"Thần hồn đối phương đã bị thương không nhẹ.”
Khi Hồng Dịch nghe thấy tiếng thét thê lương nọ thì cảm giác đầu tiên hiện lên trong đầu hắn chính là Tằng ma ma kia, người đã dùng Thần hồn Mê hoặc thuật, biến hóa ra những ảo tượng. Lúc ác mộng kia đang làm thương tổn tới thần của Thần hồn mình thì bị mình phản lại, dùng Di Đà tượng trấn áp. Khẳng định là mụ bị thương không nhẹ, nếu không sẽ không mất khống chế mà hét lên tiếng thét thê lương, chói tai như vậy.
Thần hồn bị tổn thương là vô cùng nguy hiểm. So với việc thân thể bị thương thì phải nguy hiểm gấp mười lần. Chỉ cần hơi không chú ý là sẽ mê man cả ngày, không biết phương hướng. Nặng hơn nữa thậm chí sẽ bị điên điên khùng khùng, tinh thần thác loạn. Mà nặng hơn nữa chính là hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa, không thuốc nào, thầy nào có thể chữa được và cũng chẳng có phương pháp nào có thể trị liệu.
“Chính khí dương cương như mặt trời nóng bỏng thì yêu ma quỷ quái nào đi chăng nữa cũng không thể tiếp cận mê hoặc được! Nhưng mà Thần Hồn thuật của yêu bà này thật ra cũng rất thâm hậu. Nếu với tâm trí của ta trước kia mà đụng tới mụ ta thì sợ rằng thật sự rất dễ dàng thương tổn tới Thần hồn.”.
Hồng Dịch nhớ tới âm phong mãnh liệt cùng những hư ảnh ngoằn ngoèo dưới mặt đất trong ảo giác vừa rồi. Hình thái của chúng tựa như ma quỷ từ lòng đất chui lên vậy, mà khi nhớ tới đó hắn vẫn còn sởn cả da gà. Nếu người bình thường thì nhất định là đã bị hù dọa đến vỡ mật rồi.
Hắn cũng biết Thần Hồn Mê Hoặc thuật cũng là một loại Quan tưởng pháp, lấy Thần hồn xuất xác rồi xoay quanh địch nhân ở xa để tưởng tượng các biến ảo khiến cho địch nhân sinh ra đủ loại ảo giác như hoảng sợ, đau đớn, hay như bị hỏa thiêu…. Mục đích là làm tổn thương tới Thần hồn của kẻ địch. Đó đều là những ý niệm vô hình giao chiến ở trong đầu. Mặc dù có khác với đánh nhau bằng võ công quyền cước nhưng sự hung hiểm chỉ hơn chứ không có kém. Ví dụ như Sắc quỷ quyến rũ mê hoặc người ta. Biến hóa ra mỹ nữ cùng người trong mộng mà thân thiết ( ấy ấy ý!) thì người nọ sẽ bị suy yếu mà chết đi.
Hồng Dịch nếu như muốn mê hoặc người thì cũng có thể Thần hồn xuất xác rồi thi triển các loại ảo giác trong Quan tưởng pháp của Di Đà Kinh lên trên thân thể người khác sẽ làm cho người đó không thể chịu đựng nổi. Thậm chí có thể phiêu đãng lén tới phòng ngủ của một tiểu thư nào đó. Thừa lúc nàng đang ngủ thì Thần hồn của mình vào trong giấc mộng của nàng tiến hành cùng nàng giao hợp. Mặc dù đó không phải là thật nhưng Thần hồn tương giao cũng làm người ta lạc vào một cảnh giới kì lạ và cũng lại có một tư vị khác hẳn.
Bất quá, những chuyện Thần quỷ mê hoặc người, những chuyện vô liêm sỉ không phải là đạo của bậc chính nhân quân tử cũng không phải là cái đích của người tu tiên cầu đạo nên Hồng Dịch cũng sẽ không làm mấy chuyện đó.
Lúc mà người ta đang ngủ chính là lúc Thần hồn của họ mê mang suy yếu nhất, vì thế thường bị yêu hồn dễ dàng nhập mộng rồi dùng ác mộng trấn áp. Mới vừa rồi, Tằng ma ma cũng là thừa lúc dạ thâm nhân tĩnh, tưởng rằng Hồng Dịch đã ngủ liền thần không biết quỷ không hay tới thi triển ảo thuật. Nhưng mụ không có nghĩ đến rằng Hồng Dịch đã sớm phát hiện ra gian mưu của mụ.
Nhưng mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, Hồng Dịch vẫn thiếu chút nữa đã bị ác mộng trấn áp. Điều này cho thấy rằng tu vi của Tằng ma ma cũng rất thâm hậu.
“ Đây là lần đầu tiên ta trải qua Thần hồn đấu pháp. Coi như là đã có chút kinh nghiệm. Nên nếu lần sau gặp phải chuyện như vậy thì cũng không đến mức chỉ biết phòng thủ mà không phản kích như hôm nay. Nhân lúc này nên tới chỗ Tằng ma ma điều thần xuất xác lúc trước để lập tức phản kích lại. Phải nhổ cỏ tận gốc.”
Trong lòng Hồng Dịch vừa nghĩ đến bốn chữ “Nhổ cỏ tận gốc”, Thần hồn lập tức thoát xác bay ra bên ngoài cửa sổ, hướng tới chỗ ngọn giả sơn nơi Tằng ma ma tĩnh tọa lúc trước.
Thần hồn tới Nhật Du cảnh giới giống như là thân thể tu luyện tới trình độ Võ Sư cao thủ vậy. Chân vừa đạp xuống đã phóng thẳng ra ngoài với tốc độ cực nhanh, một bước bằng cả mười bước. Nhưng phía sau ngọn giả sơn trống trơn không có một bóng người. Và đối phương đã biến mất chẳng thấy đâu cả.
Cùng lúc đó, mấy nha hoàn cũng bừng tỉnh dậy, cầm đèn lồng hướng tới bên này xem xét. Còn Hồng Dịch kiểm tra bốn phía, đi qua các phòng nhưng cũng không thấy dấu vết hay phương hướng của Tằng ma ma đâu cả.
“Chạy nhanh thật! Nếu mụ Tằng ma ma này không dùng Thần hồn yêu thuật mà trực tiếp dùng Võ kĩ tới giết ta thì căn bản ta không có năng lực đánh trả.”.
Vừa kiểm tra, vừa xem xét, Hồng Dịch trong lòng hiểu được rằng võ công của Tằng ma ma rất tinh thâm, so với mình thì phải mạnh hơn rất nhiều. Bất qua Hồng Dịch cũng không có lơi lỏng. Thần hồn từ đầu tường Hầu phủ bay đi khắp bốn phía, toàn tâm toàn ý mà tìm kiếm.
“Có cừu tất báo. Có oán tất trả. Đại nghĩa của người đọc sách: Minh đạo lý. Chính danh phân. Trọng phục cừu(*). Ba cái thiếu một cũng không được. Mà hôm nay ngươi tới giết ta, ta không thể buông tha cho ngươi được.”
Minh đạo lý. Chính danh phân. Trọng phục cừu! Đại nghĩa chính là ở đây.
Linh hồn Hồng Dịch phất phơ bay lên cao đứng trên bức tường quanh phủ phóng mắt nhìn bốn phía. Mặc dù là đêm tối nhưng hắn cũng nhìn thấy tương đối rõ ràng. Nguyên nhân chính là vì hiện tại hắn chỉ là một âm hồn nên vào ban đêm đối với hắn mà nói thì như cá gặp nước, so với ban ngày ngược lại còn thấy rõ hơn nhiều.
Ánh nắng ban ngày là khắc tinh của âm hồn. Khi lúc trời sáng mà xuất xác thì âm hồn nào mà tu vi không thâm hậu, căn bản không thể nhìn thấy bất cứ vật nào. Chỉ cảm thấy trong trời đất là một mảnh trắng xóa mờ mịt mà chói mắt và cũng rất đau đớn. Điều này có được ghi chép trong Đạo kinh.
Toàn lực quan sát tìm kiếm, Hồng Dịch quả nhiên đã phát hiện ra trong một hẻm ở vách tường trước chính phủ của Hầu phủ có một bóng đen sau khi chạy tới đó liền thu lại ở trong góc mà thở dốc.
Đó chính là Tằng ma ma.
Lúc này, Tằng ma ma như là bị thương rất nặng. Hai tay ôm đầu ngồi thu lại ở trong một góc. Mái tóc bạc trắng tán loạn tựa như ma quỷ. Toàn thân run rẩy.
“ Dạ Xoa Vương!” Hồng Dịch thấy tình cảnh mụ như vậy rồi đột nhiên tiến vào cảnh giới Quan tưởng.
Ngay lập tức, ảo giác liền như sống lại. Trước mắt Hồng Dịch là một Cự ma mặt mũi hung dữ, thân cao ba trượng, mái tóc màu đỏ rậm rạp, cầm trong tay một thanh Cương xoa sắc bén đen như mực, tay chân toàn bộ đều phủ một lớp lân phiến. Hắn thật sự nhìn rất kinh khủng, chỉ trông thôi cũng muốn làm người ta vỡ mật rồi.
Tôn Cự ma này vừa xuất hiện lập tức đã hướng tới Hồng Dịch mà công tới. Hắn giơ cương xoa trong tay lên rồi đập mạnh xuống
Hồng Dịch vội vàng tưởng tưởng ra Thần hồn nhập vào hư không, hóa thân thành Di Đà. Kim quang đại phóng khiến tôn Cự ma này nhất thời sợ hãi mà không dám tiến tới.
Đây là ảo giác mà khi Hồng Dịch trước kia lúc tu luyện Quan tưởng pháp đã xuất hiện. Trên kinh văn gọi Tâm ma này là Dạ Xoa Vương.
Trước kia khi quan tưởng, khi mà Dạ Xoa Vương này vừa xuất hiện thì Hồng Dịch sẽ dốc toàn lực mà tưởng tượng ra Di Đà. Kim quang lúc đó cực kỳ mạnh mẽ mà phóng tới, tức thì Tâm ma này biến mất không có tung tích. Nhung hôm nay, Hồng Dịch khi thi triển có giữ lại vài phần lực lượng để làm Dạ Xoa Vương này phải khuất phục dưới ánh kim quang mà không bị tiêu diệt. Bởi vì trên Di Đà Kính có nói: “Dạ Xoa là một trong mười tám Tâm ma, rất thần thông quảng đại, khủng bố phi thường. Nếu có thể hàng phục được Tâm ma đó thì nó có khả năng làm hộ pháp cho ta.”. Hiện tại đúng là Hồng Dịch đã tưởng tượng ra Ma đầu đó sau đó thì hàng phục nó buộc nó phải để cho mình sử dụng.
Tưởng tượng ra ma đầu hại người thì sau khi ma đầu được tưởng tượng xuất hiện, người mà nó muốn hại trước tiên chính là mình. Ví thế cần phải dùng định lực trấn áp hàng phục nó thì mới có thể chỉ huy ma đầu này đi hại Thần hồn người khác được.
Dưới sự áp chế của kim quang, tôn Dạ Xoa Vương này hoàn toàn khuất phục. Thậm chí Hồng Dịch còn cảm giác được hắn đang sợ hãi. Vì thế, tâm niệm hắn vừa động, một ngón tay chậm rãi đặt vào đầu Tằng ma ma.
Tôn Dạ Xoa Vương này lập tức rít gào, mãnh liệt lao tới, nâng cương xoa trong tay lên rồi hạ xuống. Chỉ một xoa đã đem cả người Tằng ma ma chỉnh thành một cái “Xoa”. Đồng thời khi thanh Cương xoa hạ xuống thì Dạ Xoa Ma Vương cũng đột nhiên biến mất tựa như là đã chui vào thân thẻ Tằng ma ma vậy.
Tiếp theo, Hồng Dịch thấy mụ Tằng ma ma này toàn thân run rẩy, thân thể kịch liệt cong lên như là bị một thanh xoa nào đó trấn trụ.
“ Mụ trong ảo giác đã không thể tự kiềm chế nổi rồi.”.
Phanh phanh phanh! Sau khi kịch liệt run rẩy, thân thể Tằng ma ma đã ngừng lại chung chỉ hơi có hơi thở và ánh mắt mụ cũng tán loạn.
Hồng Dịch biết, mụ đã hồn phi phách tán.
“ Trong trời đất này vốn không hề có ma đầu. Đó đều là ảo giác do tâm của người sinh ra. Đáng tiếc là rất ít người có thể nhìn thấu được điều đó.”
Hồng Dịch thấy Tằng ma ma đã hồn phi phách tán, trong lòng lại hiểu thêm một đạo lý nữa.