Dị Thế Tà Quân

Chương 872: Hiểu lầm trí mạng

Thị nữ nhìn về hướng đó, thần sắc mơ hồ lộ ra chút khoái ý, nhưng lại không dám biểu lộ rõ rệt.

Thì ra Quân đại thiếu đêm qua vội vàng đi ra ngoài, thị vệ bên trong nơi đó cũng trạc tuổi thiếu niên giống mình. Đang trong lúc cấp thiết lại nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng khóc bi thiết của cô gái, theo tiếng nhìn vào liền thấy một tên thanh niên vô lại trần như nhộng, miệng nở nụ cười dâm đãng, đang bức bách một người thị nữ. Quân Mạc Tà không thèm hỏi rõ nguyên do đã một chưởng đánh ngất thiếu niên kia, đem cô gái cứu ra, sau đó trở lại mang tên xui xẻo này đi.

Ngay cả Quân Mạc Tà cũng thật không ngờ, trong lúc vội vàng mình đã làm một chuyện tốt, đem một vị Nhị thiếu gia của Trần gia nổi tiếng phóng túng, hoa tâm tiễn về cực lạc.

Sự tình chuyển tiếp đột ngột làm cho mọi người, đặc biệt là Tào Quốc Phong và Triển Mộ Bạch đồng thời choáng váng. Nếu cổ thi thể này là nhị thiếu gia của Trần gia thì thiên tài Không Linh thể chất đã đi đâu?

Nhân cơ hội này, Triển Mộ Bạch lần nữa lặp lại ý kiến của mình

- Nếu thật là ta giết, ta há lại sẽ để lại bộ hắc y? Các ngươi đã từng điều tra, nếu lấy năng lực của Triển Mộ Bạch ta thì đừng nói là một bộ hắc phục, cho dù là trăm ngàn cái ta cũng hủy hết từ lâu rồi.

Ngoài người của người Trần gia, nhóm Thánh Hoàng Thánh Giả này ai lại để ý tới cái chết của nhị thiếu gia Trần gia. Tất cả mọi người đang lo lắng vị thiên tài Không Linh thể chất kia đã đi đâu? Đây mới là điều quan trọng.

Nếu chuyện này là một âm mưu thì trận đại chiến giữa Tào Quốc Phong và Triển Mộ Bạch chẳng phải là cực kỳ oan uổng sao?

Tào Quốc Phong công lực tương đối cao, nói chung cũng không bị tổn hại gì nhiều. Nhưng Triển Mộ Bạch thì rất thảm, quần áo bị hủy gần hết, cả người bầm tím, mình đầy thương tích kể cả trên mặt, râu cũng bị cháy xém, hai con mắt biến thành hai mắt gấu, môi sưng lên như lạp xưởng, răng cửa cũng bị gãy hai cái, đây đúng là một cái đầu heo điển hình trên đời, chưa kể nội thương cũng không nhẹ.

Cho dù là người bình thường cũng không thể chịu đựng được huống chi đường đường là một vị Thánh Hoàng. Vô cùng nhục nhã.

Tào Quốc Phong và đám người Bạch Kỳ Phong đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết làm như thế nào cho phải. Ai dám nghĩ rằng tám vị Thánh Hoàng, cường giả đỉnh cấp thế gian lại bị người khác cho sập bẫy như vậy chứ? Nhưng trong lòng bọn họ lại thở phào nhẹ nhõm: Chỉ cần vị thiên tài kia không chết là tốt rồi, mặc kệ hắn tạm thời lọt vào tay ai, có ngày cũng sẽ tìm được.

Nhưng Triển Mộ Bạch thì thở phì phò, hai mắt như phun lửa nhìn đám người Tào Quốc Phong, giọng căm hận nói:

- Tào Quốc Phong. Ngươi là đồ chó má, lão tử cùng ngươi bất cộng đái thiên!

Dù chưa biết nỗi này oan khuất này có thể rửa sạch hay không, Triển Thánh Hoàng vẫn gào thét. Nhưng vì hắn nói to quá nên văng cả răng ra ngoài. Triển Mộ Bạch quả thực muốn chết cho rồi, vừa rồi dưới sự chứng chiến của bao nhiêu người, mình bị đánh như một bao cát.

Hơn nữa âm thanh vang chấn động khắp nơi, tin rằng cả Hoa Cúc thành này mỗi người đều nghe thấy. Chuyện này phải giải quyết sao đây? Ta bỗng dưng trở thành người bị hại? Chuyện này làm sao ăn nói với người khác đây?

Triển Thánh Hoàng khóc, nước mắt như mưa. Triển Mộ Bạch trong cả đời trừ khi khóc khi mới ra đời thì chỉ khi xảy ra sự kiện đặc biệt ủy khuất, oan uổng thì hắn mới khóc. Hiện tại Triển Thánh Hoàng rơi lệ. Ta... ta quả thật bị oan mà. Nghĩ đi nghĩ lại, Triển Mộ Bạch chợt nghĩ tới một chuyện rất trọng yếu, trước mắt cổ thi thể này là giả, có thể thanh minh cho mình nhưng người thật ở đâu? Hắn cấp tốc suy nghĩ, càng nghĩ càng không ra bèn gạt sang một bên đi vào bên trong.

Đám người Tào Quốc Phong lục đục tiến ngay sau đó.

- Con mẹ nó, cho dù là bắt kẻ thông dâm, cũng không đúng lúc như vậy chứ. Rốt cuộc là ai đã hãm hại ta đây? Ngoại trừ Tào Quốc Phong thì ai nữa đây?

Triển Mộ Bạch đánh một quyền xuống mặt đất, lấy hết dũng khí rống to.

- Giỏi. Tào Quốc Phong. Ngươi mắng ta đê tiện, ngươi mới thật sự là đê tiện. Vì dành thiên tài Không Linh thể chất làm đồ đệ, ngươi có thể bày ra âm mưu này.

Từ lúc biết mình sai, Tào Quốc Phong luôn luôn ngượng ngùng, một bụng oán khí đã tiêu thoát từ lâu, hiện giờ cũng chỉ còn chút chột dạ. Nhất là chứng kiến lão bằng hữu mấy trăm năm, Triển Mộ Bạch, bị mình đánh cho người không ra người quỷ không ra quỷ, trong lòng lại càng hổ thẹn, xấu hổ vô cùng, muốn nói nhưng nói không nên lời.

Trước mắt, lão chỉ biết mình phải bồi tội rất nhiều, nhất định phải dạy dỗ trọng tôn tử lão bằng hữu thật tốt, dù không phải truyền nhân lý tưởng cũng phải đối xử như vậy. Giờ phút này, nghe Triển Mộ Bạch la hét to như vậy, không khỏi cười khổ một tiếng, hoàn toàn không có khí thế nói:

- Triển huynh, ngươi không cần phải hét lớn như vậy. Ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, ta sẽ đền bù cho ngươi. Ngươi mang chắt trai của ngươi tới chỗ của ta, ta sẽ chú tâm dạy dỗ nó!

Triển Mộ Bạch nhảy dựng lên, nổi trận lôi đình, bước tới trước mặt Tào Quốc Phong, tay cầm bộ hắc y, mặt mày hung tợn kêu lên:

- Tên tặc tử lưu manh, ngươi còn dám nói, tất cả chuyện này không phải do ngươi bố trí sao? Phi. Ta thật sự là mắt mù rồi, thế nào lại cùng loại người như ngươi làm bằng hữu mấy trăm năm. Hiện tại âm mưu bại lộ, ngươi cho rằng bồi tội là xong sao? Ngươi còn muốn thu chắt trai lão tử làm vào môn hạ. Đã biết ngươi như vậy, lão tử còn dám đem chắt trai giao cho ngươi sao? Để ngươi đem hắn dạy dỗ thành tiểu nhân bỉ ổi sao?

Hắn nói đến nỗi nước miếng văng lên cả mặt Tào Quốc Phong. Tào Quốc Phong chật vật xoa xoa, thấp giọng quát nói:

- Ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì? Đừng làm chuyện mất mặt như vậy. Đường đường là một Thánh Hoàng cũng nên để ý thể diện của mình một chút. Ta là thật tâm hướng ngươi bồi tội. Ngươi cũng nói chắt trai ngươi đã đến hiểm cảnh, sao bây giờ lại nói vậy?

- Thể diện?

Triển Mộ Bạch bi phẫn rống to:

- Thể diện của ta sớm đã bị ngươi ném vào nhà xí rồi. Mặt của ta sớm đã Tào Quốc Phong bị ngươi đem chùi đít rồi. Hiện giờ thấy âm mưu bại lộ lại muốn lấy chắt trai ta ra để áp chế lão tử sao? Lão tử nói cho ngươi biết, cho dù lão tử tuyệt tự thì cũng không cần ngươi. Tào Quốc Phong, mau đem đồ đệ của ta giao ra đây. Từ nay về sau chúng ta nước sông không xâm phạm nước giếng. Nếu không hôm nay hai chúng ta cũng chỉ có thể một người còn sống rời đi!

Tào Quốc Phong cười ha ha nói:

- Cái gì, ngươi nói cái gì?

Triển Mộ Bạch gầm lên giận dữ gầm lên giận dữ:

- Tên nhóc Không Linh thể chất là đồ đệ của ta. Tào Quốc Phong, ngươi thật sự là biết sử dụng thủ đoạn, biết rõ ta và ngươi đang cạnh tranh nhau, ngươi lại có thể đến đây tiên hạ thủ vi cường, treo đầu dê bán thịt chó, không những giết nhị tiểu tử của Trần gia mà còn chụp mũ, giá họa việc này cho ta, lại vừa đánh trống vừa la làng, vu cáo hãm hại ta, thu hút sự chú ý của mọi người, còn mình thì âm thầm đem đồ đệ của ta dấu đi, rốt cuộc có phải thế không?

Tào Quốc Phong trừng mắt xem líu lưỡi nhìn hắn. Thật sự không thể tưởng được, kẻ đối diện lại âm mưu xảo trá, miệng lưỡi ghê gớm như vậy, lại có thể hoàn toàn đem việc không có nói nói thành có, thậm chí còn trả đũa vu cáo hãm hại mình.

- Đồ khốn! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!

Tào Quốc Phong nổi giận:

- Chúng ta giao tình nhiều năm, lão phu mà là loại người này sao?

- Biến… giao tình nhiều năm, ha ha. Chỉ vừa mới đây, lão phu không phải là giao tình với ngươi nhiều năm sao! Lão phu chẳng lẽ là loại người này sao? Ngươi chẳng phải đã đem lão phu ra để nhục mạ đó sao!

Triển Mộ Bạch mắt đỏ lên:

- Tào Quốc Phong, Tào Quốc Phong, lúc đầu ta còn đang nghi hoặc thiếu niên Không Linh thể chất đang ở chỗ các ngươi, có bảy đại Thánh Hoàng vây xung quanh, mà còn có người từ bên ngoài đến giết thì thử hỏi trên thế gian có ai có thần thông như vậy? Ha ha, ta thật là ngốc!

Hắn cư nhi ngửa mặt lên trời cười dài thê lương:

- Dưới sự bảo vệ chặt chẽ của bảy vị Thánh Hoàng, thế gian có ai có đủ khả năng giết người mà rời đi? Cho dù là Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không có khả năng đó.

- Sơ hở rõ ràng như thế, thế nhưng vừa rồi ta thật không ngờ, vẫn cố gắng giải thích, nhưng căn bản không nghĩ đến Tào Quốc Phong ngươi tự biên tự diễn vở kịch hay như vậy. Vì muốn độc chiếm thiên tài, bọn ngươi diễn trò vu không ta. Ta thấy bọn đạo chích Huyễn Phủ các ngươi biểu diễn kỹ xảo thật là tốt. Tào Quốc Phong, mục đích của ngươi, lão phu nếu còn không hiểu thì quả thật uổng công làm người.

Triển Mộ Bạch vừa nói như thế, những cao thủ Tam Đại Thánh Địa tức thời gật gù, kêu "Nga" một tiếng, chuyện này rất có khả năng.

Sự tình chính như lời Triển Mộ Bạch, hiện trên thế gian này, ai có thể dưới sự bảo vệ chặt chẽ của bảy vị Thánh Hoàng mà ung dung bắt người đi đây? Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được.

Đây là một bằng chứng rất hiển nhiên.

Thậm chí cũng không cần đến bảy vị Thánh Hoàng, chỉ cần một vị toàn tâm toàn ý bất kể sinh tử bản thân, toàn lực ứng phó, bảo hộ người kia thì trước khi hắn chết, người được bảo hộ nhất định là bình yên vô sự.

Đây chính là Thánh Hoàng cao thủ, hơn nữa lại là bảy đại Thánh Hoàng cùng nhau ra tay bảo hộ. Nếu ngay cả Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng làm không được thì tin rằng người khác cũng không thể làm được.

- Ngươi nói bậy. Ăn nói bừa bãi. Đổi trắng thay đen, cực kỳ hoang đường!

Tào Quốc Phong bây giờ hoàn toàn bị chọc tức đến cả người run rẩy, ngay cả râu đều run run. Hắn rốt cục cũng có thể cảm nhận được cảm giác khi bị vu oan lúc nãy của Triển Mộ Bạch.

Đồ đệ bị người khác cướp mất, vốn đã rất mất mặt, mà bây giờ lại bị Triển Mộ Bạch đổ oan cho cho mình. Mọi người xung quanh cũng nói thuận theo không buông tha, bàn tán sôi nổi. Như Hải Vô Nhai nói:

- Triển huynh, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Thái độ làm người của Tào huynh luôn luôn chính trực, đợi mấy ngày nữa hắn nghĩ thông suốt, các ngươi tiếp tục thương nghị!

Hoặc như Hà Tri Thu nói:

- Triển huynh, việc này nhất thời không thể nóng lòng, vẫn phải từ từ xem xét lại cho thỏa đáng!

Hai người này nói đều có ý giống nhau, đều cùng quan điểm với Triển Mộ Bạch: Lấy tình huống trước mắt, thanh niên thiên tài kia tất nhiên là bị Tào Quốc Phong âm thầm bắt đi rồi, đây căn bản chính là kế thay mận đổi đào mà bảy đại Thánh Hoàng của Huyễn Phủ cùng nhau bày ra mà thôi.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất