Thánh chủ Hạ gia nghe thấy như vậy, sắc mặt không khỏi phát lạnh, sát khí đại động. Nhân Hoàng tức giận khiến thiên địa biến sắc, tuy y còn chưa ra tay nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như gió bão sắp đến, chỉ cần hơi động thôi là sấm sét sẽ bộc phát, mặt đất sẽ lật úp!
Mấy vị Thánh chủ khác không khỏi lộ ra dị sắc, đều rất hứng thú nhìn về phía Diệp Húc, cười ngâm ngâm mà không nói.
Bọn họ sớm nghe nói Diệp Húc không sợ trời không sợ đất, chỉ cần có kẻ dám ức hiếp đến đầu hắn thì cho dù là Thiên Vương lão gia hắn cũng dám đánh, cũng dám mắng, cũng dám giết.
Nhưng bọn họ lại không ngờ, ngay cả Thánh chủ Hạ gia Diệp Húc cũng dám mắng, thậm chí muốn đối phương tự sát tạ tội, trò đùa này có vẻ quá đà rồi.
Thậm chí ấn tượng của Yêu chủ về Diệp Húc cũng có phần đổi mới, với hành vi của hắn cũng tán thưởng có thêm.
Thánh chủ không phải là Diệp Húc trước đây nên đối phó, họ là Nhân Hoàng đỉnh cao, là thủ lĩnh của thánh địa, là bá chủ Vu Hoang. Bất kỳ một vị Thánh chủ nào dù chỉ giậm chân một cái thôi cũng khiến thế giới Vu Hoang phải rung lên mấy lần.
Nhất là Thánh chủ Hạ gia, vị này tu vi thâm hậu, lại nắm trong tay lục đỉnh Hạ gia, sáu món cấm bảo, thực lực tuyệt đối là siêu quần trong các thánh địa.
Lúc trước Hạ gia từng đánh thức lục đỉnh, luồng hơi thở đó gần như trấn áp đi thế giới Vu Hoang, làm cho tất cả các thánh địa đều phải lo lắng để phòng, bất đắc dĩ phải đánh thức cấm bảo nhà mình để đối kháng.
Nhưng các vị Thánh chủ cũng từng nghĩ, lần đó Hạ gia đánh thức lục đỉnh, sáu món cấm bảo kia, như là để truy tra tung tích của vị thiếu niên áo lam trước mặt đây. Kết quả là chẳng tra được, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
"Tên này đúng là trời sinh đối đầu với Hạ gia." Các vị Thánh chủ mỉm cười nhìn nhau, cũng không tính tham dự.
Một lão giả Tam Bất Diệt cảnh sau lưng Thánh chủ Hạ gia tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói: "Tiểu tử thối kia, ngươi nói cái gì?"
Diệp Húc thản nhiên nói: "Năm đó Thang Hoàng lưu đày Hạ gia ngươi ở Trung Châu, cưỡng chế các ngươi cả đời không thể rời khỏi Trung Châu dù chỉ nửa bước. Nay các ngươi lại dám rời khỏi Trung Châu, còn dám tự xưng là trẫm ở trong Thánh điện của Thang Hoàng, không biết Thang Hoàng nổi giận thì các ngươi có thể toàn thây được hay không?"
Điển cố này đại bộ phận các cao thủ cùng các vị Thánh chủ đều biết, vừa rồi bọn họ cũng đã nhìn thấy chuyện xưa này ở trong các bức bích họa.
Sau khi đánh bại Kiệt Hoàng của Đại Hạ, Thang Hoàng đã đem Kiệt Hoàng cùng tất cả hoàng tộc Đại Hạ trục xuất đến Trung Châu, bắt bọn họ phải thề rằng cả đời không được bước ra Trung Châu nửa bước.
Diệp Húc nhắc tới chuyện này, lại nhắc tới ở trong Thánh điện, không khỏi khiến cho tất cả cao thủ Hạ gia tức giận. Đây là đang vạch ra vết sẹo của lão tổ tông bọn họ, bọn họ há có thể không giận sao?
"Thang Hoàng? Buồn cười!"
Lão giả Tam Bất Diệt cảnh thiên địa pháp tướng đỉnh phong kia cười ha ha, lạnh lùng nói: "Một kẻ đã chết mà thôi. Đại Hạ ta nay vẫn còn tồn tại, mà tên Thang Hoàng kia đã sớm chết đi, thậm chí cả hoàng triều Đại Thương mà y xây dựng nên cũng đã bị diệt sạch sẽ, tất cả đều đã chết. Người Hạ gia ta cứ bước ra Trung Châu, cứ đến ngôi mộ của kẻ đã chết đó, cứ chửi mắng y, y có thể làm gì được lão phu?"
Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch!
Trong Thánh điện, tiếng tim đập này đột nhiên nhảy lên rõ ràng, tần suất càng lúc càng nhanh, tiếng động càng lúc càng lớn. Các vị Thánh chủ nghe thấy tiếng đó, sắc mặt khẽ biến, thấp thỏm bất an trong lòng: "Chẳng lẽ Thang Hoàng nghe thấy có kẻ dám mắng mình nên sống lại sao?"
Tiếng tim đập này vang lên một lúc sau lại từ từ khôi phục tần suất cũ, cũng không có vị Thánh Hoàng hay cương thi nào đi ra từ sâu trong Thánh điện tới giết người. Mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thật xấu hổ.
Bọn họ đều là cao thủ nổi tiếng trên đời này, địa vị mỗi người đều không thể so sánh. Nay lại bị một tiếng tim đập khiến cho sợ rợn hết tóc gáy, nếu lan truyền đi ra ngoài thì không biết để cho bao nhiêu người cười đến rụng răng.
Nhưng chuyện này cũng là hợp tình hợp lý, dù sao cảnh giới Thánh Hoàng này sớm đã vượt qua những gì bọn họ biết. Ở trong lòng bọn họ, Thánh Hoàng chính là người không gì không làm được, dù là Vu Hoàng cũng không thể theo kịp.
"Lễ Đường huynh, huynh làm sao vậy?" Hạ Minh Đường nhìn thấy lão già Hạ gia vừa mới mắng Thang Hoàng kia cứ đứng ngây ra tại chỗ, ánh mặt dại ra, không khỏi tò mò hỏi.
Lão già Hạ Lễ Đường kia như là không nghe thấy gã hỏi, vẫn cứ đứng im tại chỗ, từ trong mắt mũi miệng có những tia máu rỉ ra, đôi mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ.
Mọi người nhận ra dị trạng của lão, trong lòng cả kinh.
Hạ Minh Đường nhíu mày, cảm thấy có vẻ không ổn nên đưa tay đẩy Hạ Lễ Đường một cái. Một tiếng rầm vang lên, thân thể Hạ Lễ Đường đột nhiên nứt vỡ tung, bắp thịt nát rơi trên đất. Nguyên thần, thiên địa pháp tướng, thậm chí là hồn phách, thần thức cùng với chân linh bất diệt của lão đều nát tan.
Lão đã bị tiếng tim đập vừa rồi chấn cho vỡ nát.
Đường đường đại cao thủ Tam Bất Diệt cảnh thiên địa pháp tướng bất diệt bị vài tiếng tim đập đánh chết, mà lại còn ở ngay trước mặt các Đại thánh chủ, lặng yên liền bị đánh chết. Đám Thánh chủ lại không hề phát hiện.
Cảnh tượng này khiến cho người ta lông tóc dựng đứng, dù là Thánh chủ cũng cảm giác được một mối uy hiếp lớn.
Cao thủ thiên địa pháp tướng bất diệt đặt ở trong thế giới Vu Hoang cũng không có nhiều, cực kỳ khó chơi, rất khó để giết chết. Nhưng một vị cường giả như vậy lại bị vài tiếng tim đập đánh chết rất dễ dàng!
"Đây là Thánh Hoàng uy sao? Đã chết hơn mười vạn năm rồi mà tiếng tim đập vẫn có thể giết chết một gã đại cao thủ Tam Bất Diệt cảnh…." Một lão quái vật râu tóc hoa râm của Thái Thượng đạo tông lẩm bẩm.
Text được lấy tại http://truyen360.comMọi người im lặng.
Bọn họ dù là người đứng đầu, có địa vị cao thượng và thanh danh hiển hách, nhưng vẫn chẳng hề biết gì về Thánh Hoàng cả, đối mặt với một thứ không biết gì đều khiến cho bất cứ ai cũng phải sợ hãi.
Diệp Húc cũng không ngờ đến loại tình huống này. Hắn chỉ thuận miệng nói ra, vốn tưởng Thanh Hoàng sớm mất nên không thể nhảy ra giết người, không ngờ vị cường giả Hạ gia kia lại bị đánh chết ngay tại chỗ.
"Thang Hoàng dù sao cũng là một vị Thánh Hoàng thượng cổ, tôn kính hơn với ông ta thì sẽ tốt hơn."
Yêu chủ liếc Thánh chủ Hạ gia một cái, lại cười nói: "Hạ huynh, nơi này là Thánh điện, nơi mai táng Thang Hoàng, không nên động binh khí làm gì. Huống hồ, tên tiểu tử này là con rể Thiên Yêu cung ta, nếu ngươi ở nơi không có ai mà đánh chết hắn thì cũng chẳng sao, nhưng ở trước mặt ta mà ra tay thì có vẻ quá đáng rồi."
Sắc mặt Thánh chủ Hạ gia trầm xuống, y cũng từng nghe nói qua tin tức về đám hỏi giữa Thiên Yêu cung và Hoàng Tuyền Ma Tông, trong lòng biết ở trước mặt Yêu chủ thì chẳng thể làm gì Diệp Húc.
Y lập tức mỉm cười, mặt mày tươi tỉnh, đem chuyện vừa rồi ném ở sau đầu, cười nói: "Yêu chủ khách khí rồi, trẫm sao có thể gây bất lợi cho con rể của ngươi? Bảo vật trong Thánh điện này nhiều vô cùng, huống hồ còn chưa nhìn thấy thân thể Thang Hoàng, mọi người còn cần đồng tâm hiệp lực, cùng xông vào Thánh điện tìm cho được thân thể Thang Hoàng, mở ra thông thiên chi lộ."
Y bước nhanh vào chỗ sâu trong Thánh điện, dẫn dắt đám người Hạ gia đi thẳng đến trung tâm Thánh điện.
Các Thánh chủ các thánh địa khác sợ cho thân thể Thang Hoàng rơi vào tay y, cũng đều đứng dậy, không muốn rơi lại phía sau.
"Đa tạ Yêu chủ giải vây." Diệp Húc khom người thi lễ với Yêu chủ, nói lời cảm ơn.
Thánh chủ Thiên Yêu cung hừ lạnh một tiếng, cũng mở bước chân đi đến chỗ sâu trong Thánh điện, thản nhiên nói: "Con rể của ta, có muốn đánh chết cũng phải tự tay ta đánh, há có thể cho người ngoài nhúng tay? Ngươi bị người ngoài đánh chết thì chẳng phải là làm mất mặt Thiên Yêu cung ta sao?"
Diệp Húc ngạc nhiên, cùng Phượng Yên Nhu đi theo hắn, thầm nghĩ: "Nay các vị Thánh chủ đều đã tới, e là bảo bối trong Thánh điện sẽ không còn phần cho ta nữa. Nhưng cũng tốt, bảo vật trong Thánh điện này ngoài thân thể Thang Hoàng thì là Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ. Nay Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ đã rơi vào trong tay ta, thân thể Thang Hoàng thì e là các Thánh chủ cũng chẳng thể thu nổi…"
Bọn họ một mạch đi tới, giống như tiến vào một kho báu vô cùng ti lớn. Các cao thủ các Đại thánh địa đều thi triển thủ đoạn thu lấy bảo vật trong Thánh điện, khá là hòa thuận.
Diệp Húc cùng Yêu chủ không thu bảo vật gì mà đi trước đám người này. Bất tri bất giác, bọn họ đã đi đến một thông đạo. Trong thông đạo này âm khí dày đặc, chưa vào trong thông đạo đã có những luồng âm phong thổi đến. Cho dù là cường giả cấp bậc Thánh chủ cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Thông đạo này khá rộng rãi một quảng trường, có thể chứa được trăm ngàn người cùng đi. Những chiếc gương đồng cao hơn người treo đầy trong thông đạo, cách ba bước lại có một tấm, từng dãy từng dãy dựng rất chỉnh tề.
Gương sáng chớp lên, có ước chừng hơn vạn tấm. Những luồng khí u hàn truyền đến từ trong kính, khiến cho người ta hít thở ra những luồng khí như sương.
Mọi người đi vào giữa các hàng gương hướng thẳng đến cuối thông đạo. Trên đỉnh đầu bọn họ, một đạo long khí lao thẳng về phái cuối thông đạo. Đi tới nơi đây, mọi người đều rất tin tưởng rằng họ đã cách nơi mai táng Thang Hoàng không xa.
"Cuối thông đạo này chắc là mộ Thang Hoàng." Người đứng đầu Tiểu Quang Minh Thánh Địa Ngọc Chân đại sư toàn thân tràn ngập Phật quang, chiếu rọi tứ phương, Phật tan dung hòa khói mù, ông trầm giọng nói.
Thánh chủ Đại Phạm Lôi Âm tự, Bảo Quang đại thiền sư thì cao giọng nói với một khuôn mặt đầy từ bi: "Nơi này âm khí rất nặng, có thể có tà mị quấy phá, mọi người nên cẩn thận. Nếu không thể chống được thì hãy tới bên cạnh người lão tăng."
Toàn thân lão cũng đầy Phật quang, từng đạo hào quang xua tan âm khí, làm cho người ta có một loại cảm giác ôn nhuận như xuân.
Diệp Húc nhận thấy trong gương lại không phản chiếu hình ảnh của bọn họ mà là những chiếc quan tài tối đen như mực, có tổng cộng chín cái. Thi thoảng lại có từng đợt từng đọt long khí tuôn vào trong gương, tiến vào trong quan tài, khiến hắn rất tò mò.
Ôi——
Đột nhiên, hắn nghe thấy bên trong gương truyền đến một tiếng thở dài, trong tâm chợt động. Hắn lại nghe thấy một tiếng răng rắc nhỏ vang lên từ trong kính, chỉ thấy nắp quan tài của chiếc quan tài trong gương kia từ từ mở ra.
"Đám gương đồng đó chẳng lẽ là bảo bối gì sao?"
Một lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh của Thiên Nhân tông cười nói, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, gã giơ tay chộp tới gương đồng: "Chẳng lẽ là bất diệt chi bảo?"
"Ngu xuẩn."
Yêu chủ hừ lạnh một tiếng, đánh giá bốn phía thì thấy trong những chiếc gương đồng đều truyền đến tiếng răng rắc nho nhỏ, sắc mặt không khỏi biến hóa. Hắn vung tay áo cuốn lấy Phượng Yên Nhu, nhanh chóng chạy tới cuối thông đạo, thấp giọng nói: "Năm đó khi Thang Hoàng thống nhất Vu Hoang đã diệt đi không biết bao nhiêu quốc gia, bao nhiêu Thánh địa. Ông ta đã biếm những vị quốc chủ cùng người đứng đầu thánh địa đó thành nô lệ. Sau khi ông ta chết, những người này cũng đều tuẫn táng, dùng để bảo vệ Thang Hoàng lăng, tùy táng mộ tràng cho nô lệ, chúng ta đi!"