Sắc mặt Chung Phong Miên kịch biến, lại nghe một tiếng bùm vang lên, đạo môn lão chia năm xẻ bảy dưới chưởng của Diệp Húc.
Đạo môn của lão đã mở ra hoàn toàn, đã có thể trùng kích cảnh giới Vu Tổ. Nhưng ở trước mặt Diệp Húc, nó như một cánh cửa mục yếu ớt vô cùng, chẳng thể chịu nổi một chiêu.
"Âm Sơn Lục Sát, các ngươi nói mà không giữ lời!" Chung Phong Miên bị Diệp Húc đánh bay, miệng hộc máu không ngừng, căm phẫn gào lên.
"Bọn ta khi nào thì giữ lời?" Lục Sát liếc nhau, cười ha ha.
Chung Phong Miên biết không ổn, hung hăng liếc Diệp Húc và Âm Sơn Lục Sát một cái rồi lập tức xoay người chạy trốn, phi thẳng vào trong thông đạo trong Loạn Không Hải.
"Âm Sơn Lục Sát, Diệp Thiếu Bảo, chuyện này chưa xong đâu! Lão phu chính là Nhị đương gia Cực Đạo Minh, ta trở về rồi sẽ nói là Âm Sơn Lục Sát các ngươi liên thủ với Diệp Thiếu Bảo diệt thương đội Cực Đạo Minh ta, cưỡng gian rồi giết chết con gái của Minh chủ. Minh chủ nổi giận, các ngươi sẽ chết không chỗ chôn…"
"Chung lão bá, ngài đi nhầm hướng rồi kìa." Tiếng của Diệp Húc truyền đến từ sau lưng lão, cười to nói.
Chung Phong Miên cả kinh, vội dừng lại. Loạn Không Hải khác những nơi khác, nếu đi nhầm một bước là sẽ lạc ở nơi đây, cả đời đều cô đơn chết già ở nơi này.
"Không sai, chính là đường này mà… Không xong, tiểu tử kia dám lừa ta!"
Lão nhận ra, vội xoay người thì thấy một bàn tay to như bầu trời, vô số đạo văn đạo ngân hóa thành hoa văn trong lòng bàn tay, lại có ba nghìn thế giới hóa thành ba nghìn lục địa trong đó.
Diệp Húc cười ha ha, hạ Vu Hoàng ấn xuống: "Chung lão bá à, ta tiễn ngươi ra đi, ngươi lại cố tình chạy đến đường khác, chẳng phải là nhầm đường sao?"
Chung Phong Miên vội né tránh, tung người nhảy ra, tính chạy khỏi phạm vi chưởng lực bao phủ của Diệp Húc kia. Một tiếng bùm vang lên, lão nhảy đến giữa không trung thì bị bắn mạnh về sau như đâm vào tường đồng vách sát, khiến cho đầu mình vỡ chảy cả máu ra.
Một chưởng này của Diệp Húc giam cầm hư không, làm cho lão không có chỗ để trốn.
"Diệp Thiếu Bảo, ngươi giết lão phu rồi thì cũng không thoát khỏi Âm Sơn Lục Sát, không bằng chúng ta liên kết lại…"
"Ngươi ngay cả ta cũng không phải là đối thủ, liên kết với ngươi chính là liên lụy ta, thôi chết đi!"
Một chưởng của Diệp Húc hạ xuống chấn vỡ lão thành bùn nhão, ngay sau đó Lưu Ly ấn bay ra hóa thành một chiếc chuông Lưu Ly. Hồng chuông rung lên vang xa vạn dặm, chấn vỡ chân linh của Chung Phong Miên.
Chỉ vài giây, cha con Chung gia đều chết hết.
"Ra tay!"
Diệp Húc vừa đánh chết Chung Phong Miên thì một tiếng rầm vang lên, từng đạo xiềng xích bay tới, liên kết lại thành một cái lưới chụp xuống hắn.
"Lưu Quang ấn!"
Thân hình Diệp Húc hóa thành một vệt sáng, ngay sau đó liền rơi xuống thuyền, vẫn đứng ở bên người đám Phong Tùy Vân như từ đầu đến cuối vẫn chưa hề động đậy gì.
Mộ Dung Tham Hoa đứng đầu Âm Sơn Lục Sát kia sắc mặt phát lạnh, khóe miệng run run, hiển nhiên là không thể ngờ Diệp Húc có thể thoát khỏi một chiêu liên thủ của bọn họ.
"Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo đứng hạng một trên bảng truy nã, quả đúng là có chút năng lực, nhưng vẫn là hữu danh vô thực. Đường đường tên tội phạm truy nã đứng đầu lại vẫn chỉ là Vu Hoàng chứ chẳng phải Thánh Hoàng, điều này làm cho đám người xấu xếp sau ngươi biết để mặt mũi ở đâu?"
Trên không trung thuyền lầu, từng chiếc xích sắt leng keng rung động, cùng trấn áp Cực Đạo bàn tính, khóa năm chiếc thuyền lại. Cho dù Văn Tú Trúc có thúc giục bàn tính thế nào, cũng không thể chống lại Lục Sát.
Âm Sơn Lục Sát với Mộ Dung Tham Hoa cầm đầu, lần lượt là Nhị sát Quân Luyến Tửu, Tam sát Trác Danh Lợi, Tứ sát Ngô Thị Phi, Ngũ sát Diêu Đào Sắc, Lục sát Dương Thủy Tiên. Chỉ có mình Thủy Tiên là nữ tử.
Nhị sát Quân Luyến Tửu toàn thân đầy mùi rượu, say khướt nói: "Âm Sơn Lục Sát bọn ta giết người vô số mới có thể đứng thứ tám mươi bảy trên bảng truy nã. Mà ngươi chẳng qua chỉ giết vài tên thần tử đã xếp hạng nhất, làm cho ác nhân trong thiên hạ này xấu hổ vô cùng."
Trác Danh Lợi cười ha ha: "Giết ngươi rồi, Âm Sơn Lục Sát chẳng những có thể lấy được của cải kinh thiên, còn có thể vang danh thiên hạ, vượt qua những ác nhân khác, trở thành đệ nhất trên bảng, hơn cả Đàm Tổ Thần Vương, Vô Sinh Lão Tổ, Cực Nhạc Lão Tổ!"
Lục sát Dương Thủy Tiên đá lông nheo với Diệp Húc, cười khanh khách nói: "Ta muốn thải bổ y, thải bổ đến chết để tu luyện Âm Dương Giao Hoan Đại Nhạc Thánh Điển! Các ngươi ai dám tranh giành với ta, lão nương thải bổ chết các ngươi!"
Tam sát Trác Danh Lợi buồn phiền, mặt co mày cáu nói: "Đại ca, nơi này còn có Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai, cũng là con thần. Một kẻ là con của Tạo Hóa Môn chủ, một người là trưởng tử của Thanh Hiên Thần Phủ, chỉ sợ sẽ đắc tội với Tạo Hóa Môn và Thanh Hiên Thần Phủ…"
Dương Thủy Tiên lúc này mới quay sang nhìn Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai, ánh mắt sáng lên, cười khanh khác: "Tiểu muội thải bổ nam nhân vô số, nhưng chưa từng thải bổ con thần bao giờ…"
Sắc mặt Phong Tùy Vân tối sầm lại, cái tật xấu lắm miệng bùng phát, lải nhải nói: "Vị cô nương này, cô muốn thải bổ ta? Đầu tiên là ta không đồng ý! Ta đã chứng kiến rất nhiều kinh điển về tình cảm, chú trọng nam nữ hoan ái, tương hỗ phụ thổ. Chúng ta không có chút tình cảm nào, cô muốn thải bổ nhưng ta thì không. Ít nhất chúng ta hẳn là nên tiếp xúc, hiểu biết đối phương, nếu như hợp nhau thì thải bổ ta cũng không muộn…"
Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thủy Tiên kia tối sầm lại, nổi giận đùng đùng nhìn hắn nhưng lại thấy thằng nhãi này cứ lải nhải không ngừng nghỉ, nhất thời làm cho nàng ta mất hết hứng thú thải bổ, thầm nghĩ: "Không ngờ Phong Tùy Vân tiếng tăm lừng lẫy lại là kẻ lắm mồm như vậy. Chỉ sợ khi thải bổ tên này sẽ nói mãi không ngừng, đúng là mất hứng…"
Mộ Dung Tham Hoa khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Đừng vô nghĩa nữa, cho dù là ai, chỉ cần cản đường tài lộ của chúng ta là giết hết! Các huynh đệ, cùng nhau xông lên, theo ta giết Diệp Thiếu Bảo, giết sạch tất cả, sau đó tìm kẻ chết thay mang đầu hắn đi lĩnh thưởng! Âm Sơn Lục Sát ta mà có được món của cải này sẽ mai danh ẩn tích, thay tên đổi họ. Cho dù Tạo Hóa Môn, Thanh Hiên Thần Phủ có thần thông quảng đại đến đâu thì cũng không biết được hai tên này đã chết trong tay chúng ta!"
"Giết!"
Ngô Thị Phi phóng lên cao, xiềng xích bị gã thôi phát vang lên tiếng leng keng, như xoay quanh một tinh hệ, cuốn tới Văn Tú Trúc.
Diêu Đào Sắc cười khanh khách nói: "Tứ ca, đừng có lạt thủ tồi hoa thế chứ, để cho tiểu đệ thân cân với đại tiểu thư Cực Đạo Minh cái đã!"
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng rồi bước lên trước một bước, một chưởng che trời chụp tới Ngô Thị Phi.
Ngô Thị Phi cười lạnh: "Xiềng xích của Âm Sơn Lục Sát ta chính là dùng Huyền Anh âm thiết của Âm Sơn luyện chế thành, đừng nói là luyện chế thánh bảo, cho dù là Tổ Binh cũng dư sức!"
Xùy xùy!
Sợi xích này quấn bàn tay Diệp Húc gần dập nát, lập tức lại như rắn cuốn quanh thân Diệp Húc như một cái bánh chưng. Diệp Húc thử giãy dụa nhưng sợi xích này cực kỳ thần kỳ, thân thể hắn to lên thì nó to lên, nhỏ lại thì nó nhỏ lại, không thể thoát ra được.
Ngô Thị Phi nhe răng cười: "Thần Liên của bọn ta kia, chỉ cần trói ngươi lại là có thể hạn chế thần thông của ngươi, làm cho ngươi không thể biến hóa xê dịch, chỉ có thể đứng im đó cho bọn ta làm thịt!"
Xiềng xích thu hồi, gã vung tay chụp tới đầu Diệp Húc, cười ha ha nói: "Chết đi!"
"Lão Tứ, đừng đến gần người hắn!" Mộ Dung Tham Hoa cả kinh, vội bay nhanh tới, quát to.
"Ngươi nói đúng, chết đi!"
Thần sắc Diệp Húc khẽ động, trong đủ loại thần văn đạo vận sau lưng kia, một mảnh Đế Binh to bằng bàn tay đột nhiên bay ra, xùy một tiếng xuyên thủng đầu Ngô Thị Phi. Mảnh vỡ mang theo máu bay trở về, lại rơi vào sau Diệp Húc, tiếp tục được thần văn đạo vận chăm sóc.
Nụ cười độc ác trên mặt Ngô Thị Phi đọng lại, thi thể lung lay rồi ngã bịch xuống.
"Thi thể Thánh Hoàng đỉnh phong là không nên lãng phí, lấy ra cho chó ăn thôi!"
Diệp Húc rung thân thoát khỏi xiềng xích, lại giơ tay nắm lấy thi thể Ngô Thị Phi, hắn thả Hao Thiên Khuyển ra rồi quăng thi thể đó cho nó. Sợi xiềng xích kia cũng bị Diệp Húc lấy đi, cất vào trong ngọc lâu.
Mộ Dung Tham Hoa hét lên, cùng với tứ sát khác nhào tới, lạnh lùng nói: "Giết người này báo thù cho Lão Tứ trước!"
Âm Sơn Lục Sát tình như tay chân. Ngô Thị Phi bị Diệp Húc giết chết, mấy sát kia sao có thể nhịn được, gầm thét không thôi. Chúng đồng loạt đánh tới, từng tòa đạo môn mở ra, từ trong từng sợi xích hoành không, như những tinh hệ rào rào bay tới Diệp Húc.
Loại xiềng xích dùng Huyền Anh âm thiết này Diệp Húc cũng không thể tránh thoát được, nếu bị chúng trói lại thì chỉ có thể mặc cho người khác chém giết. Bạn đang xem tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Mọi người cẩn thận, kẻ này có một mảnh vỡ bảo vật, cực kỳ sắc bén!" Mộ Dung Tham Hoa với tu vi mạnh nhất bước lên trước, xiềng xích trong đạo môn cuốn tới Diệp Húc, quát lên.
"Âm Sơn Lục Sát các ngươi coi thường ta quá."
Diệp Húc đứng im đó, một tiếng ông vang lên, Loạn Không Hải trước mặt ngũ sát đột nhiên biến mất, thay vào đó là một thế giới cổ xưa từ đỉnh đầu Diệp Húc vọt lên. Thế giới này chính là do hai con cá một đen một trắng tạo thành, hai con cá ngậm đuôi nhau tạo thành một vòng tròn lớn như Thái Cực, chia làm hai mặt âm dương.
Trên lưng chúng là những tòa đại lục cổ xưa, hải dương mênh mông, tiên sơn viễn cổ, tiên khí lượn lờ. Trong những đình đài đó, Thiên cung tiên đình trông thật tráng lệ.
Đây đúng là Thái Cực Mông Ế Thiên trong Tam Thập Tam Thiên Giới cổ xưa. Bản thể của Thiên giới này chính là hai con cá lớn viễn cổ hóa thành, phân âm dương, cách sinh tử.
Một thức Thái Cực ấn này của Diệp Húc thi triển ra nhất thời khiến hắn đứng ở thế bất bại. Từng xiềng xích soắn tới, đụng đến Thái Cực song ngư đều bắn ra, thậm chí năng lượng trào ra từ trong đạo môn của bọn họ đều bị hai con cá kia hấp thu.
"Diệp mỗ nói rồi, giết sạch các ngươi ta chỉ nắm chắc bảy phần. Bảy phần này không phải là lưỡng bại câu thương, mà là lo các ngươi bỏ trốn! Nếu các ngươi trốn rồi, Diệp mỗ chỉ nắm chắc được bảy phần là có thể giết sạch các ngươi, nhưng nếu quyết chiến sinh tử thì đó chính là mười phần mười!"
Diệp Húc đứng đó như Trung Thiên sừng sững, để mặc cho Âm Sơn Lục Sát đánh mình.
Hắn chỉ lấy một đạo Thái Cực ấn bảo vệ toàn thân, đánh văng ra từng xiềng xích. Ngay sau đó hắn vỗ tay trái, ba nghìn thế giới bay ra hóa thành Vu Hoang ấn, ầm một tiếng đụng vào đạo môn của Mộ Dung Tham Hoa, tiếng nổ vang lên, khí lãng gào thét mênh mông, phá nát không gian của cảng tránh gió, ùa tới khắp nơi.
Rào rào rào!
Loạn Không Hải bốn phía cảng tránh gió khuấy động, nước biển bị gợi lên cao, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Cùng lúc đó, tay phải hắn thi triển một đạo Thái Hoàng ấn, đánh cho đạo môn của Dương Thủy Tiên rách tả tơi, khiến Dương Thủy Tiên hộc máu. Diệp Húc không để ý đến công kích của kẻ khác mà cứ tung từng chưởng ra, từng loại Tam Thập Tam Thiên Giới ấn pháp trào ra, liên tục bốn chiêu liền chấn vỡ đạo môn của Dương Thủy Tiên, hắn dựng thẳng tay lên chấn một cái, lập tức đánh chết ả!
"Lục muội!"
Diệp Húc mặt không thay đổi thi triển Xích Minh ấn, Thiên hỏa ùn ùn bốc cháy. Trong Thiên hỏa là đạo văn đạo ngân của hắn, bao phủ lấy ngũ sát rồi đốt diệt chân linh của Dương Thủy Tiên.