Kiệt Sâm chịu đựng xóc nảy trên xe cả buổi, rốt cuộc vào lúc trời chạng vạng thì kinh mạch hắn đã được hồi phục, tuy vẫn còn tổn hại nhưng vận chuyển linh lực đã không còn vấn đề gì.
Tu luyện trên xe ngựa suốt cả buổi, dù cuồng nhân như Kiệt Sâm cũng cảm thấy buồn chán. Đúng lúc này, đoàn xe đột nhiên ngừng lại, rồi âm thanh huyên náo truyền vào, hiển nhiên là vì trời tối nên đoàn xe tìm chỗ hạ trại.
Thân thể cũng đã hồi phục được một nửa, Kiệt Sâm hít một hơi rồi xoa mặt, vén rèm xe.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn nhưng sắc trời vẫn còn sáng. Đoàn xe dừng lại ở một khoảng đất trống có cỏ mọc lưa thưa, trên mặt đất rải rác có vật liệu gỗ mục, chứng tỏ trước đây đã từng có người hạ trại.
- Hắc, tiểu tử này thật đúng là còn sống, bất quá thương thế như vậy còn muốn xuống ngựa, có thể đi sao? Ha ha......
Kiệt Sâm vừa mới rèm xe vén lên đã nghe một đại hán đang dắt ngựa không xa làu bàu rồi cười một tràng lớn khiến không ít người nhìn vào.
- Uy, ta nói huynh đệ, có phải ngươi đói bụng rồi? Ngươi đừng xuống, coi chừng ngã, lát nữa chúng ta ăn cơm sẽ bảo người đưa đến cho.
Lạc Khố Ân đang xem bọn hộ vệ hạ trại thấy động tác của Kiệt Sâm liền gọi lớn.
Hắn còn đang gọi thì Kiệt Sâm đã nhảy xuống, chấn động rất nhỏ làm bước chân hắn hơi loạng choạng nhưng vẫn một mực đứng vững vàng.
- Hắc, tiểu tử này thật đúng là đứng lên rồi, ồ, thân thể hắn làm bằng gì vậy? Thương thế nặng như vậy vẫn có thể đi?
Không ít hộ vệ ngạc nhiên. Nguồn: http://truyen360.com
Sáng sớm nay, bọn họ thấy rõ là Kiệt Sâm bị thương nghiêm trọng nhưng buổi trưa lại nghe nói Kiệt Sâm đã tỉnh. Dù là với thể trạng cường tráng như bọn họ mà chịu thương thế như vậy thì ít nhất cũng phải nằm hai ngày, không ngờ thiếu niên này nhanh như vậy đã xuống xe.
- Hừ, nhìn cái gì, chẳng phải là do công hiệu của linh dược tề mà thiếu gia đưa cho.......
Có người nói khẽ.
Đám hộ vệ bên cạnh nghe được đều biến sắc, ánh mắt nhìn Kiệt Sâm dù không có ác ý, nhưng cũng không hiền lành như trước rồi.
Với sự nhạy cảm của Kiệt Sâm dĩ nhiên nhận ra sự biến hóa rất nhỏ này, tuy vậy hắn cũng không nói gì, chỉ muốn đến hỗ trợ một người đang dựng lều.
- Tránh đi một bên, ngươi bị thương nặng như vậy, chạy tới làm gì......
Đó là một người trung niên râu ria xồm xoàm, hung hăng trợn mắt nhìn mắt Kiệt Sâm, gằn giọng.
Kiệt Sâm sững sờ, bản thân cũng không đắc tội với người này sao hắn có thái độ như vậy?
Bất quá Kiệt Sâm cũng không nói gì, chỉ cười cười, đi tới một bên.
- Tạp Ân, người ta vẫn còn con nít, ngươi giống như mẹ kế vậy......
Dù trung niên kia gằn giọng rất nhỏ nhưng vẫn bị hộ vệ bên cạnh nghe được.
- Ta biết rõ, ta biết rõ người ta mới là hài tử, nhưng trong lòng ta khó chịu......
Trung niên kia nói vẻ thống khổ:
- Ngươi nói tiểu tử này thực lực không mạnh lại chạy loạn ở ngoài, không biết trong núi rừng thật nguy hiểm sao, làm hại thiếu gia thật lãng phí một lọ thể linh dược tề. Trên người thiếu gia cũng không có mấy lọ, nếu tất cả thể linh dược tề dùng hết thì thiếu gia làm sao bây giờ? Số thể linh dược tềnày là do gia chủ vất vả mới mời được linh dược đại sư phối chế, lọ nào cũng cực kỳ quý giá, nói không chừng cũng vì một lọ nào mà thiếu gia sớm.........
