Diệp Húc không khỏi lo sợ bất an trong lòng. Di thể Tả tướng Trọng Hủy của Thang Hoàng vẫn luôn ở trong huyền quan mà không hề xuất hiện chân thân, nhưng dù là vậy thì vẫn diệt được vị Thánh chủ thánh địa Thiên Nhân tông và đám cao thủ lớn nhỏ của Thiên Nhân tông kia. Thậm chí cấm bảo Vô Tự Thiên Thư của Thiên Nhân tông suýt chút nữa cũng không thể tránh khỏi chiếc huyền quan này cắn nuốt.
Nếu chân thân Trọng Hủy xuất hiện, chỉ sợ là tất cả những người ở đây đều không thể thoát, đều chết ngay tại trận!
Hữu tướng Y Doãn của Thang Hoàng kia e là chỉ mạnh hơn chứ không kém Trọng Hủy. Hai kẻ này tuy đã sớm chết, nhưng ở trong Thang Hoàng mộ lại vẫn bảo tồn được pháp lực của Vu Hoàng, mạnh mẽ khôn cùng, không phải là kẻ mà Thánh chủ hay Nhân Hoàng có thể chống lại, thậm chí dù có tế cấm bảo lên cũng chẳng có chút tác dụng!
Nếu Hữu tướng Y Doãn thật sự được mai táng ở trong phiến vũ trụ tinh không kia, chỉ e y chính là cửa cuối cùng bảo vệ Thang Hoàng mộ. Nếu chỉ hơi vô ý thôi thì sẽ nhận lấy cái kết cục diệt đoàn, nhiều vị Thánh chủ đều phải chết ở nơi đây.
"Chẳng qua, dù thật sự có gặp được quan tài của Y Doãn, các Thánh chủ khác có chết hết thì ta vẫn có cách tự bảo vệ mình, cách thoát thân…" Diệp Húc âm thầm tính toán.
"Những ngôi sao kia đều là do Ngũ Hành kim khí luyện chế ra, mỗi một ngôi sao đều là tài liệu tốt nhất để luyện chế cấm bảo!"
Mọi người bị kinh hãi nhưng không có nguy hiểm đi đến trên vòm trời, chỉ thấy nơi đây quần tinh rực rỡ, tinh đấu thành đàn, ngân hà vờn quanh, Ngũ Hành kim khí tạo ra các ngôi sao đủ mọi màu sắc, nhiều không đếm xuể.
Mỗi một ngôi sao đều lớn đến trăm thước, ẩn chứa uy năng mênh mông có thể sánh với bất diệt chi bảo.
Đây mà một món của cải không thể tưởng tượng được. Ngũ Hành kim khí ở nơi đây nhiều như cát sông Hằng, đếm không xuể. Chúng tạo thành tinh đấu, xây dựng ngân hà, dùng để luyện chế mười món cấm bảo cũng không thành vấn đề!
Thang Hoàng xa xỉ dùng Ngũ Hành kim khí luyện thành tinh thần tinh đấu ngân hà, làm đẹp cho nấm mộ của mình. Đúng là chỉ có vị Thánh Hoàng thượng cổ này mới có thể chi mạnh tay như vậy!
"Khó trách sau khi Thang Hoàng trở thành Vu Hoàng, luyện chế một món cấm bảo đều khó như thế. Hóa ra Thang Hoàng sưu tập thiên hạ chi kim, dùng Ngũ Hành kim khí để rèn ra một ngôi mộ lớn như thế cho mình."
Tự chủ Đại Phạm Lôi Âm tự Bảo Quang đại thiền sư niệm một tiếng Phật hiệu, thở dài một hơi rồi lập tức giơ tay bắt lấy một ngôi sao, sau đó thu vào trong bảo tháp của mình.
Lòng bàn tay lão bị Ngũ Hành kim khí sắc bén kia cắt ra một vết thương, Bảo Quang đại thiền sư cúi đầu nhìn bàn tay mình, hơi hơi biến sắc mặt, nhìn trái rồi nhìn phải, trầm giọng nói: "Tuy rằng các vì sao nơi đây có uy năng gần với bất diệt chi bảo, nhưng Ngũ Hành kim khí thật sự lợi hại, có thể đâm phá thân thể Nhân Hoàng. Các ngươi ai không có thực lực của Nhân Hoàng thì ngàn vạn lần đừng thu chúng."
Phía sau lão, chúng tăng lên tiếng vâng dạ.
Các Thánh chủ khác cũng chỉ bảo cao thủ trong môn phái mình rồi sau đó đều thu đám tinh thần tinh đấu kia.
