời chợt dâng lên làm toàn thân hắn co rút. Tim hắn đập mãnh liệt chưa từng có.

Khi nảy sinh loại cảm giác đau đớn này, Quân Mạc Tà nhất thời liều lĩnh bắt lấy móng vuốt khổng lồ của Ưng Vương, vận chuyển một lượng lớn thiên địa linh khí vào trong thân thể Ưng Vương.

Tốc độ Ưng Vương đột nhiên tăng gấp bội. Trong màn đêm đen nhánh chỉ lưu lại một chút tàn ảnh, lông chim cùng không khí ma sát cực độ, mơ hồ lộ ra mùi cháy khét. Đúng là đã đạt tới tốc độ siêu việt không thể hơn được nữa, điên cuồng bay tới.

Bên này, kiếm quang cùng trảo thủ va vào nhau. Nhất thời vang lên tiếng kêu la thảm thiết. Bàn tay to lớn liền biến mất không còn thấy gì nữa, trong không trung một dòng máu rơi tí tách mang theo âm thanh cuồng nộ vang lên

- Thiên Phạt? Mai Tôn Giả?

Miêu Vô Cực cảm thấy khiếp sợ, đồng thời phi thường phẫn nộ. Hắn vô cùng tin tưởng vào đôi tay của mình, có thể nói là sớm đã thành chai sạn, cứng rắn, thậm chí cứng rắn đến độ không gì có thể phá được. Cho nên một trảo này, hắn hoàn toàn tin tưởng, lần này nhất định dễ như trở bàn tay. Ngay cả có người cản trở thì kết quả cũng không có gì khác.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ một đạo kiếm quang sáng chói không hiểu từ đâu bay tới, làm cho hắn cảm thấy lạnh cả người, trong nháy mắt chính mình liền bị tổn thất nặng nề. Tay phải đã bị kiếm đâm thủng một lỗ.

Ngay cả Đoản Đao của Khúc Vô Tình, sắc bén cơ hồ là đứng đầu lúc bấy giờ. Nhưng khi Khúc Vô Tình chém ra một đao với mười thành công lực cũng không hề làm tay hắn hư hao chút nào. Nhưng chuôi kiếm này đột nhiên xuất hiện lại làm mình thương tổn nghiêm trọng, thì không biết đây là dạng kiếm gì?

Mai Tuyết Yên lạnh lùng nói:

- Mộng Huyễn Huyết Hải Miêu Vô Cực?

Nàng dựa vào bàn tay to lớn kia liền nhận ra thận phận của hắn.

Dù sao, Thanh Giả có thể uy hiếp được mình, cao thủ Thiên Phạt sâm lâm như nàng đều biết rõ tường tận.

Miêu Vô Cực hừ lạnh một tiếng nói:

- Mai Tôn Giả quả nhiên là có một thanh tuyệt thế hảo kiếm. Miêu mỗ hâm mộ không thôi. Chẳng qua nếu Mai Tôn Giả ở trong phòng sao không lên tiếng? Chẳng lẽ đường đường là Thiên Phạt Chí Tôn cũng sợ hãi đến nỗi phải co đầu rụt cổ?

Phía dưới Mai Tuyết Yên không nói gì chỉ hừ một tiếng trong miệng, nhưng lập tức lại có một đạo kiếm quang óng ánh sáng ngời nhanh tới cực điểm xông thẳng lên trời, cùng lúc cả người bay ra ngoài.

Kiếm quang lóe lên, áo trắng phất phơ, Mai Tuyết Yên tuyệt thế phong thái nhất thời lăng không mà đứng, mái tóc đen dài phất phơ bay theo gió, áo quần trắng tinh như uốn lượn trong không trung, thân hình yểu điệu, phong hoa tuyệt đại. Nhưng ở trong màn đêm đen tối này lại mang một cỗ sắc thái diễm lệ mà thê lương, làm cho ngươi ta phải động lòng quan tâm vô hạn nhưng cũng làm người khác cảm thấy tan nát cõi lòng.

Hiện tại, ba người đồng thời có một loại cảm giác: Mai Tuyết Yên thật giống như một đóa hoa quỳnh đang nở trong gió, điêu linh tuyệt mỹ. Một khắc nở rộ một khắc điêu linh, đẹp đến mức không sao tả được, trong nháy mắt không ngừng lan tỏa ra xung quanh.

Mai Tuyết Yên biểu tình tuy rằng có chút bình tĩnh nhưng bọn hắn đều có thể rõ ràng cảm thấy bên dưới gương mặt bình tĩnh này đang cất dấu sự giận dữ, phẫn nộ và điên cuồng. Còn có một loại thê lương vô lực, không tiếc hết thảy cho dù phải hi sinh. Trong lòng ba người đều trầm xuống: lẽ nào nàng ta đã đoán ra được?

Mai Tuyết Yên vừa mới đi ra liền đối diện với ba người. Bầu trời tháng giêng không trăng, không sao nhưng nàng thấy rất rõ ràng. Ngay tại thời khắc này, nàng biết muốn bình yên vượt qua cửa ải này chỉ sợ không có khả năng.

Lão thiên, đây quả thật là tuyệt lộ. Vì phía sau chính là người thân của mình, nàng không thể trốn tránh. Phía trước là ba vị Thánh Giả Mộng Huyễn Huyết Hải

- Khai Sơn Thánh Giả Miêu Vô Cực, Yêu Kiếm Thánh Giả Thẩm Thanh Vân, Ma Đao Thánh Giả Vũ Thiên Hồn.

Mai Tuyết Yên thanh âm của cực kì bình tĩnh.

- Thì ra là Mộng Huyễn Huyết Hải tam đại Thánh Giả cùng nhau đến. Quả thật làm cho bổn tọa có chút không hiểu? Đến tột cùng là chuyện gì mà lại xuất động tam đại Thánh Giả cùng nhau ra tay? Chẳng lẽ chỉ để đối phó với một vị nữ nhân bình thường nơi thế tục. Tam Đại Thánh Địa thay đổi phong cách từ khi nào vậy? Thật sự làm cho người ta kinh ngạc. Nếu không chính mắt nhìn thấy, bổn tọa quả thật là không thể tin.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất