Dược Thần

Chương 583: Phế thể

Khắc Bối Lạc Tư bị đá bay ra xa hơn chục mét, nện lên một cái hố đầy đá vụn do chiến đấu lúc trước, miệng há to, nhưng không thể hét lên thảm thiết được, mấy khối đá nhỏ suýt nữa làm xương sườn của hắn gãy nát, nếu như không phải hắn là thất giai cấp thấp Hoàng Linh Sư, thì một đá trước đó đã làm đầu của hắn nát rồi.

Lúc này đây, hắn không có lựa chọn chạy trốn, bởi vì xương bắp chân phải của hắn bị Kiệt Sâm đá gãy, tuy hắn không rõ thân thể của mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết, cho dù hắn chạy trốn thế nào, đều khó có khả năng nhanh hơn Kiệt Sâm.

Hắn chỉ dùng ánh mắt oán độc nhìn qua Kiệt Sâm, thân là tuyệt thế thiên tài của Khai La đế quốc, thất giai cấp thấp song hệ Hoàng Linh Sư, hắn chưa từng nhục nhã như thế này, thời điểm diễn ra bán kết, bị một lục giai cao cấp Tôn Linh Sư không ngừng bạt tai, nhiều người xem vào trong mắt, hắn hận không thể tìm kẽ đất chiu vào.

- Thiền tài của Khai La đế quốc rất giỏi sao? Còn không phải bị Tây Bắc ta đánh bay như rác rươi à, không có gì đặc biệt cả!

Kiệt Sâm thủy chung mang theo vui vẻ nhàn nhạt, hắn xoa xoa tay của mình, ngưng âm nói:

- Nhưng cũng có một ít đặc biệt, da mặt rất dày, làm tay của ta rất đau, mặt của ngươi đau không?

- Phốc phốc...

Khắc Bối Lạc Tư liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, đây chính là nhục nhã trần trịu, làm cho Khắc Bối Lạc Tư tức giận nổ phổi, biệt khuất tới cực điểm, hắn vô cùng tin tưởng thực lực của mình, hắn trước khi chiến đấu đã có ý định sửa trị Kiệt Sâm, giống như lúc hắn làm với Thiết Mộc Chân vậy, nhưng mà kết quả lại...

Tất cả những gì xảy ra, làm cho hắn không cách nào tiếp nhận được, quả thực là sỉ nhục lớn nhất trong đời, nội tâm của hắn vô cùng hận Kiệt Sâm, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ bầm thây Kiệt Sâm thành vạn đoạn.

- Các hạ quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đã nói là một trăm chiêu, thật sự không ra tay, làm cho tại hạ bội phục đầu rạp xuống đất.

Kiệt Sâm trong miệng sáng sủa lên tiếng, đi về hướng Khắc Bối Lạc Tư.

- Tên Khắc Bối Lạc Tư này, đầu óc bị vô nước rồi sao? Thật sự không hoàn thủ?

- Móa, chuyện này cũng quá thảm a, đã thành bộ dạng như vậy còn giả bộ trâu bò?

Một ít người xem khó hiểu lên tiếng, nhưng với người ở đài khách quý, thì cau mày, bọn họ đã cảm thấy không đúng, nhưng lại không rõ đã xảy ra cái gì.

Thể kỹ mà Kiệt Sâm thi triển, thuộc về bạo lực Linh Sư lưu phái, chưa xuất hiện trên thế giới này, căn bản không ai có thể nhìn ra mánh khóe.

Trên Đấu Linh đài, Kiệt Sâm đi tới gần Khắc Bối Lạc Tư.

Đột nhiên ——

- Rống!

Bỗng nhiên toàn thân của Khắc Bối Lạc Tư nhảy dựng lên, trong miệng hắn gào thét, hai mắt đỏ thẫm, thần sắc điên cuồng, thân thể của hắn nhào về phía trước, hai tay hiện ra móng vuốt sắc bén, giống như thiểm điện cắt về cổ họng của Kiệt Sâm, lập tức bắt và hầu kết của Kiệt Sâm.

