Tần Lập nhìn Y lão có chút giật mình. Nếu như mình không có bản ghi chép tay của Ô Quận Vương thì muốn đột phá, khẳng định cực kỳ khó khăn, thậm chí là không có hi vọng gì.
Mà lão nhân trước mặt có được thực lực bậc chín trong truyền thuyết, không ngờ có thể nghiên cứu thấu hiểu như vậy. Vậy chẳng phải là...?
Y lão nhìn ra được tâm tư của người thiếu niên trước mặt này, hơi hơi lắc đầu, thở dài:
- Ta có thể nghiên cứu ra chỗ tinh túy của chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, nhưng ta lại không cách nào giải quyết được khiếm khuyết to lớn trong đó! Trong gần thời gian hai mươi năm, ta vẫn đang nghiên cứu điều này. Hiện tại chắc hẳn ngươi cũng có thể nghĩ đến, thật ra bệ hạ đã thỉnh cầu ta làm chuyện này. Ngươi cũng rõ, nếu như có thể giải quyết về phương diện khiếm khuyết này, tuyệt đối có thể gây ra một trận phong ba to lớn! Cường giả của Thanh Long quốc chúng ta chắc chắn sẽ mọc lên như nấm. Những thiếu niên có thiên tư tuyệt hảo trong học viện, nếu cũng có thể tu luyện loại chiến kỹ này, ta có thể khẳng định, không cần bao lâu, chúng ta có thể có được thực lực trực tiếp đối kháng với những thế gia môn phái ở nơi thần bí!
Khi Y lão nói những lời này, trong đôi con ngươi ngay thẳng không dao động, cũng lộ ra vài phần cuồng nhiệt, rồi lập tức ảm đạm xuống:
- Đáng tiếc, đã nhiều năm qua, ta vẫn không thể giải quyết vấn đề này. Hơn nữa, ngươi cũng thấy thái độ của tiểu Ngưng đối với ta, bởi vì nàng cũng không ủng hộ cách làm của ta, cho rằng ta đang hại người, mãi cho đến bây giờ cũng không để ý đến ta. Ôi! Mẫu thân của tiểu Ngưng mất rất sớm, mà mấy năm nay, nàng gần như chỉ có một mình, ta mắc nợ mẹ con nàng rất nhiều...
Tần Lập lặng lẽ gật gật đầu. Là một người con gái, từ nhỏ không có được tình thương của cha, hơn nữa phụ thân tôn kính của nàng, còn mang quyển bí tịch có chút khiếm khuyết đi gạt người khắp nơi...Cho dù là hắn, thì e rằng sẽ không dễ buông tha.
Y lão ngồi trên ghế, giờ phút này, hoàn toàn không nhìn ra đó là siêu cấp cường giả có thực lực Thiên cấp bậc chín, chỉ kém một bước liền có thể bước lên cảnh giới Phá Thiên. Chỉ có thể cảm nhận được vẻ mỏi mệt và bất đắc dĩ của lão.
- Vốn dĩ, ta cảm thấy không còn bất cứ hi vọng gì với công pháp này, phỏng chừng chính là một đại năng nào đó ở thời thượng cổ dùng để hại người. Ta cũng chuẩn bị bế quan hoàn toàn, đi truy tìm giấc mộng của mình. Tuy rằng thọ nguyên của ta rất dài nhưng trên thực tế, thời gian của ta cũng không nhiều. Nếu như không thể đột phá Thiên cấp, trên cơ bản là có thể chờ chết.
Y lão ngẩng đầu, nhìn Tần Lập:
- Nhưng không thể ngờ rằng, chính vào lúc này không ngờ lại có thể cho ta gặp một người thành công tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn. Người thanh niên, ngươi có thể hiệu được ta kích động trong lòng như thế nào không?
Tần Lập gật gật đầu:
- Ta có thể hiểu được. Y lão! Bất quá ta có thể nói rõ ràng cho ông, Duy Ngã Độc Tôn...Tuyệt không phải loại chiến kỹ có thể khuếch trương ra. Tuy rằng ta cũng không rõ lắm vì sao ta tu luyện nó không có vấn đề gì, nhưng ta thật sự có thể khẳng định, loại chiến kỹ này, e rằng ông tìm khắp Thiên Nguyên đại lục, cũng chưa chắc có thể tìm được người thứ hai tu luyện! Nếu không...Nó sẽ không có tên gọi là Duy Ngã Độc Tôn rồi!
Y lão thở dài một tiếng, gật gật đầu, sau đó nói:
- Đúng vậy, ta đã buông bỏ rồi. Người thanh niên, ngươi không cần hoài nghi ta sẽ làm bất cứ hành động gì bất lợi với ngươi. Ngươi yên tâm, trước khi ngươi hoàn toàn trưởng thành, ta còn có thể tận hết sức lực bảo vệ ngươi, tuyệt đối không vạch trần thân phận của ngươi. Ta muốn xem thử chiến kỹ mà ta nghiên cứu trong thời gian hai mươi năm, đến tột cùng có thể đạt được cảnh giới như thế nào! Tin rằng ngươi sẽ không cự tuyệt ý tốt của ta chứ?
Y lão nói xong, trên mặt đầy nếp nhăn của ông, lộ ra một chút ý cười đắc ý:
- Hơn nữa, coi như ta dẫn ngươi đi trên con đường này.
- Lão là kẻ lừa đảo.
Tần Lập bĩu môi nói.
- Ha ha ha! Tiểu tử ngươi, ta thích!
Y lão nói xong, đưa bản chiến kỹ gốc Duy Ngã Độc Tôn cho Tần Lập:
- Cầm đi, trên đây còn có một số chú giải tâm đắc của ta, hi vọng nó có thể trợ giúp cho ngươi!
Trong lòng Tần Lập mơ hồ có chút cảm động, lập tức cười nói:
- Nói đi. Y lão! Lão tốt với ta như vậy, chắc hẳn không chỉ muốn trông thấy chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn có thể đạt tới loại cảnh giới như thế nào, còn có điều gì muốn ta làm giúp lão thì hãy trực tiếp nói ra đi.
Y lão cười khổ lắc đầu:
- Tiểu tử kia! Có cần trực tiếp như vậy không, tốt xấu gì cũng lưu lại cho ta vài phần mặt mũi chứ!
Tần Lập nói với vẻ tức giận:
- Lão lừa nhiều người như vậy, khiến nhiều võ giả tự mình chôn vùi tính mệnh, còn cần mặt mũi sao?
Y lão lắc đầu, thản nhiên nói:
- Đó là bọn họ đồng ý! Tiểu tử! Ta nói với ngươi, qua nhiều năm như vậy, chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn qua tay ta truyền ra ngoài, chỉ có một mình ngươi là không bị hại! Hơn nữa, tiểu tử A Hổ kia cũng không nói cho ngươi sao? Kết quả thế nào, không phải ngươi vẫn tu luyện sao? Hừ, ban đầu, ta đưa chiến kỹ này, cũng đã nhắc nhở bọn họ. Kết quả, bọn họ căn bản phớt lờ. Đúng...là phớt lờ! Ta cũng nói với bọn họ, tu luyện thứ này, tính nguy hiểm rất lớn, nhưng đồng dạng, nếu như thành công, thu hoạch cũng rất lớn!
- Lão như vậy rõ ràng là dụ dỗ?
Y lão cười cười:
- Coi như vậy. Nhưng nhân tính vốn tham lam.
Tần Lập chỉ có thể gật đầu không nói gì, bởi vì căn bản Y lão nói đúng. Những người đó biết đây là chiến kỹ Thần cấp, làm sao không thể đoạt đi tu luyện? Chỉ khi thực sự trải qua niết bàn, thân thể đau đớn, mới có thể chân chính hối hận, đáng tiếc chậm rồi.
Nghĩ vậy, Tần Lập không khỏi có chút tự hào, bởi vì là người duy nhất tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn sau đó niết bàn không chết, xuất hiện ở trong tay mình!
Tuy nhiên chuyện này Tần Lập sẽ không nói, nếu không Y lão không chừng sẽ đưa ra yêu cầu gì nữa.
Lúc này Y lão đứng dậy nói:
- Tiểu tử! Theo ta đi một chút, có lẽ qua mấy ngày nữa ta sẽ bế quan hoàn toàn.
Hai người đi trong rừng cây với không khí trong lành, Y lão nhẹ giọng nói:
- Những cây ở đây năm xưa có rất nhiều cây là do chính tay ta trồng, thoáng một cái là đã qua nhiều năm rồi, chúng nó cũng đã trưởng thành.
Quay đầu đi, nhìn Tần Lập nói:
- Ta thật sự có một thỉnh cầu nhỏ, ta sẽ lập tức bắt đầu bế quan, tiểu Ngưng là con gái duy nhất của ta. Tuy rằng con bé không thích ta nhưng ta biết nàng vẫn quan tâm đến ta. Tính tình của nàng lạnh lùng, không có bằng hữu gì, lại có chút quật cường, cho nên ta sợ con bé sẽ thiệt thòi, phó thác nàng cho người khác, nếu con bé không nguyện ý, ta cũng lo lắng.
- Vì sao lão tin tưởng người như ta chứ?
- Đừng tự kiêu, ta đang nắm trong tay điểm yếu của tiểu tử ngươi!
Y lão cười hắc hắc:
- Thật ra nói lời thật, ta cảm thấy được tiền đồ của ngươi sáng sủa vô hạn, kết một thiện duyên với ngươi, nhất định có lợi rất lớn. Ngươi thử nhìn xem đám người A Hổ, hiện tại cũng tăng lên thật lớn. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, điểm ấy ta sẽ không hỏi. Nhưng ta chỉ muốn cầu xin ngươi, ta lấy thân phận phụ thân cầu ngươi, có cơ hội thì giúp con gái của ta một lần, được không?
