Hư không đại cấm cực kỳ nguy hiểm, một đạo so với một tiêu càng nguy hiểm, một đạo so với một đạo càng nan giải. Các đại Thánh địa Thánh chủ này cũng ý thức được điểm này, nên hành động trở nên cẩn thận gấp đôi, bởi vậy Diệp Húc và Phượng Yên Nhu từ sau đã vượt lên trước.
Diệp Húc tranh thủ lúc Phượng Yên Nhu suy tính về đạo cấm chế thứ hai mươi chín, lặng lẽ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hiên Viên gia đã tế khởi Chỉ Nam xa, chiếu theo Chỉ Nam xa vạch ra con đường đi, bức mở mặt khác của hư không đại cấm, cho dù như thế, vẫn là có hai con rồng khí từ cự long biến thành không ngừng công kích, nhưng đều bị Chỉ Nam xa đón đỡ.
Bọn họ đã chạm vào hai đạo đại cấm, loại hư không đại cấm này, một khi đã chạm vào thì không chết không ngừng.
Hiên Viên Trường Phong một bên phải tế khởi Chỉ Nam xa đối kháng với hai đường cự long gần như có thể sánh ngang với Nhân Hoàng, một bên còn muốn thúc dục cấm bảo Chỉ Nam xa này tính toán tìm con đường đi, tốc độ họ đi đã chậm, hơn nữa lại hao phí nhiều tinh thần.
Mà Thái Cực tông thì tế khởi Thái Cực đồ, cũng là tìm tòi con đường đi, mà trên đỉnh đầu bọn họ, luôn có hai con rồng lớn có thể so với Nhân Hoàng không ngừng hướng bọn họ công kích.
Các thánh địa khác lại tập trung vào Âm Dương tông, Thái Thượng Đạo vũ, cũng đều tự có bảo vật tính toán cấm chế, đều tự tính toán theo công thức tìm con đường đi trong hư không đại cấm, tiến triển so với Hiên Viên gia còn muốn chậm hơn một chút.
Về phần Trung Châu Hạ gia, cái gia tộc Vu Hoang thế gia cổ lão này thực lực càng thêm mạnh mẽ, thúc dục một chiếc Âm đỉnh. Đại đỉnh trầm trọng vô cùng, trong Âm đỉnh từng trận cuồng phong, hóa thành đại lục, chống lại cự long, không ngừng đem những đường cự long nghiền nát, giam cầm hư không, một đường xông vào đây, đã liên tục xông qua hai mươi đạo hư không đại cấm, tốc độ đi tới lúc này mới biến chậm.
Chỉ cần bọn họ tốc độ càng chậm lại, thì càng không có khả năng tiến vào những tầng thứ sâu hơn, bởi vì càng đến mặt sau hư không đại cấm, uy lực lại càng mạnh. Hạ gia Trung Châu Thánh chủ có thêm Âm đỉnh, có thể chống lại hai mươi vị Nhân Hoàng công kích, nhưng đạo cấm chế cuối cùng của hư không đại cấm tương đương với chín mươi chín vị Nhân Hoàng hợp lực công kích, Vu Hoàng đều không thể chống lại, bọn họ tự nhiên lại càng không được!
Diệp Húc thấy thế, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: " Có lẽ chúng ta sẽ trở thành nhóm thứ hai tiến vào Thang Hoàng Lăng thánh mộ, gần với yêu chủ... "
Yêu chủ không hổ là Thiên Yêu cung Thánh chủ, đích xác học cứu thiên nhân giờ phút này vẫn vượt quá xa Diệp Húc và Phượng Yên Nhu, hắn đã đi vào dưới chân Thánh sơn, đột phá hơn tám mươi đạo cấm chế!
Tuy nhiên yêu chủ hùng tài vĩ lược cao nhân bực này, giờ phút này dường như cũng gặp khó khăn, đã bắt đầu vận dụng Hà Đồ để tính toán con đường đi trong đạo cấm chế thứ tám mươi ba.
Hà Đồ mà hắn vận dụng không phải là loại Hà Đồ mà Phượng Yên Nhu lấy từ vu pháp hóa ra, mà là cấm bảo chân chân chính chính, lấy cấm bảo để tính toán theo công thức cấm chế. Hà Đồ như bức tranh, thiên biến vạn hóa, dường như có thể cất chứa thiên địa vạn vật, có thể diễn hóa ra thiên địa vạn vật không chỗ nào mà không thể bao, không chỗ nào mà không để cho, vô số tin tức lung tung phức tạp từ đó mà phun ra, rót vào bên trong óc hắn.
Đây là chỗ ảo diệu của Hà Đồ, Phượng Yên Nhu lấy vu pháp hóa ra Hà Đồ tự nhiên còn xa mới bằng cái cấm bảo này.
Chỉ có điều, khi Phượng Yên Nhu đã suy diễn đến đạo cấm chế thứ bốn mươi thì Diệp Húc thoáng nhìn thấy Yêu chủ còn tại dưới Thánh sơn, dường như không thu hoạch được gì, vẫn còn đang bị nhốt ở đó.
Diệp Húc và Phượng Yên Nhu khi tới đạo cấm chế thứ sáu mươi, thì Yêu chủ vẫn còn cách xa hàng trăm mét, dường như đang lâm vào một bài toán thật khó bên trong, không thể phá giải.
Khi Bọn họ đi vào đạo cấm chế thứ tám mươi, Phượng Yên Nhu đã vận dụng tất cả nữ Thiên đế pháp tướng chân thân, trước mặt các nữ Thiên đế này, hết thảy đều nổi lơ lửng một mặt Hà Đồ và Hi hoàng Bát Quái, không ngừng tính toán theo công thức.
Diệp Húc nhìn đến trong mắt thiếu nữ không ngừng có các loại phù hiệu, phù văn trôi qua, các phù hiệu, phù văn này, Diệp Húc một cái cũng không nhận biết. Có phù hiệu, phù văn tạo thành trận pháp, có cái tạo thành trận văn, có cái đột nhiên hóa mở, còn có cái tạo thành một đám công thức kỳ lạ, hiển nhiên nàng toàn lực giải toán suy diễn, sinh ra tin tức vô cùng khổng lồ, đạt tới một hoàn cảnh khủng bố.
Người nàng đẫm mồ hôi thơm mát, trong ánh mắt không có gì khác tồn tại, dường như yên lặng ở suy diễn bên trong, thậm chí ngay cả khi Diệp Húc lặng lẽ giúp nàng lau mồ hôi nàng cũng không hề phát hiện.
Cho tới bây giờ, Diệp Húc đã không hề suy nghĩ là bọn họ đang đối mặt với nguy hiểm, cũng không thèm nghĩ nếu đi nhầm một bước, sẽ đối mặt tám mươi cành có thể so với Nhân Hoàng cự long oanh kích, bọn họ đã không còn đường thối lui, chỉ có thể kiên trì đi xuống.
Rốt cục, Phượng Yên Nhu suy diễn đến đạo cấm chế thứ tám mươi ba, cùng bằng nhau với yêu chủ, cách xa nhau chỉ có hơn trăm bước. Diệp Húc kéo kéo Phượng Yên Nhu, hướng về phía Yêu chủ bĩu môi, Phượng Yên Nhu bừng tỉnh, lúc này mới nhìn đến chính phụ thân của mình.
Diệp Húc xa xa chắp tay, nửa như cười nửa như không nói: " Nhạc phụ đại nhân."
Yêu chủ tướng mạo giống như thiếu niên, thoạt nhìn dường như chỉ bằng tuổi với Diệp Húc vì vậy gọi là nhạc phụ, khiến cho Diệp Húc cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Yêu chủ hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi Có để ý tới hắn hay không, hiển nhiên là y vẫn còn đang giận.
T.r.u.y.ệtruyen360.com" Cha, người bị nhốt ở đây? " Phượng Yên Nhu kinh sợ nói.
" Chê cười! "
Yêu chủ chắp hai tay sau lưng, cười ha ha, thần thái bay lên: " Phượng nhi, con không có bị nhốt, cha sao có thể bị nhốt? Bản lĩnh của con đều do cha nhân vật số một dạy dỗ, chẳng lẽ con cho rằng cha còn không bằng con sao? "
Phượng Yên Nhu thè lưỡi, có vẻ có vài phần vờ vĩnh, cười giòn tan, nói: " Chín mươi chín đạo hư không đại cấm, đích xác vây không được lão nhân gia, lúc người dùng Hà Đồ để suy diễn hư không đại cấm, con gái cũng ở bên cạnh xem, vẫn là cha chỉ điểm phá cấm chi đạo. "
Yêu chủ ánh mắt chớp động, cười nói: " Phượng nhi, ta hỏi con, trước khi con tiến vào hư không đại cấm, bước đầu tiên đi chính là Khảm Ly lộ, hay là Minh Di lộ? "
Phượng Yên Nhu cười nói: " Cha lại kiểm tra con, bước đầu tiên con đi không phải hai con đường kia, mà là Quy Muội lộ, sau đó chuyển nhập Lôi Trạch, đạp Trung Cung tiến Đại Kiền. "
Diệp Húc nhìn thấy vị Thiên Yêu cung Thánh chủ này sắc mặt lập tức trở nên xám ngắt lảo đảo đứng lên, phong thái cao ngạo đã không cánh mà bay, miệng nói nhỏ, không biết là nói cái gì đó.
Yêu chủ hai mắt chớp động, trong mắt vô số phù hiệu phù văn lưu chuyển, trong thời gian một nháy mắt liền đem tám mươi ba đạo cấm chế phía trước hết thảy suy diễn một lần, sắc mặt càng ngày càng thêm xám xịt.
" Thì ra là thế, thì ra là thế. "
Y lẩm bẩm nói, trong mắt phù hiệu phù văn lưu chuyển càng nhiều, không ngờ không cần nhìn mặt sau mười sáu đạo hư không đại cấm, đã đem các cấm chế này suy diễn tất cả.
Học thức của y vô cùng phong phú, chỉ có điều ngay từ đầu, khinh thường hư không đại cấm ở Thang Hoàng Lăng, đi nhầm một bước, nhưng lúc này tỉnh ngộ, hư không đại cấm này đối với đại tông sư như y mà nói, y nhìn thấy rõ như trong lòng bàn tay, thông sát thấu triệt, hiểu rõ tường tận đủ loại huyền bí.
Yêu chủ tâm niệm khẽ động, vô số phù hiệu phù văn từ bên trong hai mắt hắn bắn ra, văn tự cuồn cuộn như dòng nước lũ, điên cuồng chui vào trong mắt Phượng Yên Nhu, mỉm cười nói: " Phượng nhi, đây là phương pháp đi của mặt sau mười sáu đạo hư không đại cấm, các con đi trước một bước. Ta không phải muốn đến đây để tìm con đường đi qua chín mươi chín hư không đại cấm, mà là phải phá vỡ các đạo đại cấm này, tự nhiên phải dừng lại nghiên cứu một lát! "
Y phất phất tay, ra hiệu cho Diệp Húc hai người rời khỏi, đột nhiên hướng Diệp Húc nói: " Chiếu cố hảo nữ nhi của ta, nếu hơi có sơ xuất, cẩn thận ta lột da của ngươi ra! "
" Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, tiểu tế mặc dù có chết cũng sẽ không để Yên Nhu muội tử bị bất cứ tổn thương gì! "
Diệp Húc sắc mặt nghiêm nghị, miễn cưỡng gật đầu, lúc gần đi nửa như cười nửa như không liếc hắn một cái, nói: " Nhạc phụ đại nhân bảo trọng. "
Yêu chủ nhìn đến vẻ mặt của hắn, không khỏi quê quá hóa khùng, hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái, lập tức chắp hai tay sau lưng nhìn lên không trung, dáng vẻ cao ngạo như không coi ai ra gì.
Diệp Húc và Phượng Yên Nhu tiếp tục tiến lên, chỉ nghe vị Thiên Yêu cung Thánh chủ này thanh âm loáng thoáng truyền đến, đứt quãng nói: " Tại sao có thể như vậy..., bước đầu tiên đã sai lầm rồi, khó trách về sau càng ngày càng khó, gần như khiến ta không thể nhúc nhích..., Trường Giang sóng sau..., chết ở bờ cát... "
" Muội tử, hiện giờ muội có thể hoàn toàn xứng đáng, tự xưng với thiên hạ là thứ nhất cấm chế đại tông sư! " Diệp Húc hướng Phượng Yên Nhu tự đáy lòng tán thưởng nói.
" Sư huynh, ngươi quá khen, cha muội học cứu thiên nhân, mới là thiên hạ đệ nhất cấm chế đại tông sư. "
Phượng Yên Nhu khuôn mặt trở nên nghiêm túc, sửa chữa sai lầm của hắn, nói: " Cha muội chỉ có điều nghiên cứu cách phá cấm thôi, trong thiên hạ này không có người có thể phá hư không đại cấm, nếu là cha muội muốn đuổi theo chúng ta, dễ dàng! "
Diệp Húc khẽ mỉm cười, không có giải thích, thầm nghĩ: " Yêu chủ cầm trong tay Hà Đồ cấm bảo bực này, vẫn chỉ có thể suy diễn đến đạo cấm chế thứ tám mươi ba, thì không thể đi tiếp, mà muội lại có thể tiếp tục đi trước, sao lại chẳng phải là thiên hạ thứ nhất? "
Tu vi của Yêu chủ thâm hậu vượt xa xa so với Phượng Yên Nhu, nghe được lời nói của nữ nhân, cũng không giấu được sắc mặt đỏ bừng, thở dài, thầm nghĩ: " Nha đầu này, trình độ cấm chế của con đã ở phía trên ta nhiều, đáng tiếc con còn không biết... Tuy nhiên nói gì thì nói, ta sao có thể chịu thua con được? Tên khốn khiếp Diệp Thiếu Bảo này, nhất định là đã nhìn ra cái gì! "
Yêu chủ đã đem cách đi qua mặt sau mười sáu đạo hư không đại cấm báo cho Phượng Yên Nhu biết, giảm cho Phượng Yên Nhu nhiều thời gian và tâm huyết tính toán. Qua thật lâu sau, bọn họ rốt cục bước trên đỉnh núi, chỉ thấy phía trên tòa Thánh sơn này, cung khuyết điện đường chi chít như sao trên trời, nhiều không đếm xuể.
Diệp Húc quay đầu nhìn xuống dưới chân núi, vẫn cảm thấy có chút không thể tin nổi, các thánh địa đứng đầu hiện còn đang ở bên trong hư không đại cấm, khổ sở giãy dụa, khổ sở theo công thức tính toán để tìm ra một con đường đi, thậm chí còn chưa đi đến một nửa lộ trình. Mà bọn họ đã đi tới đỉnh Thánh sơn, khoảng cách đến vị Thang Hoàng thượng cổ Thánh hoàng này, chỉ còn có một bước xa.
" Thông thiên tháp, Kiến mộc, thông thiên chi lộ, bên trong Thang Hoàng Lăng còn có bảo tàng, cùng với Triều Ca cổ… "
Diệp Húc cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, những của cải này, dường như có thể sờ tay vào được
Thánh hoàng loại sinh khí nơi này, giống như gió xuân ấm áp, giống như hơi thở càng thêm nồng đậm. Thình thịch, thình thịch, thậm chí bọn họ nghe đến những tiếng này từ điện phủ ở chỗ sâu thẳm bên trong truyền đến tiếng tim đập nặng nề, vị Thánh hoàng từ xưa này, dường như không có chết đi, thịt xương thân thể vẫn tản mát ra lực sinh mạng vô biên.
Vu Hoàng có thể sánh ngang với tiên nhân viễn cổ bình thường, mà Thánh Hoàng thì càng hùng mạnh hơn, hùng mạnh đến ngay cả Vu Hoàng cũng không thể nào đuổi kịp!
Diệp Húc và Phượng Yên Nhu một đường đi đến, không quá lâu, liền đi vào một tòa Thánh điện ở phía trước, chỉ thấy ở đỉnh đầu bọn họ, chín mươi chín đạo long khí gào thét cuộn tròn rót vào bên trong tòa Thánh điện này.
Diệp Húc hít vào một hơi thật dài, đi đến trước cửa tòa Thánh điện, nắm lấy vòng đồng trên cửa, đương, đương, gõ hai tiếng, cười nói: " Xin hỏi, trong điện có người không? Vi thần Diệp Thiếu Bảo xin đến yết kiến bệ hạ! "
Phượng Yên Nhu không ngừng cười ha hả, cũng trêu ghẹo nói: " Vi thần Phượng Yên Nhu, thỉnh cầu bái kiến bệ hạ! "
Kẹt!
Cửa đồng Thánh điện đột nhiên mở rộng về hai bên, lộ ra một thông đạo ngọc bích, hơi thở ấm áp tràn đến phả vào mặt hai người. Dường như thanh âm của bọn họ đã làm cho vị thượng cổ Thánh hoàng này bừng tỉnh!