Không đợi ngón tay của hắn chạm vào da thịt của Kiệt Sâm...

- Phanh!

Kiệt Sâm đá một cước nhanh như thiểm điện vào bụng của hắn, cước lực mạnh mẽ đá Khắc Bối Lạc Tư bay ngược ra phía sau, kéo lê hơn mười mét, mới dừng lại.

Hắn thống khổ lăn qua lăn lại trên Đấu Linh đài, trong miệng phát ra âm thanh đau nhức vô nghĩa, nhưng không nói ra được nửa câu, trong miệng không ngừng ho ra máu tươi.

Kiệt Sâm chậm rãi đi tới gần Khắc Bối Lạc Tư, Khắc Bối Lạc Tư mang theo hoảng sợ trên mặt, hắn dừng lại lăn qua lăn lại, đem tay đặt lên đũn quần, tựa hồđang đào cái gì đó.

Động tác này, làm cho mấy chục vạn người xem kinh ngạc tới ngây người.

- Cái này... Cái này Khắc Bối Lạc Tư muốn làm gì?

Trong nội tâm của tất cả mọi người nghi hoặc.

- Hí!

Một âm thanh cốt cách vỡ vụn truyền ra, trong tay của Khắc Bối Lạc Tư xuất hiện một mảnh vải trắng, mà vải trắng này vô cùng quỷ dị, mang theo màu đỏ của máu, vải trắng này không ngừng đung đưa trong tay của Khắc Bối Lạc tư, đón gió phấp phới.

Cả Đấu Linh đài, hoàn toàn yên tĩnh, mấy chục vạn người xem, trong nháy mắt đã há hốc mồm.

Tại Tư Đặc Ân đại lục, vung vẩy vải trắng ý nghĩa là cái gì.

Bởi vì Khắc Bối Lạc Tư vươn vào đũng quần, đã xé rách quần lót của mình, muốn đầu hàng, cũng không cần phải làm như vậy a, Khắc Bối Lạc Tư này, muốn đầu hàng nói ra là được rồi...

Cử động bất nhã như thế, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc tới ngây người, nơi này là đại lục tinh anh đại tái của Song Tháp a, mà Khắc Bối Lạc Tư làm ra chuyện mất mặt như thế, đám lĩnh đội và tuyển thủ của Khai La đế quốc nhìn thấy, mặt mũi đỏ bừng, nhìn qua cái quần lót màu trắng đang đong đưa kia, bọn họ xấu hổ và giận dữ tới mức sắc mặt đỏ bừng.

Nhưng mà Kiệt Sâm vẫn không để ý tới, trong ánh mắt hoảng sợ của Khắc Bối Lạc Tư, hắn vẫn đá vào ngực của Khắc Bối Lạc Tư, tiếng cốt cách vỡ vụn liên tiếp truyền ra, trong miệng của Khắc Bối Lạc Tư phun ra mấy ngụm máu tươi, toàn thân co lại, đã lâm vào hôn mê.

- Bá!

Trên đài khách quý, đám lĩnh đội đến từ Khai La đế quốc đã không thể kìm được, quay đầu nhìn về phía trọng tài.

Trên đài cao, một cường giả Song Tháp mặt áo xanh bay lên không trung của Đấu Linh đài, trong miệng tuyên bố:

- Chư vị người xem, trận chiến đầu bán kết vòng thứ hai, Kiệt Sâm tới từ đại lục Tây Bắc thắng, tấn cấp vòng chung kết tiếp theo.

Sau khi âm thanh của hắn vang lên, một đạo nhân ảnh như thiểm điện từ trên đài khách quý bay thẳng lên Đấu Linh đài, nâng Khắc Bối Lạc Tư đang hôn mê dậy.

Sau khi hắn cảm thụ thân thể của Khắc Bối Lạc Tư một lát, đột nhiên gương mặt của lão giả này biến sắc, đôi mắt của hắn, lạnh giống như lưỡi đao, rơi vào mặt của Kiệt Sâm.

