Hao Thiên Khuyển chở Diệp Húc chạy như điên, chân đạp tường vân, tốc độ nhanh như điện chớp. Nó vừa chạy vừa quay đầu lại kêu gào: "Đám thỏ con kia, có giỏi thì đuổi theo ông đi!"
Thái úy và Đại tướng quân Mông Chính tức gần hộc máu, lập tức chỉnh đốn chiến hạm, điều khiển hai chiếc chiến hạm đuổi theo, tốc độ không hề thua con phá cẩu kia chút nào.
"Đuổi theo! Tên Diệp Thiếu Bảo kia thật đáng sợ, chiến lực kinh người, nhưng y đã bị thương nặng, chỉ còn một con phá cẩu, chẳng lẽ chúng ta còn không chế phục được một con chó?"
"Con chó này quả đáng đánh! Lão tử đuổi được nó nhất định phải lột da làm giáp áo, rút gân làm roi da, cắt đuôi ngâm rượu, ngày uống một ngụm!"
Diệp Húc quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy hai vị cường giả Tam Bất Diệt cảnh đỉnh Mông Chính và Lý Như Tư đuổi theo không bỏ, khiến hắn bị tức cũng gần hộc máu. Hắn thưởng cho con phá cẩu một quyền, cả giận nói: "Chủ công nhà ngươi sắp chết tới nơi rồi mà ngươi còn quần trào, quần phúng, ngại chủ công ngươi chết quá chậm phải không?"
"Ta đây thân là đệ nhất Đại tôn vương của chủ công, vũ lực vô địch, đánh cả thiên hạ…" Hao Thiên Khuyển vội biện giải.
"Ngươi còn khoác lác? Ai chẳng biết ngươi như thế nào."
Diệp Húc vô cùng đau đớn, nổi giận quát: "Đao thật thương thật thì ngươi có thể đánh thắng được Già La Minh Tôn? Ngươi có thể chiến thắng được Tu Đề Minh Tôn? Ngươi có thể thắng nổi Bảo Hiền Minh Tôn?"
Lý Như Tư và Mông Chính cùng hơn một ngàn tướng sĩ hợp lực thúc giục chiến hạm đuổi theo không bỏ, từ xa phóng vu pháp đánh đến.
Con phá cẩu này còn định phản bác, chỉ thấy phía sau mây đen bắt đầu dũng động hóa thành một cái mặt quỷ, mở cái miệng rồng đầy răng nanh sắc bén ra hung hăng táp tới nó. Mặt quỷ chưa tới, âm phóng tới trước, thổi vào thất khiếu người, xâm nhập phế phủ, ngũ tạng xương thịt gần như đều có dấu hiệu mềm hóa thành nước. Nó không nhịn được rùng mình một cái, vội nhanh chân bỏ chạy.
Nó tuy là cự thú viễn cổ nhưng dù sao vẫn chưa trưởng thành, cho dù da lông cứng rắn nhưng cũng không thể chịu được công kích của đại vu Tam Bất Diệt cảnh đỉnh, nhất là loại vu pháp âm tà này.
Nó toàn lực chạy trốn nên lập tức bỏ lại Lý Như Tư và Mông Chính. Diệp Húc không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, lập tức thúc giục Bàn Vương Khai Thiên Kinh, hấp thu Thuần Dương linh khí khôi phục tu vi, chữa trị Bàn Vương chân thân.
Trong đoạn thời gian ở Hoàng Tuyền Ma Tông, hắn mời đám người Triều Công Thiều và Già La Minh Tôn ra tay hàng phục nhánh Thuần Dương linh mạch hoàn chỉnh ở trong Nam Thiên Môn kia, giờ tất cả linh khí sử dụng cho tu luyện đều do Thuần Dương linh mạch hoàn chỉnh này sinh sản ra.
Diệp Húc luôn vô cùng xa xỉ, tu luyện dùng linh mạch tốt nhất, tế luyện vu bảo tốt nhất, ăn linh dược quý báu nhất, đi chiến hạm tốt nhất.
"Chỉ một chút nữa…"
Diệp Húc thở dài, thầm nghĩ: "Ta còn cưỡi một con phá cẩu biết quần trào, quần phúng…"
Hiện giờ, trong chớp mắt khi động thủ với Tần Hoàng kia, hắn đã lĩnh ngộ ra Bàn Vương Tam Tương chân thân, hoàn toàn nhận ra con đường tu luyện sau này, không hề hết đường xoay sở như trước nữa.
Chỉ cần khôi phục tu vi, chữa trị thương thế, hắn tất sẽ bước trên một con đường tu luyện tươi sáng.
Tam Tương chân thân là cảnh giới quan trọng nhất mà đại vu phải tu luyện tới, bất kể là Tam Bất Diệt cảnh hay Tam Hoàng cảnh đều liên quan đến ứng dụng của thiên địa pháp tướng.
Diệp Húc nghịch thiên mà đi, ngộ đạo trước rồi mới ngộ thiên ngộ địa, cuối cùng mới ngộ pháp, nên cũng lý giải và thể ngộ cảnh giới này sâu nhất, chỉ cần tu vi đủ là nước chảy thành sông.
Tư chất tiên thiên hạn chế bị hắn cưỡng ép xóa đi.
Thương thế hắn dần dần khôi phục, từng dòng chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể phát ra sức sống chữa trị tổn thương trên thân thể, đồng thời trong thế giới không ngừng có Thuần Dương khí tuôn vào, chữa trị nguyên thần, tu bổ Bàn Vương chân thân.
Trong lòng hắn từng đạo khẩu quyết diễn sinh lưu chuyển, đem Bàn Vương Khai Thiên Kinh càng ngày càng hoàn thiện. Hiện giờ Bàn Vương Khai Thiên Kinh đã được hắn suy diễn đến Tam Tương cảnh giới, thậm chí bắt đầu suy diễn đến cảnh giới Tam Bất Diệt.
Lấy tu vi Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ suy diễn cảnh giới cao hơn, loại năng lực lĩnh ngộ hùng mạnh này có thể nói là hiếm thấy. Nhưng Diệp Húc đọc rộng đàn kinh, tập các đại thánh địa, các đại cấm pháp, làm được tất cả cũng là tự nhiên, không có nửa phần trệ sáp.
Chỉ là trong những cấm pháp hắn thu thập lại không có mấy thiên cấm pháp cho Tam Bất Diệt cảnh, nên suy diễn Tam Bất Diệt cảnh với hắn mà nói còn nhiều sáp trệ, khiến cho suy diễn Bàn Vương Khai Thiên Kinh cũng không hoàn thiện.
Chỉ cần có được tâm pháp tương ứng, hắn liền có thể dung nhập vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, hoàn thiện cuốn Tam Bất Diệt.
"Lấy pháp tướng ngưng tụ địa tướng, lấy địa tướng thể ngọ thiên tướng, tu thành thiên địa pháp tướng, cuối cùng ngộ đạo mà tự nhiên bước vào Tam Bất Diệt cảnh, tu thành thân thể bất diệt nguyên thần bất diệt, thiên địa pháp tướng bất diệt."
Diệp Húc suy nghĩ: "Chờ khi tu thành Bàn Vương chân thân, thiên địa pháp tướng là có thể chân chính khai tông lập pháp, truyền thụ cấm pháp mà ta khai sáng ra, khiến Quan Tinh Phong nhất mạch của ta có thể truyền lưu, muôn đời bất hủ."
Hiện giờ, hắn tự nhien có một loại khí độ, khí thế của đại tông sư, tự nhiên lưu chuyển, đại khí hồi đãng, đã khác với trước kia.
Đây là khai sáng, cũng là tích lũy, không có khai sáng và tích lũy mà đòi xưng đại tông sư thì đúng là trò đùa.
Qua hồi lâu, thương thé của Diệp Húc dần dần bình phục, Bàn Vương chân thân chữa trị. Khối Bàn Vương chân thân này cổ xưa mênh mông, hùng tráng hữu lực, cơ bắp chi chít như những dãy núi liên kết.
Ở trên chân thân, hắn hỗn hợp đủ loại ưu điểm của các cấm pháp Cửu Chuyển Nguyên Công, Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh, Chư Thiên Thập Đạo, Huyền Khung Cao Thượng Ngọc Hoàng Đại Đế Kinh, hoàn mỹ không chút khuyết điểm, lại có thêm lý giải khai ngộ của chính mình!
Mắt trái của hắn là trời, mắt phải là trăng, trán là Thiên đình, cất chứa Chu Thiên Tinh Đấu, quần tinh rực rỡ, đỉnh đầu lô bồng, yêu văn hộ thể, vạn pháp bất xâm, chân đạp thanh liên, trên trời dưới đất duy ngã độc tôn!
Thắt lưng hắn đeo sông lớn Hoàng Tuyền, sông lớn mênh mông chảy quanh toàn thân, trên nhập thiên địa, dưới thông Địa phủ, chảy vào dũng tuyền dưới chân. Tràng vị hắn hóa thành Địa ngục U Minh, có thế giới thập phương u ám, ma khí dày đặc.
Có thể nói, Bàn Vương chân thân của Diệp Húc chính là thế giới hắn khai sáng ra, có được thế giới lực, mênh mông vô cùng.
Coong!
Đột nhiên chuông vang to, một vị Hoàng đế đi ra từ trong Thiên đình trên trán Bàn Vương chân thân, hóa thành Ngọc Hoàng đại đế, cất bước đi lên Thiên đình bên trong quần tinh quần đấu, trấn thủ Lăng Tiêu bảo điện.
Đây là Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn tu luyện đến pháp tướng nhị phẩm, tự niên mà phân ra Ngọc Hoàng kim thân từ Bàn Vương chân thân, thống ngự Thiên đình trong thế giới của mình.
Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn hỗn hợp đủ loại cấm pháp, đạt được sở trường của những cấm pháp đó, thậm chí không cần tu luyện từng cấm pháp một mà có thể phân giải ra các sở trường của các đại cấm pháp từ Bàn Vương Khai Thiên Kinh, ngưng tụ thành thiên địa pháp tướng!
Ngọc Hoàng kim thân chính là pháp tướng kim thân hắn ngưng tụ sớm nhất, bởi vậy Bàn Vương chân thân có chút thành tựu, Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế mới có thể từ trong chân thân của hắn thoát thể mà ra.
Chờ tu vi hắn thâm hậu, bất kể là Chu Thiên Tinh Quân pháp tướng, Kim Ô Tam Tương chân thân, Hàn Nguyệt Tiên Nga nữ thần, hoặc là Di La Nguyên Thủy Thiên Vương chân thân, Hồng Mông Thanh Liên Tam Tương chân thân hay là Cửu Chuyển Cổ Phật Bất Diệt kim thân, Thập Điện Diêm La vương, Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên pháp tướng đều có thể sinh ra như vậy!
Đợi cho Diệp Húc luyện hết pháp tướng của tất cả cấm pháp ra, Bàn Vương chân thân sẽ thành đại viên mãn, tự nhiên mà bước vào Địa Tương kỳ, tu thành Bàn Vương địa tướng chân thân.
Đến lúc đó, tu vi hắn sâu đủ để khiến những tên đầu sỏ cùng cảnh giới phải ngưỡng lên nhìn, pháp lực thuần túy liền có thể sánh với lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh, thân thể bất diệt đỉnh!
Thân thể hắn thậm chí có thể mạnh mẽ vượt hẳn pháp lực tu vi, đạt tới độ cao như đám người Già La Minh Tôn Tu Đề Minh Tôn, có thể so với bất diệt chi bảo, dù người khác tế bất diệt chi bảo lên cũng đừng hòng tổn thương hắn dù chỉ một chút xíu!
Chờ khi hoàn toàn tu thành thiên địa pháp tướng, tu vi hắn chắc sẽ sánh ngang với lão quái vật cấp Đại Minh Tôn Vương, thân thể cũng mạnh mẽ như Nhân Hoàng, dù là người đứng đầu các thánh địa cũng không thể làm gì được hắn!
"Tu luyện đến thiên địa pháp tướng đỉnh cũng không phải một chuyện đơn giản, ít nhất cũng cần một trăm năm khổ tu."
Diệp Húc thở dài, hắn từ trước tiến cảnh cực nhanh, nhưng tu luyện đến Tam Tương cảnh thì dần chậm lại. Trên dưới một trăm năm còn là ít, đây là hắn không ngừng tu luyện ngày đêm mới có thể trong một trăm năm tu thành thiên địa pháp tướng.
Nếu xuất hiện chuyện khác phải ngừng tu luyện thì thời gian cần còn lâu hơn.
Không phải tu vi hắn tăng trưởng không nhanh, mà là Tam Tương cảnh cần pháp lực quá nhiều, quá hùng hậu, các loại cảnh giới đều có nhu cầu pháp lực cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí phải nói là hà khắc.
Loại tốc độ này nếu tu thành Nhân Hoàng, ít nhất cần ngàn năm thời gian.
Ngàn năm có thể ngao chết một gã đại vu, Diệp Húc thọ nguyên còn hơn ngàn năm, nhưng hắn không muốn dùng cả ngàn năm vào tu luyện.
"Thế giới nhiều màu sắc như vậy, cứ oa ở nhà tu luyện mà không đi hưởng thụ chẳng phải là rất nghẹn khuất sao?"
Hắn mở to mắt đánh giá xung quanh, trong lòng không khỏi nghi hoặc: "Khiếu Thiên, chúng ta tới nơi nào đây?"
Diệp Húc vô cùng buồn bực. Rõ ràng là trước khi nhắm mắt chữa thương, hắn còn ở trong cảnh nội Đại Tần, mà giờ mở mắt ra đã là một vùng đất xa lạ, xa xa còn có biển rộng bao la, tiếng song dào dạt, từng làn gió mặn thổi đến mang theo khí triều ẩm ướt.
"Ta cũng không biết. Chỉ biết là cứ chạy, cứ chạy, chạy được nửa tháng."
Chú chó dưới chân hắn dừng bước lại, lắc lắc đầu hất Diệp Húc xuống rồi biến lại thành một chú chó đen nhỏ bé, liếc mắt nhìn xung quanh, kêu lên: "Đây là cái nơi quỷ quái nào vậy?"
Diệp Húc không biết nói gì luôn, chỉ đành hướng dẫn từng bước: "Khiếu Thiên, ngươi có thấy được Ân Khư không?"
Hắn khẽ động tâm niệm, cảnh tượng Ân Khư được hắn suy diễn ra, âm trầm quỷ dị, thế giới tan rã. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Hao Thiên Khuyển cẩn thận nhìn rồi cười nói: "Nơi này ta thấy qua rồi, ngày đầu tiên Đại tôn vương bỏ chạy tới đó, nhìn thấy thật nhiều thỏ, thuận miệng còn ăn mấy con nữa cơ."
Sắc mặt Diệp Húc tối sầm lại, hắn vốn tính đến Ân Khư tìm kiếm mấy thức ấn pháp khác của Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, không ngờ lại sớm lướt qua.
Hơn nữa, con thỏ trong miệng con phá cẩu này e là cũng chẳng phải thỏ gì, mà là vu sĩ, đại vu tới Ân Khu mạo hiểm rèn luyện!
"Thuận miệng ăn mấy con, tên khốn kiếp này làm chuyện xấu e là lại tính đến đầu ta thôi!" Diệp Húc đã có thể tưởng tượng, trên giang hồ sẽ nhanh chóng truyền ra tin tức, kêu la Diệp Thiếu Bảo thả chó ăn thịt người.
"Đại tôn vương một mạch chạy trốn, rất nhanh vọt tới trên biển, lại đi ngang qua một phiến đại lục, thuận miệng ăn mấy con thỏ, sau đó lại chạy ra biển rộng, lại đi qua vài tòa tiên sơn, thuận miệng ăn mấy con thỏ, sau đó lại chạy đến biển, lại đi qua một lục địa, thuận miệng…" Hao Thiên Khuyển giơ chân trước ra gãi gãi, lải nhải.
Trí nhớ của nó rất tốt, nhớ rõ mình ăn thỏ mấy lần.
Nhưng sắc mặt Diệp Húc thì ngày càng đen lại, hắn tức giận đến đôi tay phát run: "Nhớ ngày đó, ta ác danh lan xa, nhưng dù sao cũng chỉ là bị người phỉ báng đuổi giết trên đại lục Trung Thổ này mà thôi. Giờ thì tốt rồi, cả vài tòa đại lục phương tây hải ngoại cũng đã phỉ báng thanh danh ta…"