Đối mặt với loại thỉnh cầu của Y lão, Tần Lập cũng không có lòng ác độc cự tuyệt. Hơn nữa, giúp Y Ngưng một lần cũng không gì là không thể.
Thấy Tần Lập gật đầu, trên mặt Y lão lộ ra vẻ tươi cười cảm kích.
Tần Lập hỏi:
- Những lời này, làm sao lão không tự mình đi nói với con gái mình? Ta tin rằng khi nói ra thì con gái của lão sẽ tha thứ cho lão.
Y lão lắc đầu:
- Nha đầu đó tính tình rất bướng bỉnh. Ta nói gì con bé cũng không tin đâu, tựa như ngươi cho rằng ta là kẻ lừa đảo, con bé cũng nghĩ như vậy.
Tần Lập sờ sờ cái mũi, cười có chút xấu hổ không lên tiếng.
- Đúng rồi! Ngươi chính là tiểu tử thành Hoàng Sa kia, vậy ngươi chắc hẳn biết chỗ Huyền đảo chứ? Nghe nói vị hôn thê của ngươi bị đưa đến đó.
Y lão đột nhiên hỏi.
- Đúng vậy! Y lão cũng biết Huyền đảo chứ?
Tần Lập hỏi ngược lại.
Y lão khẽ thở dài một tiếng, đứng dưới gốc cây đại thụ, lấy tay nhẹ nhàng vuốt vỏ cây thô ráp, nói:
- Ngày đó đám thanh niên kia thật ra là từ Huyền đảo tới!
- Cái gì?
Tần Lập cả kinh không phải nhỏ, không nghĩ tới Hạ Hầu Phong không ngờ chính là người từ Huyền đảo, thật sự rất khéo. Sau này e rằng mình sẽ gặp lại tên kia tuy rằng cuồng ngạo nhưng cũng coi như một nam nhi.Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cái gọi là nơi thần bí, hơn phân nửa là một số gia tộc và môn phái thời thượng cổ, khống chế một số bí pháp không gian, che dấu gia tộc cùng môn phái. Nếu như không nắm được trọng điểm, chỉ sợ cả đời cũng tìm không ra cửa vào.
- Không nghĩ tới hả! Ha ha. Chính vì vậy, bệ hạ mới không dám đắc tội với bọn họ. Phải biết rằng, lực lượng của Huyền đảo thật sự là quá cường đại!
Y lão tán thưởng nói:
- Trên Thiên Nguyên đại lục, nơi thần bí nhiều không đếm nổi, nhưng Huyền đảo...Vẫn là nơi rất nổi danh, nơi đó dường như rất lớn, tồn tại số lượng lớn gia tộc và môn phái cổ xưa. Hơn nữa, đệ tử của Huyền đảo cũng đi hành tẩu ở thế tục giới nhiều nhất, lưu lại không ít cố sự.
Y lão nói vô tâm, Tần Lập nhiều ít nghe cũng có chút xấu hổ. Bởi vì hắn cũng một trong cố sự mà Huyền đảo lưu lại...
- Vậy làm sao Y lão biết bọn họ tời từ Huyền đảo?
- Ngày đó khi ta tiếp đón họn họ với Trần lão, một người trong đó không cẩn thận nói ra. Tuy rằng không nói thẳng ra Huyền đảo, tuy nhiên bọn họ lại ngẫu nhiên nói ra gần đây có một cô bé kinh thế hãi tục ờ Huyền đảo, nói nàng kia ở Thanh Long quốc. Vừa hay khi ở thành Hoàng Sa, ta ngẫu nhiên cũng biết được một số chuyện ở Thượng Quan gia.
Y lão nói tới đây, nhìn Tần Lập với thâm ý sâu sắc, cười nói:
- Ngươi nói, bọn họ không xuất xứ từ Huyền đảo thì là từ đâu tới chứ?
- Bọn họ nói nàng kia chính là Thi Vũ hay sao?
Nhắc tới tên này, một niềm tưởng niệm, giống như thủy triều dâng lên trong lòng Tần Lập. Hôm nay cao hứng, chỉ sợ cũng là tin tức này. Không ngờ có thể nghe tin tức về Thi Vũ, biết nàng sống tốt, Tần Lập cũng an tâm.
Về phần Hạ hầu Phong xuất xứ từ Huyền đảo, vậy thì lại làm sao chứ?
Khóe miệng Tần Lập hiện lên một chút cười lạnh chế giễu. Đừng nói là Thiên cấp, cho dù gặp cảnh giới Phá Thiên, ta cũng dám đánh với hắn một trận! Cái gì là thiên tài chứ, chuyện lão tử thích làm nhất chính là mãnh mẽ giẫm lên đám thiên tài các ngươi!