Ánh mắt của hắn mang theo tức giận, quát lên:

- Lúc trước Khắc Bối Lạc Tư đã nhận thua, vì sao ngươi lại ra tay với hắn?

Trong ánh mắt của hắn tràn ngập oán độc, trong cảm giác của hắn, trong thân thể của Khắc Bối Lạc Tư chỉ còn sót lại một tia khí tức sinh mệnh, nhưng kinh mạch trong cơ thể, trong chiến đấu nãy giờ, bị Kiệt Sâm đánh nát, nói cách khác, Khắc Bối Lạc Tư mặc dù có chữa tốt, chỉ sợ cũng biến thành phế nhân.

Khắc Bối Lạc Tư, đây chính là ngôi sao sáng của Khai La đế quốc phái đi tham gia đại lục tinh anh đại tái, thất giai cấp thấp song hệ Hoàng Linh Sư, cho dù là ở Khai La đế quốc, cũng là tuyệt thế thiên tài, nhưng mà hôm nay, cũng bị Kiệt Sâm phế đi triệt để.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của hắn phẫn nộ như núi lửa sắp phun trào, mãnh liệt đứng lên, linh lực bành trướng, giống như biển gầm, nhắm ngay Kiệt Sâm mà áp tới.

Vốn, Khắc Lạp Khắc cùng Khắc Bối Lạc Tư đều tiến vào bán kết, với tư cách là lĩnh đội của Khai La đế quốc, nội tâm của hắn rất hưng phấn, tuy Khai La đế quốc với tư cách là một trong bốn đế quốc, thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng xuất hiện tình huống hai tuyển thủ vào bán kết, cũng chưa từng xuất hiện qua bao giờ.

Nhưng mà hôm nay, Khắc Lạp Khắc đã bại, hắn không lời nào để nói, chỉ có thể trách Khắc Lạp Khắc tài nghệ không bằng người, hắn đã đặt toàn bộ hy vọng lên người của Khắc Bối Lạc Tư, dù sao đối thủ của Khắc Bối Lạc Tư đến từ Tây Bắc, mới chỉ là lục giai cao cấp Tôn Linh Sư, nhưng mà hôm nay, Khắc Bối Lạc Tư chẳng những bại, còn biến thành phế nhân, làm cho nội tâm của hắn tức giận.

Nộ khí của hắn, làm cho cả khán đài đang xôn xao, biến thành im lặng.

Đối mặt với tức giận của lão già, trên mặt của Kiệt Sâm vô cùng bình thản, không có chút biến hóa, thản nhiên nói:

- Lúc trước Khắc Bối Lạc Tư đầu hàng sao? Tại sao ta không biết?

- Ngươi...

Râu tóc của lão giả bành trướng, run lên.

- Vèo!

- Vèo!

- Vèo!

Đúng lúc này, ba đạo lưu quang nhanh chóng xuất hiện trước mặt của Kiệt Sâm, chính là Lôi Nặc, Tốn Phượng cùng Tha Lôi ba người.

- Các hạ, trong đại tái, dường như huy động vải trắng lên, chẳng nằm trong quy định a? Chẳng lẽ các hạ muốn lấy lớn hiếp nhỏ?

Tha Lôi lạnh lùng lên tiếng, mặc dù đối phương là lĩnh đội của Khai La đế quốc, nhưng trên mặt của Tha Lôi trên mặt không có chút sợ hãi, trước kia Khắc Bối Lạc Tư ra tay với Thiết Mộc Chân, trong nội tâm của Tha Lôi đã nghẹn một bụng.

Phía dưới, khán giả cũng nhao nhao nghị luận, huy động vải trắng, tuy ý nghĩa của nó trên đại lục là đầu hàng, nhưng đây là đại lục tinh anh đại tái, trong quy tắc của đại tái, chỉ có chính miệng đầu hàng, hoặc là hôn mê, té ra ngoài sân đấu, tử vong hoặc đánh mất sức chiến đấu, mới tính toán trận đấu chấm dứt, nếu không trận đấu tiếp tục, bởi vậy lúc trước Tha Lôi nói cũng đúng.

Hơn nữa, lúc trước Khắc Bối Lạc Tư muốn đầu hàng, hoàn toàn có thể mở miệng lên tiếng, làm sao lựa chọn phương thức này, chẳng phải tự mình tìm việc hay sao.

Nhưng khán giả nào biết rắng, lúc trước Khắc Bối Lạc Tư, đã sớm bị Kiệt Sâm phong bế kinh mạch, không cách nào mở miệng nói chuyện, thì làm sao nói đầu hàng được đây?

Bọn người Tốn Phượng xuất hiện, cũng làm cho đám lĩnh đội của Khai La đế quốc xuất hiện ba động, lập tức, mấy đạo nhân ảnh cũng từ trên đài khách quý xuất hiện trên Đấu Linh đài, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn người Tốn Phượng.

Trong lúc nhất thời, mấy đại cường giả Đế Linh Sư, ánh mắt nhìn nhau bắn ra hoa lửa.

- Tạp Gia!

Thời điểm song phương đang giương cung bạt kiếm, tùy thời sẽ xuất hiện xung đột, hai đạo nhân ảnh đã trên đài khách quý xuất hiện trên lôi đài, chính là hai tên trưởng lão của Song Tháp.

Khắc Lâm Phu lạnh lùng nhìn qua lão giả của Khai La đế quốc, lên tiếng nói:

- Tạp Gia, trong đại tái, cũng không có quy định huy động vải trắng là đầu hàng, cho nên Kiệt Sâm cũng không sai, như thế nào, chẳng lẽ ngươi trái quy định của Song Tháp, còn muốn ra tay với tuyển thủ trên lôi đài hay sao?

Âm thanh của Khắc Lâm Phu lạnh như băng, trong suy nghĩ của hắn, đã sớm xem Kiệt Sâm là thành viên của linh dược sư tháp, tự nhiên không cho bất cứ người nào khi nhục hắn rồi.

- Khắc Lâm Phu trưởng lão...

Tạp Gia mang theo phẫn nộ, nhưng không dám có dị động gì.

Tuy hắn thân là bát giai cao cấp Đế Linh Sư, cho dù ở Khai La đế quốc, cũng là tồn tại vô cùng tôn quý, nhưng trước mặt trưởng lão của linh dược sư tháp, hắn không dám ngỗ nghịch.

- Tạp Gia..

Đế Mỗ của linh sư cũng lạnh lùng lên tiếng:

- Mang theo Khắc Bối Lạc Tư rời khỏi Đấu Linh đài, còn các ngươi nữa...

Ánh mắt của Đế Mỗ nhìn qua bọn người Tốn Phượng.

- Nơi này là đại lục tinh anh đại tái, cũng không phải là địa phương các ngươi tranh đấu.

Âm thanh nghiêm khắc của hắn, một cổ uy áp nhàn nhạt trên người của hắn phóng ra, trong cảm giác của bọn người Tốn Phượng giống như có ngọn núi đang đè nặng, nặng tới mức làm cho người khác không thở nổi.

- Đế Mỗ trưởng lão, chúng ta cũng chỉ sợ tuyển thủ Tây Bắc của ta có gì ngoài ý muốn, bị ép lên đài mà thôi!

Tốn Phượng vội vàng lên tiếng nói.

- Hừ!

Một bên khác của Đấu Linh đài, Tạp Gia lạnh lùng nhìn qua bọn người Tốn Phượng, trong ánh mắt tràn ngập oán độc:

- Chư vị Tây Bắc, ở Linh Đấu thành ta không có biện pháp với chư vị, nhưng mà, chư vị cũng đừng quên, Tây Bắc các ngươi là hàng xóm của Khai La đế quốc đấy!

- Chúng ta đi!