- Ai.........
Hộ vệ kia cũng thở dài một hơi:
- Người ta cũng đâu cố ý, coi chừng để thiếu gia thấy được lại nổi giận với ngươi......
- Tâm địa thiếu gia thật sự là quá tốt......... Đại hán kia còn muốn nói điều gì, đột nhiên ngẩng đầu, thấp giọng nói:
- Thiếu gia đã tới, không nói, tranh thủ thời gian làm việc......
Đối phương tự cho là nói rất nhỏ nhưng Kiệt Sâm cách đó không xa đều nghe lọt, sờ mũi, thầm nghĩ:
- Lần này thiếu nợ ân tình hơi lớn rồi.....
- Huynh đệ, nhanh như vậy có thể xuống xe ngựa rồi hả? Thân thể không tệ lắm...... Lạc Khố Ân đã đi tới, cười nói.
Kiệt Sâm cười cười, đáp cho qua chuyện:
- Mạng ta lớn........
- Đúng rồi, đội ngũ của chúng ta phải đi Thiên Hồng thành, ta nhìn ngươi cũng cùng đường, ngươi cứ an tâm trên xe ngựa của ta dưỡng thương. Đợiđến Thiên Hồng thành, ta lại thay ngươi tìm một Linh Dược Sư xem thương thế của ngươi......
Lạc Khố Ân lại cười nói.
Lạc Khố Ân rất là hưng phấn, thầm nghĩ trong lòng, thiếu niên trước mặt này hiển nhiên không có nhiều kinh nghiệm, hơn nữa còn bị thương, nếu đểlưu lạc một mình nói không chừng mất mạng, vừa khéo dẫn hắn đi Thiên Hồng thành.
- Mời Linh Dược Sư......
Kiệt Sâm không khỏi cười cười, hắn hiểu thương thế của mình, chỉ sợ không cần hai ngày đã có thể khỏi hẳn, không cần đợi đến Thiên Hồng thành.
Nhưng biểu tình này của Kiệt Sâm rơi vào mắt Lạc Khố Ân lại bị hắn cho rằng Kiệt Sâm sợ không trả nổi tiền mời Linh Dược Sư, vỗ ngực nói:
- Ngươi yên tâm, chuyện mời Linh Dược Sư cứ để ta. Trong gia tộc có một khách khanh linh dược đại sư, tuy tính tình Lạc Khắc đại sư tính tình rất thối cũng rất cứng, người bình thường rất khó thỉnh động nhưng chỉ cần ta nói vài câu thì hắn nhất định sẽ giúp ngươi trị. Hắc, ngươi cũng đừng xem thường Lạc Khắc đại sư, hắn là ngũ giai trung cấp linh dược Tông Sư nha......
Đối với sự nhiệt tình của Lạc Khố Ân, Kiệt Sâm dở khóc dở cười, chỉ cười trừ.
- Cảm giác vui vẻ khi giúp người thật là tốt, xem thanh niên kia cười vui vẻ, chắc trong lòng rất cảm kích mình......
Lạc Khố Ân thầm nghĩ trong lòng.
- A, còn chưa tự giới thiệu, ta gọi Lạc Khố Ân, ngươi là......
Lạc Khố Ân cười nhìn Kiệt Sâm.
- Cứ gọi Kiệt Tư!
Kiệt Sâm đáp.
Hắn cũng không sợ đối phương nghe xong sẽ có phản ứng gì, một là Hỗn Loạn Chi Lĩnh cách đây quá xa, sự tích của mình ở đó chắc không truyềnđến đây, hai là trên đời người trùng tên trùng họ rất nhiều, dù có người biết cũng không thể liên tưởng hai người là một.
- Kiệt Tư......
Lạc Khố Ân khẽ gật đầu:
- Tên rất hay, Kiệt Tư đại ca, chắc ngươi lớn hơn ta nên cứ gọi một tiếng Kiệt Tư đại ca. Đợi đến Thiên Hồng thành, Kiệt Tư đại ca có thời gian thì ta sẽ dẫn ngươi đi dạo. Ta lớn lên ở Thiên Hồng thành nên biết chỗ đó rất rõ......
Kiệt Sâm cũng mới chỉ mười chín tuổi, không lớn hơn thiếu niên này bao nhiêu nhưng khí tức ổn trọng trên người hắn khiến người nhìn vào cảm giác già dặn.
Nhìn qua thiếu niên đã trở nên thân thiết, Kiệt Sâm phát hiện, nói chuyện với hắn thật sự thú vị.
Ban đầu ở Ngọc Lan thành hắn nghe đám hộ vệ nói dường như Lạc Khố mắc bệnh nan y nên lúc này Kiệt Sâm cũng cẩn thận quan sát.
Chỉ có điều thương thế của Kiệt Sâm chưa khỏi hẳn, hơn nữa cũng không thể đường đột dùng linh thức điều tra đối phương, nhưng chỉ dùng mắt thường hắn cũng thấy khí sắc Lạc Khố Ân không ổn nhưng lại không biết rõ là gì.
- Lần sau tìm một cơ hội để xem sao, nếu như có thể thì chữa trị cho hắn......
Kiệt Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Cùng ngày trong đêm, Kiệt Sâm ăn tùy ý mấy thứ rồi đi ngủ. Bất quá Kiệt Sâm đồng dạng phát hiện, đội ngũ này tương đối hoàn mỹ, khi ăn tối không ai uống rượu, ngay cả người thủ lĩnh được gọi là Liệt thúc cũng không nếm một giọt.
Một đêm trôi qua bình yên vô sự, đội ngũ sau khi ăn xong điểm tâm, thu thập xong lều vải lại chuẩn bị lên đường.
Trải qua một đêm tu luyện, thương thế trong cơ thể Kiệt Sâm cũng tốt lên bảy tám phần, thực lực cũng khôi phục hơn phân nửa.
Trên đường đi, Kiệt Sâm rất ít khi biểu hiện, thỉnh thoảng nói một hai câu phù hợp với lứa tuổi. Liệt thúc cũng bớt chút thời gian nói chuyện với Kiệt Sâm, biểu hiện như không có gì nhưng trong lời nói vẫn có ý dò xét.
Kiệt Sâm chỉ đối phó cho qua, tiếp đó Liệt thúc kế cũng không để ý đến hắn.
Qua hai ngày, đội ngũ đã ra khỏi vùng rừng núi, tiến vào một sơn cốc, chính là Lạc Nhạn cốc nổi danh giữa Ngọc Lan thành cùng Thiên Hồng thành.
Trong đội ngũ, Lạc Khố Ân đi cùng một chỗ với Kiệt Sâm.
Hành động hai người bọn họ cũng luôn nằm trong tầm mắt của Liệt thúc và đám hộ vệ:
- Tiểu tử này cũng thật sự may mắn, chẳng những được thiếu gia cứu mà cả đám huynh đệ chúng ta còn phải bảo vệ hắn.....
- Đúng vậy, trong Lạc Nhạn Cốc có không ít đạo tặc, nếu không có chúng ta, thiếu niên này đi một mình tuyệt đối hữu tử vô sinh.
- Cũng là thiếu gia tâm địa quá tốt! Nếu ta, chẳng muốn quản......
Mấy tên hộ vệ đi trước thì thầm bàn tán.
- Câm miệng đi, chú ý cảnh giới.
Liệt thúc đột nhiên lên tiếng, cả đám vội vàng im bặt.
- Cẩn thận một chút, Lạc Nhạn Cốc có không ít cường đạo, mọi người chú ý bốn phía, có dị động cần kịp thời báo cáo......
- Đội trưởng, có ngươi đây thì cường đạo nào dám đến?
- Đúng vậy, chúng ta là xa đội của Mạc Lý gia tộc, nếu cường đạo nào đến quả thật muốn chết......
Liệt thúc không nói gì, chỉ cảnh giác nhìn qua bốn phía.
- Hàng hóa lần này cực kỳ trọng yếu, quan hệ đến chuyện tranh đoạt danh ngạch tiến vào Linh Trì bí cảnh. Chỉ cần gia tộc đoạt được danh ngạch thì thiếu gia thì có hy vọng tiến vào Huyết Uyên Linh Trì rèn luyện thân thể, bỏ lỡ cơ hội mười năm này thì e thiếu gia không đợi được......
Đúng lúc này, Kiệt Sâm chợt nhíu mày, Liệt thúc cũng cả kinh, khoát tay chặn lại, trong miệng hét to:
- Dừng lại......
Mọi người vội vàng dừng bước, nghi hoặc nhìn qua sơn cốc trống vắng vẻ khó hiểu.
- Ha ha, Viêm Liệt không hổ là Viêm Liệt, quả nhiên hảo nhãn lực......
Đúng lúc này, một tràng cười âm lãnh đột nhiên vang lên trong sơn cốc, đồng thời trên vách núi đá chung quanh lập tức vô số đạo tặc võ trang đầyđủ.