Ngũ Hành kim khí nơi đây thật sự rất nhiều, những ngôi sao do nó biến thành cũng nhiều không đếm xuể, thậm chí còn có một tinh hệ ngân hà, đủ để khiến cho người ta điên cuồng!
Ngay cả Yêu chủ cũng bỏ qua Phượng Yên Nhu và Diệp Húc, bước nhanh vào trong quần tinh thu lấy bảo vật.
Diệp Húc không nói lời nào, triển khai Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương pháp tướng chân thân, đầu đính ngọc lâu. Hắn tế Di La Thiên Địa Tháp buông xuống những đạo Huyền Hoàng khí, lại có Càn Khôn đỉnh gia trì, cùng lúc đó mười tám bàn tay trong sáu mươi sáu bàn tay của hắn thi triển Bất Động Thần Vương ấn bảo vệ toàn thân, bốn mươi tám bàn tay khác đều triển khai, bắt lấy những ngôi sao rồi nhét vào trong ngọc lâu của mình.
Lúc này thân thể hắn có ngọc lâu, Di La Thiên Địa Tháp và Càn Khôn đỉnh gia trì, lại có mười tám đạo Bất Động Thần Vương ấn bảo vệ, nên đã có thể sánh với Nhân Hoàng Thánh chủ. Tốc độ hái sao của hắn còn nhanh hơn các Thánh chủ khác rất nhiều, khiến cho người khác chú ý.
"Diệp phong chủ nè, các hạ thân là tiểu bối nhưng lại hành động kiêu ngạo như vậy, cẩn thận sẽ bị trời phạt đấy." Bảo Quang đại thiền sư cười ha ha nói với một vẻ mặt hết sức hiền lành.
"Diệp phong chủ ơi, bất cứ chuyện gì đều phải để lại một đường, nếu không trời cũng sẽ không tha cho ngươi đâu." Ngọc Chân đại sư thản nhiên nói.
Diệp Húc không thèm nghe, ỷ vào thân thể mạnh mẽ, năng lực khôi phục kinh người giống như thân thể bất tử, hắn nhanh chóng thu đám tinh thần tinh đấu kia.
Ngọc Chân đại sư hừ lạnh một tiếng, tế đại phật viễn cổ lên trấn áp uy năng đám tinh thần tinh đấu kia, ép cho Ngũ Hành kim khí không thể đả thương người. Y nói với đám tăng đằng sau: "Đồng loạt ra tay thu ngôi sao."
Các Thánh chủ khác thấy thế cũng vội tế cấm bảo lên, lệnh cho đám cao thủ môn phái cũng gia nhập, tốc độ lập tức tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Diệp Húc thấy thế bèn cười nói với Phượng Yên Nhu: "Muội muội, muội cũng ra tay đi."
Phượng Yên Nhu hoảng sợ, vội lắc đầu: "Cha muội ở xa quá, hơn nữa chúng ta cũng không có cấm bảo để trấn áp quần tinh…"
"Ai nói không có?"
Diệp Húc cười ha ha, một vầng trăng bay ra từ đỉnh đầu hắn, lập tức hơi thở cấm bảo tràn ngập khắp nơi, ẩn ẩn đối kháng với cấm bảo của các đại thánh địa, áp chế hết tất cả quần tinh quanh mình.
Đây là Thương Nguyệt thần châu, viên minh châu mà thần quy Phương Trượng tiên sơn để lại sau khi chết. Tuy nó chỉ là cấm bảo bán thành phẩm, Diệp Húc cũng không có tâm pháp tương ứng để tế lên, nhưng cũng đủ để trấn áp đám quần tinh bất diệt chi bảo kia.
"Diệp Thiếu Bảo tên tiểu tử này, bảo vật trên người thật sự nhiều a!"
Chủ các đại thánh địa bị uy năng của Thương Nguyệt thần châu kinh động, ai nấy cũng ngẩng đầu nhìn, lộ ra suy tư: "Chẳng lẽ thứ cấm bảo bán thành phẩm này chính là cấm bảo được cất giấu trong Nam Thiên Môn kho báu Tây Hoàng? Đáng tiếc, lúc đó khi cổ Côn Luân thánh địa mở ra, chúng ta cứ tưởng trong Nam Thiên Môn không có cấm bảo nên mới không ra tay, ngược lại lại tiện nghi tên tiểu tử này…"
Một cảnh tượng khiến cho bọn họ càng thêm kinh sợ xuất hiện, Phượng Yên Nhu cũng gia nhập vào hàng ngũ cướp đoạt tinh thần tinh đấu. Đôi nam nữ này đều có sáu mươi sáu tay, mỗi lần ra tay là thu vào sáu mươi sáu ngôi sao, hai người cộng lại chính là một trăm ba mươi hai viên!
Không có thánh địa nào có thể có tốc độ nhanh như vậy, chỉ cần Diệp Húc và Phượng Yên Nhu thôi đã thu gần một nửa ngôi sao rồi!
"Đôi cẩu nam nữ này tu cái thiên địa pháp tướng gì không biết? Không ngờ quái dị như thế, quả thực đúng là pháp tướng chân thân chuyên dùng để cướp đoạt bảo vật mà!"
Các ngôi sao trên vòm trời tuy nhiều, nhưng không chịu nổi mọi người càn quét, không đến nửa canh giờ, sao trên trời đã còn rất ít.
Yêu chủ trở lại bên người Diệp Húc và Phượng Yên Nhu, chỉ thấy hai người hai người khẽ nói nhỏ với nhau: "Muội muội, đám ngôi sao mỗi người chúng ta thu chắc là cũng đủ để luyện chế một hai món cấm bảo rồi."
"Sư huynh, có phải chúng ta hơi quá đáng không?" Phượng Yên Nhu không yên nói.
Diệp Húc cười ha ha, nói: "Quá đáng sao? Sao ta không cảm thấy nhỉ? Loại thiên tài địa bảo này đương nhiên là của người có đức. Bọn họ đức hạnh không đủ cho nên phải thuộc về chúng ta rồi."
Yêu chủ nghe thấy thế, sắc mặt tối sầm, hừ lạnh một tiếng. Diệp Húc và Phượng Yên Nhu thế mới im miệng, hai người nhu thuận đi theo sau hắn.
"Các ngươi thu quá nhiều Ngũ Hành kim khí, đã khiến cho đám Thánh chủ khác mơ ước."
Yêu chủ hạ giọng nói: "Phượng nhi, từ nay về sau, con không thể rời khỏi ta nửa bước. Hiền tế, sau khi rời khỏi đây chắc chắn sẽ có Thánh chủ ra tay với ngươi, nửa đường đánh cướp, thậm chí không chỉ là một vị! Ngươi nếu không nắm chắc thì có thể theo ta đi Thiên Yêu cung, chỉ là vài tên Nhân Hoàng Thánh chủ thì còn chưa ngăn được ta!"
Diệp Húc vội vàng cảm ơn, nhưng lại không để tâm lắm. Hắn cười nói: "Nhân Hoàng Thánh chủ còn chưa thể giữa ta được."
Yêu chủ khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: "Thằng con rể này của ta cái gì cũng tốt, chỉ là quá không coi ai ra gì, ngay cả Thánh chủ cũng không để vào mắt."
Hắn lại không biết, lời này của Diệp Húc cũng không phải là nói suông, mà là hắn quả thật đủ tin tưởng có thể toàn thân trở ra từ trong tay của cao thủ cấp bậc Thánh chủ.
Bọn họ đi đến chỗ chín long mạch khí hội tụ kia, phía trước cái đầu rồng thật lớn kia, bọn họ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch truyền đến từ trong miệng cự long.
Mọi người đi đến đây rồi lập tức tế cấm bảo lên, buông xuống từng đạo hà khí thái quang bảo vệ mọi người.
Đã trải qua chuyện Trọng Hủy huyền quan, chứng kiến cái chết của Quách tông chủ Thiên Nhân tông, đám Thánh chủ này cũng không thể không cẩn thận đề phòng, sợ lại gặp phải một vị Vu Hoàng thượng cổ trong triều đình Thang Hoàng kia, Hữu tướng Y Doãn.
Bọn họ đi vào trong lòng khẩu, chỉ thấy long khẩu ngậm một chiếc quan tài màu xanh cùng một chiếc quan tài hoàng đế cửu long. Nắp của quan tài xanh đã mở ra, từng hơi thở Vu Hoàng tuôn trào ra ngoài, ép cho uy năng của cấm bảo yếu đi vài phần!
Tiếng tim đập thình thịch kia phát ra từ trong chiếc quan tài này.
"Chiếc quan tài xanh này nhất định là mộ của Y Doãn!"
Ánh mắt Yêu chủ vụt sáng, hắn thấp giọng nói: "Thật kỳ quái, sao quan tài đã mở ra rồi? Hơn nữa hơi thở Vu Hoàng truyền ra từ trong đó cũng không phải của một người, mà là hai người…"
Mọi người cẩn thận tiến đến, e sợ Hữu tướng Y Doãn đột nhiên nhảy ra khỏi cái quan tài này. Tả tướng Trọng Hủy đã hùng mạnh như thế, sau khi chết rồi, thậm chí không xuất hiện đã đánh chết Quách tông chủ Thiên Nhân tông, đánh bay cấm bảo. Hữu tướng Y Doãn hơn phân nửa là còn trên cả Trọng Hủy!
Từng món cấm bảo tản ra uy năng mênh mông, chúng được các vị Thánh chủ kích phát đến lớn nhất. Ngay cả Yêu chủ cũng cất Hà Đồ đi, lấy ra cấm bảo mạnh nhất Thiên Yêu cung, thân thể Hi Hoàng, bảo vệ Diệp Húc và Phượng Yên Nhu.
Chiếc quan tài xanh này đã bị người mở ra, nắp quan tài bị quăng ra một bên. Từ bên trong khí Vu Hoàng phun ra, ở giữa không trung hình thành từng đạo hà khí kỳ dị, không ngừng chấn động. Loại hà khí này nặng vô cùng, khẽ động thôi cũng có thể trấn chết Nhân Hoàng. Tuy nhiên lúc này đây các Đại thánh chủ đã tế cấm bảo lên, thôi phát uy năng, đám hà khí đó cũng bị trấn áp cho phải lui về trong quan tài.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLBọn họ đi đến trước quan tài, nhìn vào trong thì thấy bên trong quan tài như có không gian vô cùng vô tận. Một bàn tay trắng bệch lặng yên lướt qua trước mắt bọn họ, theo đó là mấy ngón tay gẫy. Trừ những thứ đó ra thì còn có một số phần cụt của chân tay, thậm chí còn có vương miện long bào, cuối cùng là một cái đầu người lẻ loi bay tới!
Người này tướng mạo uy nghiêm, tuy bị người phân thây ra không biết bao nhiêu đoạn, nhưng một loại hoàng đế khí ùa tới, như thể là hoàng đế trời sinh, dù đã chết nhưng cũng làm cho người ta không thể khinh thường.
Ngoài những thứ đó ra còn có một cái đầu người của một nho sĩ trung niên bay tới.
Bên trong thanh quan không có thi thể nguyên vẹn nào cả, chỉ có hai cái tàn thi.
"Y Doãn và Chu U Vương đồng quy vu tận." Hiên Viên Vô Khuyết chớp động ánh mắt, thở ra một hơi dài, thu lấy mười tám lá Binh Chủ Kỳ của mình, lẩm bẩm nói.
Hiên Viên Trường Phong nhẹ nhàng thở ra, vuốt cằm nói: "Không sai, Chu U Vương cuối cùng cũng đến nơi đây, tiếc là lại gặp phải thi thể Y Doãn bảo vệ hoàng lăng. Vị Vu Hoàng cuối cùng này ác chiến một trận với thi thể Y Doãn, đồng quy vu tận. Thật đáng tiếc, đường đường hoàng đế Đại Chu lại chết ở chỗ này như vậy."
"Y Doãn không hổ là Hữu tướng của Thang Hoàng, chết hơn bốn mươi vạn năm rồi vẫn có thể giết chết được một vị hoàng đế của hoàng triều hưng thịnh. Phong thái người này thật làm cho người ta hâm mộ." Tông chủ Thái Cực tông thở dài nói.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Từ bên trong quan tài truyền đến tiếng tim đập, chỉ thấy một quả tim đang đập lên ở trong thanh quan, vẫn tản ra lực sinh mệnh mênh mông. Đây là trái tim của Y Doãn, thân thể gã đã bị Chu U Vương đánh nát, diệt đi hết tất cả sinh cơ, chỉ còn trái tim này vẫn hoàn hảo không chút tổn hao gì.
"Dù đã chết rồi, Y Doãn vẫn cao hơn Chu U Vương một bậc. Chỉ tiếng tim đập cũng có thể trấn chết Hạ Lễ Đường, thật đáng kính lại đáng sợ." Diệp Húc cười nói.
Thánh chủ Hạ gia cười lạnh một tiếng với sắc mặt âm trầm. Y ngẩng đầu nhìn chiếc quan tài cửu long kia, trầm giọng nói: "Nếu đây là quan tài của Y Doãn, như vậy chiếc kia chính là quan tài của Thang Hoàng! Thông thiên chi lộ cuối cùng đã có thể mở ra…"