Nói xong tất cả, Tạp Gia nhìn bọn người Tốn Phượng cười lạnh, rồi sau đó ôm Khắc Bối Lạc Tư cùng đám lĩnh đội của Khai La đế quốc rời khỏi Đấu Linh đài, bay về nơi cư trú của Khai La đế quốc, rất hiển nhiên đang muốn gấp rút tiến hành trị liệu cho Khắc Bối Lạc Tư.

Trên Đấu Linh đài, trong ánh mắt của bọn người Tốn Phượng mơ hồ mang theo một tia tức giận, đối mặt bọn người Tạp Gia lại không thể làm gì, đồng thời, trong nội tâm của bọn họ cũng mang theo sầu lo.

Bởi vì Tạp Gia nói đúng vậy, Tây Bắc cùng Khai La đế quốc là láng giềng gần của nhau, tuy Khai La đế quốc đối với Tây Bắc không tiến công trắng trợn, nhưng một ít tiểu ma sát vẫn phải có, đối với Khai La đế quốc mà nói, đây chỉ là quấy rối nhỏ không đáng nói, nhưng đối với Tây Bắc mà nói, đây là chuyện phải thận trọng.

Bọn người Tạp Gia rời đi, lập tức làm cho tràng diện giương cung bạt kiếm hòa hoãn xuống, Đế Mỗ nhàn nhạt nhìn qua mọi người, thân hình lóe lên, sau đó biến mất tại chỗ, Khắc Lâm Phu sau đó cười với Kiệt Sâm, cũng rời khỏi Đấu Linh đài.

- Đa tạ hai vị tương trợ!

Trên Đấu Linh đài, Kiệt Sâm đi tới bên người phụ thân, rồi sau đó nói cảm tạ với Tốn Phượng cùng Tha Lôi hai người.

Dưới tình huống trước đây, cho dù Tốn Phượng thân là lĩnh đội của Tây Bắc, có một phần nghĩa vụ, nhưng trước mặt nguy cơ chân chính, Tốn Phượng cùng Tha Lôi có thể không sợ thân phận của đám người kia, cưỡng ép xuất đầu thay cho mình, làm cho Kiệt Sâm cảm kích bọn họ.

- Ha ha, Kiệt Sâm đại sư, khách khí cái gì, lúc trước đại sư cứu trợ Thiết Mộc Chân, ta đã nói qua, nếu đại sư có thể cứu Thiết Mộc Chân trở về, Tha Lôi ta sẽ nợ đại sư một mạng, chỉ cần đại sư không bảo tại hạ làm chuyện phản bội bộ lạc, chuyện thương thiên hại lí, cho dù núi đao biển lửa, Tha Lôi ta có có chết cũng không chối từ, chẳng lẽ đại sư cho rằng Tha Lôi ta là người nói không giữ lời sao?

Tha Lôi cười ra tiếng, nói:

- Tên Khắc Bối Lạc Tư thiếu chút đã giết Thiết Mộc Chân, lúc này nhìn thấy bộ dáng thê thảm của hắn, ha ha, trong nội tâm của lão gia hỏa ta cực sướng, nếu không phải đại tái không được công nhiên giết người, trong nội tâm của ta vô cùng muốn một chiêu đánh chết Khắc Bối Lạc Tư kia.

Một bên, Kiệt Sâm cười nhạt một tiếng:

- Ta mặc dù không có đem Khắc Bối Lạc Tư đánh chết, nhưng cũng không sai biệt lắm, trừ phi có cửu giai trị liệu hệ Thánh Linh Sư hao phí tinh lực hoặc là bát giai linh dược Đế Sư tiêu hao một lượng lớn thiên tài địa bảo cứu hắn, thì Khắc Bối Lạc Tư kiếp nầy chỉ sợ biến thành phế nhân rồi.

- Cái gì? Đây là thật? Ha ha!

Nghe thế, hai mắt của Tha Lôi mở to lên, mang theo một tia kinh hỉ.

- Đó là tự nhiên!

Kiệt Sâm mang trên mặt nụ cười sáng lạn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất