Sinh linh hình thành từ ý chí bất tử cực kỳ kỳ diệu, sinh mệnh lâu dài, ý chí bất diệt, sinh linh bất diệt.
Phách Hạ lão tổ trải qua hơn sáu mươi vạn năm bất tử, mặc dù là Nghệ Hoàng đối với hắn thì cũng không có cách nào khác, chỉ có thể hủy đi thân thể của hắn, đem hắn phong ấn mà không thể nào chém giết hắn được.
Loại năng lực này, kể cả Vu Hoàng cũng cực kỳ hâm mộ, dù sao thì Vu Hoàng cũng chỉ sống được vạn năm mà cái loại sinh vật này thì lại hầu như bất tử bất diệt.
"Không biết năng lực của ý chí bất tử có thể dùng được trên thân của vu sĩ hay không? Nếu có thể nghiên cứu ra được bí mật bất tử của chúng, thì chẳng phải vu sĩ cũng có thể trường sinh bất lão?"
Diệp Húc đem Hải Đông Thanh chấn áp, lúc này vươn thân đứng lên, tế khởi Càn Khôn đỉnh, đem Đại Kim quốc văn võ bà quan, trấn quốc pháp trượng, tất cả thu vào trong đỉnh trấn áp. Sau đó phất tay áo một cái, cuốn lấy đám người Hạo Thiên Khuyển, Hùng Bi và Can Sài Giao hướng xuống biển mà đi.
Hắn cùng Đại Kim quốc quốc chủ đấu pháp, pháp lực kéo dài hơn nghìn dặm, nhưng Diệp Húc trước sau vẫn không rời khỏi Huyền Không sơn. Ở giữa hai người pháp lực dao động cực kỳ kịch liệt, mặc dù Huyền Không sơn là một góc tiên sơn cũng bị chấn động xô đẩy. Bọn họ vừa mới rời khỏi, thì tòa kỳ sơn đẹp đẽ này cũng đột nhiên rầm một tiếng rơi vỡ, phá hủy hoàn toàn.
Huyền Không sơn tuy rằng có thể chống lại được Tam Tương cảnh Địa Tương kỳ cự đầu oanh kích. Nhưng thực lực Diệp Húc và Hoàn Nhan Hồng Lượng đều mạnh mẽ vô cùng, có thể so với đại vu Nguyên Thần bất diệt. Trong dư ba công kích của hai người, mặc dù là tiên sơn tàn phiến cũng không thể bảo toàn.
Bọn họ vừa mới tiềm nhập vào trong biển không bao lâu, liền thấy giữa biển lớn xa xôi có mười đạo thân ảnh cấp tốc bay lại, có nam, có nữ, có người, có yêu, lại đến bờ biển thì tất cả đều dừng lại, nhìn vào Đại Kim Trung Đô. Chỉ thấy Trung Đô cổ thành nay đã không cánh mà bay, thậm trí liên tòa tòa núi lớn đều bị nhổ tận gốc, nguyên bản Trung Đô vô cùng phồn hoa giờ chỉ còn lại một cái hố to.
"Người nào, dám cả gan tiêu diệt một quốc gia Hạ Châu đại lục ta? Chẳng lẽ những người này không biết Đại Kim là nước phụ thuộc của Lang Gia tiên phủ sao?" Một cô gái sắc mặt xanh mét cả giận nói.
Một gã nam tử trẻ tuổi suy tư nói: "Có thể tiêu diệt một quốc gia người này thực lực thật sự khủng bố, mặc dù trong Lang Gia tiên phủ loại cao thủ này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cuối cùng là ai mà có thể có được pháp lực mạnh mẽ đến thế."
Một lão già trầm giọng nói: "Ở trong Hạ Châu đại lục này, ngoại trừ Lang Gia tiên phủ chúng ta, còn không có xuất hiện cao thủ mạnh mẽ thế này, hẳn là cao thủ ở một lục địa khác. Các người về tiên phủ bẩm báo tiên chủ trước, lão phu lưu lại đây điều tra một phen, xem xem cuối cùng là cường nhân của đại lục nào gây nên."
Những người khác đều vội vàng lên tiếng đáp lại, rồi tất cả đều trở về Lang Gia tiên phủ.
"Cao thủ đại lục nào, có thể dễ dàng tiêu diệt một quốc gia, chỉ sợ là Tam Bất Diêt Cảnh vô địch cường nhân! Hắn ở Hạ Châu ta ra tay chẳng lẽ là muốn hướng Lang Gia tiên phủ ta khiêu chiến."
Lão già cười lạnh một tiếng: "Thật là một kẻ ngông cuồng kiên ngạo đến cực điểm, cho dù là thực lực có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể là đối thủ của Lang Gia tiên phủ ta, ta phải tìm xem ngươi có thể trốn ở nơi nào!"
Hắn cũng là cường giả Tam Bất Diệt cảnh thân thể bất diệt, từ trong huyệt ấn đường, thần niệm ùn ùn ùa ra, rơi xuống đất hóa hình, tản ra bốn phương tám hướng, bắt lấy cư dân Trung Đô, dò hỏi tình huống.
Không lâu sau, hắn đã biết được tướng mạo hình dáng của Diệp Húc, Hạo Thiên Khuyển và đám người đi cùng.
Lão già này cho một bộ phận phân thân tiềm nhập xuống đáy bể, điều tra tông tích Diệp Húc. Đột nhiên nhìn thấy dưới đáy biển có ánh sáng, trong tâm chấn động: "Nơi đây không ngờ còn có một con đường! Đám người hơn phân nửa đã tiến vào Tiên sơn, đây là đại sự không ổn. Nếu hắn còn sống mà rời khỏi nơi đây, khắp nơi loan truyền bí mật của Tiên sơn, chỉ sợ rằng khi đó Hạ Châu ta sẽ vĩnh viễn không có một ngày nào yên ổn."
Hắn vội vàng thu hồi thần niệm, đang định trở về Lang Gia tiên phủ, đột nhiên chỉ nghe rầm rầm hai tiếng nổ cực lớn, phía xa trời cao vỡ ra, hai chiến hạm cực lớn từ trong hư không lộ xuất ra một chiếc đầu rồng cực lớn từ từ chen chúc đi ra
Trong hai chiếc chiến hạm cực lớn ấy, một cỗ lực lượng ngang ngược tuyệt luân trào ra. Đó là Đại tướng quân Mông Chính và Thái úy Lý Như Tư của nước Đại Tần rốt cuộc đã truy đến tung tích Diệp Húc, oanh phá hư không truy sát mà đến.
Chiến hạm ngang trời giống như hai tòa đại lục lơ lửng trên không trung, vô số đạo thần niệm phân thân từ trên thuyền rầm rập hạ xuống bắt người xung quanh lấy ra bức họa hình Diệp Húc và Hạo Thiên Khuyển hỏi xem có ai nhìn thấy tông tích Diệp Húc.
Lão già này tâm niệm vi động lập tức phái xuất khởi bản thân một đạo thần niệm phân thân, tiếp xúc với thần niệm của Mông chính và Lý Như Tư. Sau một lúc lâu, chỉ thấy hai chiếc chiến hạm hướng về bên này phóng đi.
Diệp Húc giờ này đã sớm tiềm nhập đáy biển, đỉnh đầu ngọc lâu và Càn Khôn đỉnh, bảo vệ Hạo Thiên Khuyển cùng đám người và chính mình, tiến vào trong tiên quang hướng Tiên sơn đáy biển mà đến.
Hắn vừa tiến vào tiên sơn trong nháy mắt, ngọc lâu và Càn Khôn đỉnh ầm ầm chấn động, bị tiên quang xâm nhập, gần như đem hai bảo vật này cướp đi. Hắn phải vội vàng thúc giục pháp lực mới đứng vững được.
Cái đường nứt này rất sâu, tiên quang từ trong đường nứt đó như nước chảy tràn ra, Diệp Húc lặn xuống càng sâu, chỉ thấy hai cái vu bảo chấn động càng lớn, khiến cho pháp lực của hắn gần như không còn nắm giữ được trong tay.
Bên tai, truyền đến cái âm thanh kỳ lạ từ xa xưa, không ngừng nói những lời không rõ ý nghĩa.
"Hằng…"
"Cổ…"
"Đạo…"
Cái âm thanh này xuyên thấu tâm linh, phảng phất nghe đến những lời, liền có thể lĩnh ngộ được cái căn bản của đại đạo trong thiên địa.
Cuối cùng, tiên quang cũng đến cuối, Diệp Húc đột nhiên thấy trọng lực phát sinh những biến hóa kỳ diệu. Nguyên bản của bọn hắn là đầu dưới chân trên, trọng lực sau một khắc đột nhiên phát sinh cải biến khiên người ta cảm giác đến đầu trên chân dưới.
Loại cảm giác này, phảng phất giống như từ một thế giới đột nhiên bơi đến một thể giới khác chổng ngược.
"Trên lưng thần quy viễn cổ tiên sơn, không ngờ hình thành nên một thế giới đối lập với thế giới Vu Hoang từ thế giới Vu Hoang mà nhìn, tiên sơn đảo ngược tại đáy biển, nhưng từ trong thế giới tiên sơn hình thành mà nhìn, thế giới Vu Hoang mới là thế giới lộn ngược."
Diệp Húc trong lòng vạn phần kinh ngạc, lôi đám Hạo Thiên Khuyển, Hùng Bi từ trong khe nứt lao ra, trước mắt đột nhiên sáng ngời, không giống với tưởng tượng của bọn họ. Trước mắt bọn họ xuất hiện không phải là tiên khí lượn lờ nhân gian tiên cảnh, mà lại là một mảnh thế giới bị hủy diệt.
Những tiên sơn không biết bị người nào đánh cho tan nát, sơn thể dập nát trôi nổi đi lại trong thiên không, ngoài tiên sơn ra còn rất nhiều đền miều từ xưa, tan hoang đổ nát vô cùng thê lương.
Trong không trung, từng đạo tiên quang lưu động có xanh có tím, có hồng có lục, muôn hồng nghìn tía. Mỗi một đạo tiên quang đều dài đến hàng vạn dặm, vắt ngang trời cao, ẩn chứa uy năng vô cùng khủng bố.
Mà ở trên cao không trung, còn có những vòng trăng tròn, cộng có hai mươi bảy viên trăng sáng, treo trên không trung, tỏa ra ánh sáng vô cùng thánh khiết.
Nơi này không có bất kỳ một sinh vật gì, chỉ một cọng cỏ thôi cũng không, vô cùng hoang vắng, căn bản không giống như là tiên sơn viễn cổ, ngược lại giống như một nghĩa địa loạn tử khí trầm trầm.
Diệp Húc nhìn hướng đường tới đây, chỉ thấy khe nứt và nước biển bằng nhau, trọng lực nơi này và thế giới Vu Hoang đối lập, nước biển cũng không thể xâm nhập.
"Nơi này rất nhiều tử khí, chẳng lẽ tiên nhân viễn cổ đều đã chết cả sao."
Diệp Húc trong lòng rất thất vọng, trong mắt đọng lại sự chết chóc, chỉ thấy trong không trung trôi nổi tiên sơn và đền miếu mà không hề có một chút sự sống nào. Mặc dù từng đường từng đường tiên quang giống như cầu vồng cũng yên tĩnh không một tiếng động.
Từ trong tiên quang truyền lại một sức sống vô biên đồng thời cũng có một loại tử khí tuyệt vọng.
Những tiên quang này hẳn là do khí tức của những tiên nhân viễn cổ sau khi chết hóa thành. Bọn họ nguyên bản có thể trường sinh bất diệt, vĩnh viễn bất tử, trong cơ thể tràn ngập sức sống vô cùng bao la. Nhưng một loại lực lượng kỳ dị lại làm cho trong sức sống của bọn họ lại có chứa nặng nề từ khí.
Diệp Húc trong lòng lóe lên một ý tưởng, thầm nghĩ: "Tử khí đè qua sức sống, rốt cuộc khiến cho những tiên nhân viễn cổ này cũng không có cách nào khác mà lần lượt chết đi."
Hắn nguyên bản vốn tưởng rằng tiên sơn trên lưng thần quy vẫn còn có tiên nhân viễn cổ tồn tại, nhưng những cảnh tượng trước mắt lại không khỏi khiến hắn hoài nghi những phán đoán của chính mình.
Một tấm bia đá cực lớn bị phá hủy trôi qua trước măt bọn họ. Trên tấm bia đá viết theo phong cách cổ triện đơn giản rõ ràng, đó là hai chữ: "Phương Trượng".
"Xem ra phiến tiên sơn này đó là Bồng Lai, Doanh Châu nổi danh Phương Trượng tiên sơn. Đáng tiếc hiện nay tiên sơn đã không còn có tiên nhân."
Diệp Húc thở dài, đôt nhiên lại nghe thấy một thanh âm rất to truyền đến: "Hằng cổ đạo diệu, tự nhiên tới thực…"
Thanh âm này rung động lòng người, truyền vào trong tai, có một loại đề hồ tưới và làm bừng tỉnh cảm giác đại ngộ phảng phất cẩn thận lắng nghe liền đột nhiên khai ngộ, ngộ ra những đạo lý lớn mà từ trước tới nay bàn thân mình chưa hề nghĩ tới.
Thanh âm từ trong tiên sơn sâu thẳm truyền đến không biết từ đâu.
Tinh thần Diệp Húc không khỏi rung lên: "Thanh âm này không chỉ vang lên một lần phảng phất như có người khai đàn giảng kinh, truyền đạo thụ pháp, chẳng lẽ nói trong tiên sơn Phương Trượng thật sự còn có tiên nhân tồn tại."
Hằng cổ đạo diệu, tự nhiên tới thực.
Những lời này ý nghĩ sâu xa, với hắn so sánh với khúc đầu của Bàn Vương Khai Thiên Kinh, thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang cũng có điểm tương đồng. Bàn Vương Khai Thiên Kinh của Diệp Húc sở đồ cực lớn, đem cả thiên địa vạn vật, vũ trụ hồng hoang hết thảy bao quát.
Mà theo như lời thanh âm kia nói hằng cổ đạo diệu tự nhiên tới thực đã có cái kỳ diệu như nhau. Trong đó "Hằng" đại biểu đích thị vĩnh hằng, là thời gian trôi qua ta không thế đại khí phách. "Cổ"đại biểu chính là trời đất mênh mông là từ xưa không thể nào thay đổi. "Đạo"tức là thiên địa đại đạo, là căn bản đạo lý của thiên địa, mà "Diệu"là chữ kỳ lạ nhất, là từ trong đạo hằng cổ lập ra một pháp lý là tiên đạo, tiên pháp của viễn cổ tiên nhân.
Tự nhiên tới thực, bốn chữ này cũng đều có chỗ kỳ diệu, tự nhiên đó là thiên địa vạn vật, là gió là nước là mây là sương, là trời đất rộng lớn, là vũ trụ tinh không, mà "Tới" tức là đạt đến sự thành tựu, là đạt được hằng cổ đạo diệu và tự nhiên thành tựu.
"Thực" tức là "Quả", là sau khi thể ngộ bảy chữ trước đạt thành đạo quả!
Cảnh giới viễn cổ tiên nhân, viễn cổ tiên nhân trường sinh bất tử, dường như tất cả đều bao hàm ở tám chữ bên trong.
"Hằng cổ đạo Diệu, tự nhiên tới thực…"
Diệp Húc ngày càng cảm ngộ, lại càng phát giác được ý nghĩa thâm sâu của tám chữ này, dường như có thể từ tám chữ này diễn hào ra vô cùng vô tận của đạo lý lớn, khai sáng ra tiên pháp vĩnh thế trường tồn.
Nguồn: http://truyen360.comTuy nhiên, hiển nhiên đây không thể là một sự việc có thể có được. Tám chữ Hằng cổ diệu đạo, tự nhiên tới thực này tuy rằng ý nghĩa thâm sâu. Nhưng Diệp Húc cũng không thể từ không sinh có, cũng không thể từ trong ý nghĩa của chữ mà khai sáng ra tiên pháp.
Chỉ có thể được viễn cổ tiên nhân truyền thừa thì mới có thể từ trong tám chứ này mà thể ngộ ra được đạo lý thâm sâu, mà có khả năng tu thành tiên pháp, trường sinh bất tử.
Đột nhiên một đạo tiên sơn rung động rất khẽ, ba một tiếng quét vỡ tan một tòa tiên sơn. Mọi người nhìn thấy đều rất sợ hãi.