Thượng Quan Thi Vũ đang chờ ở trong hang động, ngồi bó gối, cằm đặt lên đầu gối không biết suy nghĩ cái gì. Tần Lập thấy trong lòng hơi đau xót, bởi vì căn cứ vào manh mối đã có phán đoán, kết luận đều chỉ ra một chuyện thật: Nữ tử hôn mê nhiều năm trong Thần Ưng Môn này tám chín phần mười là Lâm Vân Lan mẫu thân của Thi Vũ.
Phải nói như thế nào?
Tần Lập do dự chậm rãi đi vào trong hang động.
Thượng Quan Thi Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời động lòng người trong bóng tối nhìn Tần Lập, nhẹ giọng nói:
- Phu quân! Nhanh như vậy đã trở lại rồi sao, có dò la ra điều gì không?
- Thi Vũ! Ta nghe được một vài thứ. Tuy nhiên ta không biết nói với nàng thế nào.
Tần Lập do dự, vẫn quyết định nói ra.
Kì thật trên đời này chuyện tàn nhẫn nhất không phải là không biết mà là không xác định.
Đôi mắt Thượng Quan Thi Vũ hơi ảm đạm, vẫn chăm chú nhìn Tần Lập:
- Huynh nói đi, muội còn có thể chịu đựng được. Bởi vì...muội còn có huynh.
Trong giọng nói của Thượng Quan Thi Vũ lộ ra vẻ đau thương, hiển nhiên nàng đã nghĩ đến chuyện xấu nhất xảy ra. Tần Lập ngồi xuống bên cạnh, Thượng Quan Thi Vũ đưa đầu khẽ tựa vào vai Tần Lập, nhắm mắt lại. Giọng nói của nàng hết sức êm tai, nghe nàng nói chuyện quả thật chính là một loại hưởng thụ. Tuy rằng giờ phút này giọng nói có chút buồn bã nhưng vẫn dễ nghe như trước.
- Kì thật từ nhỏ đến lớn muội vẫn thường xuyên mơ đến một giấc mơ.
Đầu của Thi Vũ dựa vào vai Tần Lập, đôi mắt nhắm nghiền từ từ chảy ra hai dòng lệ, chậm rãi xuôi xuống dưới.
- Trong mộng muội nhìn thấy phụ thân, nhưng lại chưa từng nhìn thấy mẫu thân. Mỗi một lần, vẻ mặt của phụ thân đều rất sốt ruột dường như muốn nói với muội điều gì. Nhưng mỗi lần muội cũng không biết rốt cục ông muốn nói gì, sau đó liền khóc tỉnh lại...
- Đó chỉ là mơ thôi Thi Vũ.
- Không! Muội biết đó là sự thật! Phụ thân muội hẳn là đã mất, ông muốn nói với muội hẳn là để muội cứu mẫu thân ra. Tần Lập! Huynh nói cho muội biết, có phải như vậy không?
- Có lẽ vậy. Buổi tới hôm nay ta còn nghe được không ít chuyện về cha mẹ của muội. So với trong tưởng tượng thì tốt hơn rất nhiều!
Giọng nói trầm thấp của Tần Lập khẽ nói lại chuyện mà hắn nghe được ở chỗ Nhị trưởng lão kia nói cho Thượng Quan Thi Vũ một lần.
- Nói cách khác, tiếp theo chúng ta chỉ cần ở nơi của Thất trưởng lão gì đó tìm được nữ nhân kia, xác định xem nàng ta có phải là mẫu thân của nàng hay không. Sau đó là có thể đoán ra mọi chuyện, phải không?
Không biết từ khi nào Thượng Quan Thi Vũ ngẩng đầu, trên mặt nước mắt còn chưa khô nhưng trong đôi mắt lại lóe lên hào quang trong trẻo lạnh lùng!
Dưới bóng đêm che chở, hai bóng người di chuyển trong núi rừng.
Thần Ưng Môn có lẽ thật sự ở trong nơi thần bí này, qua nhiêu năm sống an toàn liền ngay cả ban ngày mấy con linh sủng Thiên cấp bị giết cũng không làm cho bọn họ đề phòng cẩn mật vào buổi tối.
Cứ như vậy hai người liên tiếp thăm dò bốn đỉnh núi rốt cục tìm được nơi ở của Thất trưởng lão.
Bởi vì Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ nhận ra hai đệ tử Thần Ưng Môn lúc trước bọn họ từng gặp, hiện tại nghĩ đến đám đệ tử này hẳn là đệ tử của Thất trưởng lão.
Phòng ốc, kiến trúc trên các đỉnh núi của Thần Ưng Môn đều không có quy luật gì, ít nhất mặt ngoài rất khó nhìn ra ai ở nơi nào. Hai người Tần Lập chậm rãi tìm tòi, bởi vì lúc trước từ trên người Đại trưởng lão sâu không lường được kia Tần Lập đã cảm giác được môn phái này mạnh hơn Cực Nhạc Thiên Cung lúc trước rất nhiều. Bên trong nói không chừng còn ẩn nấp cường giả đến mức nào.
Cho dù hắn có Trấn Áp Quyết cũng không dam thật sự cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Bởi vì trên đời này còn có một số bảo vật có thể chống lại khí thế và uy áp, tuy là số lượng không có nhiều nhưng ai biết được lại nằm trong tay ai? Mình có thể tính kế người khác thì cũng phải đề phòng người khác tính kế mình.
Trong một khu nhà giữa sườn núi ở một nơi trung tâm hấp dẫn sự chú ý của Tần Lập và Tần Lập. Bởi vì cả đỉnh núi này chỉ có nơi này đề phòng nghiêm ngặt nhất!
Những nơi thần thức Tần Lập trải qua không ngờ liên tục cảm ứng được mười mấy võ giả cảnh giới Phá Thiên phân tán ở trong khu nhà này. Hơn nữa còn có Thất trưởng lão kia, nếu có người tùy tiện tiến vào lập tức sẽ lọt vào ổ phục kích!
Thân thể tràn ngập mùi thơm của Thượng Quan Thi Vũ gắt gao dán lên người Tần Lập. Tiên Thiên Tử Khí của Tần Lập hoàn toàn bao phủ hai người, hắn lăng không dựng lên hoàn toàn thoát khỏi lực hấp dẫn, không ngờ như một hạt bồ công anh chậm rãi bay lên không trung!
Một mạch bay lên độ cao bảy, tám thước dường như hòa làm một với bóng đêm sau đó mới bắt đầu hướng về phía nóc phòng chậm rãi bay xuống.
Phù!
Tần Lập hạ xuống, dừng trên đỉnh phía sau phòng, thở phào một hơi. Sau lưng chính là đại thụ xanh um tươi tốt, dựa vào thế núi, mà phía trước chính là khu nhà.
Khu nhà dài không đến ba mươi thước rộng không đến hai mươi thước trồng đủ các loại hoa cỏ cây cối không ngờ có mười mấy võ giả cảnh giới Phá Thiên ẩn nấp. Có thể thấy được mức độ coi trọng của Thất trưởng lão đối với nơi này.
May mắn phía sau cũng không có bố trí người nào.
Tần Lập và Thi Vũ nằm trên nóc nhà, tinh thần lực của Tần Lập giống như nước chảy xuôi xuống dưới tìm kiếm. Thần thức khổng lồ trong nháy mắt phát hiện được một hình ảnh nữ nhân trên giường lớn trong một căn phòng.
Tâm thần Tần Lập khẽ chấn động.
Nữ nhân này thật sự quá giống Thượng Quan Thi Vũ!
Năm tháng dường như không để lại bất kì dấu vết trên mặt nàng, nhìn qua giống như là một thiếu phụ hai bảy hai tám vậy. Đúng là rất đẹp! Tuy rằng khuôn mặt không tinh xảo như Thượng Quan Thi Vũ nhưng nếu đi đến bất cứ nơi đâu đều có thể xưng là một tuyệt sắc giai nhân!
Hai thị nữ ở trong một gian phòng khác khẽ trò chuyện mang theo vài phần mệt mỏi.
- Thượng Quan Thi Vũoa!
Một cô gái trẻ tuổi nhìn khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đưa tay lên che miệng ngáp một cái, sau đó nói:
- Tỉ tỉ! Tỉ nói phu nhân nàng còn có thể trụ được bao lâu?
- Ôi! Loại chuyện này ai mà biết được. Nghe nói lần này các sư huynh sư tỉ của Ngũ sư thúc ra thế tục cũng không tìm đủ các loại linh dược này. Chiều nay Thất trưởng lão còn giận dữ, không có linh dược chỉ sợ phu nhân...không duy trì được bao lâu!
Cô gái trẻ tuổi cũng khẽ thở dài một tiếng:
- Ta cuối cùng cảm thấy được phu nhân tuy rằng vẫn ngủ không tỉnh nhưng trong lòng giống như đều hiểu được mọi thứ. Tỉ có nhớ một lần hai chúng ta nói tới bây giờ chưa từng gặp cha mẹ ruột, phu nhân còn rơi lệ hay không?
Cô gái lớn tuổi khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Lần đó Thất trưởng lão thật cao hứng, nói phu nhân sẽ tỉnh. Kết quả lại không ngờ là phí công vui mừng mộ hồi. Thất trưởng lão trẻ tuổi anh tuấn đáng tiếc là rất si tình, hơn nữa còn có chút lừa mình dối người, bắt chúng ta phải gọi nàng là phu nhân. Ta cảm thấy được nếu phu nhân tỉnh lại nhất định sẽ không thích danh hiệu này bởi vì trượng phu nàng lúc trước nghe nói cũng là một nam nhân thật anh tuấn.
Lời nói của hai cô gái này Thượng Quan Thi Vũ nghe hết vào tai, cả người khẽ run rẫy cố gắng khống chế tâm tình của mình không để bộc phát ra.
Bất kì ai thấy mẫu thân hôn mê nhiều năm của mình lại bị một nam nhân xa lạ coi là thê tử, chuẩn xác mà nói là bị một kẻ thù coi là thê tử, biến thành phu nhân của hắn. Như vậy chỉ sợ ai cũng không bình tĩnh để đối mặt.
Tay Tần Lập ôm chặt eo Thượng Quan Thi Vũ, Tiên Thiên Tử Khí cuồn cuộn không ngừng đưa vào sợ Thượng Quan Thi Vũ không khống chế được cảm xúc mà làm ra chuyện gì.
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân rất nhỏ, người bên ngoài hơi cúi đầu hỏi một tiếng:
- Thất trưởng lão đã tới àh!
- Ừ!
Một thanh âm hùng hậu đầy sức hút vang lên.
Thượng Quan Thi Vũ nghe thấy giọng nói này toàn thân phát ra một cỗ sát khí, được Tần Lập phòng bị dùng Tiên Thiên Tử Khí hoàn toàn bao phủ không khiến cho sát khí này tràn ra.
Tần Lập ghé sát vào tai Thượng Quan Thi Vũ, khẽ nói:
- Thi Vũ! Chờ một lát đợi điều tra rõ sự thật. Chẳng sợ là giết máu chảy thành sông ta cũng sẽ ủng hộ muội!
Tâm tình Thượng Quan Thi Vũ chậm rãi bình ổn.
- Thất trưởng lão tới ạh!
Hai cô gài đứng dậy đồng loạt hướng về người đi tới nói.
Tần Lập không dám dùng thần thức xem bộ dạng Thất trưởng lão thế nào bởi vì không biết rõ đối phương, nếu một khi đạt tới cảnh giới Dung Thiên như vậy sẽ trở nên mẫn cảm với tinh thần lực và thần thức rất nhiều. Cho dù là Tiên Thiên Tử Khí hết sức mỏng manh nhưng có thể không mạo hiểm thì không mạo hiểm là hơn.
- Hôm nay phu nhân có khỏe không?
Thất trưởng lão trầm giọng hỏi. Cô gái lớn tuổi hơn một chút khẽ đáp:
- Bẩm Thất trưởng lão, phu nhân vẫn giống như trước.
- Ồ, ta biết rồi! Các ngươi đi nghỉ đi, ta ở đây bồi phu nhân.
Giọng nói này nghe bình thản chính trực không lộ ra cảm xúc gì.
Hai cô gái cúi đầu đáp
"Vâng" một tiếng sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Thất trưởng lão đi vào trong phòng, nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của nữ tử nằm trên giường khẽ thở dài. Sau đó hắn ngồi xuống bên giường, ánh mắt nhìn nữ nhân hiện ra vẻ dịu dàng.
- Phu nhân! Rất xin lổi! Hôm nay cũng không kiếm được gì có tác dụng trở về. Ôi! Kì thật cũng không thể toàn bộ trách bọn họ, cái loại linh dược này rất là hiếm có, dùng một chút là thiếu đi một chút. Xem ra ta lại phải ra ngoài một chuyến, nhưng ta lại lo lắng để nàng một mình ở nhà. Đại sư huynh vẫn có ý đồ xấu với nàng. Nhưng nếu ta không đi, chỉ sợ phu nhân rất khó qua được năm nay...Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Giọng nói Thất trưởng lão tràn ngập đau thương, lại thấp giọng nói:
- Nếu là lúc bắt đầu, ta có ý đồ với mảnh tàn đồ của các ngươi, nhưng sau này thì không phải vậy, ta thích nàng. Tuy rằng ngay cả tên của nàng ta cũng không biết nhưng ta thật sự thích nàng! Cho nên, cho dù tìm khắp chân trời góc biển ta cũng sẽ vì nàng tìm linh dược, càng hi vọng có một ngày nàng có thể tỉnh lại. Ta không cầu xin nàng tha thứ, không cầu nàng có thể thích ta. Ta chỉ hi vọng nàng có thể ở lại nơi này, mỗi ngày có thể gặp nàng cũng đã đủ rồi.
Sau một tiếng thở dài, Thất trưởng lão đứng dậy, lại nói:
- Người của Tùng Phong Môn hôm nay giết mấy linh sủng Thần Ưng. Ha ha! Không biết vì sao ta chẳng những không tức giận ngược lại mơ hồ có chút vui vẻ. Ta cùng Đại sư huynh cho tới bây giờ sẽ không phải là một loại người. Tuy nhiên...Ôi! Ta cũng không phải là người tốt gì, nhưng ít ra ta sẽ không làm chuyện gì thương tổn nàng. Vĩnh viễn cũng không!
Thất trưởng lão nói xong, xoay người bước ra khