Độc Tôn Tam Giới

Chương 1286: Vương Đằng, ngươi không đánh cược nổi sao? 1

Vương Đằng nhếch miệng cười:

- Quy tắc vô cùng chích xác, chín vị Đan Vương đều là thái đẩu trong giới đan dược, chúng ta đều vô cùng yên tâm. Nhưng mà đã đánh bạc, dù sao cũng phải có chút ban thưởng. Thua thì sao? Mà thắng thì như thế nào?

Đây mới là mấu chốt.

Vương Đằng làm ra trận thế lớn như vậy, không đơn thuần là chơi đùa một chút. Vì để cho mọi người xem náo nhiệt, mục đích cuối cùng của hắn là khiến cho Thái Uyên các còn chưa khai trương đã sụp đổ. Triệt để dẫm nát Vi gia dưới chân, thuận tiện đánh vào mặt mũi của Bàn Long đại phiệt.

- Ngươi muốn thế nào?

Cơ Tam công tử cười lạnh.

- Mọi người đều biết một núi không thể chứa hai hổ. Huống chi hai cửa hàng, danh tự còn không sai biệt lắm. Ta đề nghị, người thắng ăn sạch.

Vương Đằng cười nói.

- Ăn sạch là thế nào?

- Rất đơn giản, người thua đóng cửa, không tiếp tục kinh doanh, dỡ biển hiệu xuống. Từ ngay về sau không được xuất hiện trong phạm vi một ngàn mét.

Hiển nhiên Vương Đằng đã sớm nghĩ kỹ những điều kiện này.

- Đây cũng gọi là ăn sạch sao?

Không đợi Cơ Tam công tử mở miệng, Giang Trần lại cười nói trước.

- Vậy ngươi cảm thấy thế nào mới là ăn sạch?

Vương Đằng cười rộ lên.

- Muốn ăn sạch tự nhiên là cái gì cũng phải ăn. Kể cả quyền tài sản của cái cửa hàng này.

Những lời này của Giang Trần đừng nói là khiến cho người xem há hốc mồm, mà còn khiến cho phụ tử Vi gia cũng nao nao.

Đây không nằm trong kế hoạch ban đầu của bọn họ a.

Nhìn thấy phụ tử Vi gia quăng ánh mắt nghi vấn về phía hắn, Giang Trần truyền âm:

- Vi gia chủ, nếu như thua, ta nguyện dùng đan phương Vạn Thọ đan bồi thường cho Vi gia các người.

Đan phương Vạn Thọ đan, năm chữ này vừa mới nói ra, trong lòng Vi Thiên Tiếu lập tức ổn định lại.

Mà những người khác có biểu lộ vô cùng đặc sắc. Nhất là người vây xem, đều sửng sốt không thôi. Giờ phút này trong lòng bọn họ lại sinh ra một loại hoài nghi vô cùng quỷ dị.

Bọn họ hoài nghi tên Đan Vương khó hiểu của Vi gia này có phải lại là một kẻ nằm vùng của Vương Đình đại phiệt phái tới hay không?

Bằng không mà nói, tại sao lại vô duyen vô cớ tăng tiền đặt cược không hợp thói thường như vậy? Phải biết rằng lần đánh cuộc này, mọi người đều biết Thái Uyên các của Vi gia sẽ thua.

Nếu như là lần đánh cuộc phải thua như vậy, đem quyền sở hữu cửa hàng đặt vào, đây không phải là đánh bạc quá lớn hay sao?

Dù sao, một trong những vị trí tốt nhất trong phố Thần Nông, hơn nữa diện tích của cửa hàng Vi gia rất lớn. Các mặt đều vô cùng ưu việt. Ngay cả Vương Đình đại phiệt cũng nhìn chằm chằm thật lâu.

Hiện tại tên Đan Vương của Vi gia này không phải đưa thịt tới miệng mèo sao?

Đan Vương của Vi gia trước đó mọi người đều hoài nghi là nằm vùng của Vương Đình đại phiệt phái tới. Hiện tại nhìn thấy cục diện này, người vây xem chung quanh tự nhiên liền nghĩ theo chiều hướng đó.

Hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy dường như có chuyện này.

Giang Trần cũng không để ý tới đám người chung quanh đang nghĩ gì, ánh mắt hắn sâu xa nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, không cho Vương Đằng bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.

Một đan sư vô danh tiểu tốt, một là Thiếu phiệt chủ số một số hai trong Lưu Ly vương thành.

Trong mắt người bình thường, cả hai căn bản vốn không cùng một cấp bậc. Thế nhưng mà Đan Vương khách khanh này của Vi gia không ngờ lại nhìn thẳng vào Đằng gia, không có bất kỳ chút khiếp đảm nào.

Trong lúc đó, Giang Trần lại vỗ trán một cái, cười nói:

- Thiếu chút nữa quên, cửa hàng đối diện này dường như không phải là sản nghiệp của Vương Đình đại phiệt a. Vương thiếu gia dường như không làm chủ được. Coi như là Vương thiếu gia không đánh bạc nổi, coi như ta chưa nói gì a.

Giang Trần đột nhiên mở miệng nói tiếp khiến cho những người xem náo nhiệt chung quanh trong lòng hung hăng co thắt một hồi.

Sao lại như vậy? Nghe lời nói này, dường như Đan Vương khách khanh của Vi gia quả thực khiêu chiến với Vương Đình đại phiệt, cũng không phải là nằm vùng.

Phép khích tướng này không cao minh, thế nhưng không thể nghi ngờ lại giống thanh lợi kếm, trực tiếp chỉ về phía Vương Đằng. Khiến cho hắn không muốn tiếp chiêu cũng khó khăn.

Hơn nữa, Lưu Ly vương thành to lớn, có mấy người dám nói một câu ngươi không đánh cuộc nổi với Vương Đình đại phiệt?

Vương Đình đại phiệt là người không đánh cuộc nổi sao?

Tuy rằng cửa hàng này không phải là tài sản của Vương Đình đại phiệt, thế nhưng mà Vương Đình đại phiệt vẫn có biện pháp.

Tuy rằng Vương Đằng không ngừng tự nhủ mình phải tỉnh táo, nhưng mà vẫn bị thái độ của Giang Trần chọc giận, trong lòng tràn ngập lửa giận.

Hắn lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm vào phụ tử Vi gia:

- Vi Thiên Tiếu, khó trách Vi gia các ngươi luôn trong tình trạng thoi thóp, thì ra là gia giáo không nghiêm. Từ khi nào một Đan Vương khách khanh cũng có thể làm chủ thay Vi gia các ngươi?

Vi Thiên Tiếu vốn có tính cách chẩn thận chu toàn, mà giờ phút này hắn cũng vô cùng tỉnh táo, hắn biết đã không còn đường lui, hơn nữa Vương Đình đại phiệt muốn mượn cơ hội này dẫm chết Vi gia hắn.

Đừng nói là Giang Trần giao ra Vạn Thọ đan cho bọn họ, cho dù không có hắn cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.

Trong lòng quyết định, hắn cười nhạt nói:

- Vương thiếu phiệt chủ, nếu như ngươi không đánh cuộc nổi thì có thể nói rõ. Vi gia chúng ta cũng sẽ không ép buộc. Về phần Chân Đan Vương, bổn gia chủ trước đó đã trao quyền cho hắn. Vi gia ta dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng người.

Lại là một câu ngươi không đánh cuộc nổi.

Lời này nếu như đổi lại là người bình thường thì có thể miễn cưỡng nhịn nhục, thế nhưng Vương Đằng là người có thân phận gì? Bị một thế gia cửu cấp nói không đánh cuộc nổi, mặt mũi để vào đâu?

Vương Đằng giận quá hóa cười, trong mắt hiện lên hàn ý lạnh lẽo:

- Tốt, tốt, tốt, Vi gia ngươi có lòng. Nếu như Vi gia các ngươi có ý chắp tay giao cửa hàng này cho Vương mỗ, tự nhiên Vương mỗ sẽ vui lòng thu nhận.

Vương Đằng cho dù có chút đắn đo bất định với dụng ý của phụ tử Vi gia. Dù sao cầm cửa hàng đánh cuộc, chiêu này quả thực vượt quá dự kiến của Vương Đằng.

Tiền đặt cược này đối với Vi gia mà nói, thật sự quá lớn. Trong mắt Vương Đằng, Vi gia hẳn là đang phô trương thanh thế, muốn buộc Vương Đằng hắn lui một bước.

Thế nhưng mà Vương Đằng hắn là hạng người thế nào? Làm sao có thể không tiếp nhận tiền đặt cuộc này cơ chứ?

Giang Trần lạnh lùng cười:

- Đừng có vội nói vui lòng nhận, ai thắng ai thua còn chưa nói trước được a. Muốn đem cửa hàng làm tiền đặt cuộc, vậy thì trước tiên Vương Đằng ngươi cũng phải nắm được quyền sở hữu Thái Uyên lâu a. Bằng không ngươi cầm thứ đồ vật của người khác đánh cuộc với chúng ta, ngươi định giở trò gì vậy?

Khẩu khí này ngược lại còn giống như Vi gia chắc chắc sẽ thắng Vương Đình đại phiệt vậy.

Vương Đằng nổi trận lôi đình, ở Lưu Ly vương thành hắn còn chưa từng gặp khiêu khích, hung hăng càn quấy như vậy. Cửa hàng Thái Uyên lâu này quả thực không phải là của Vương Đình đại phiệt hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất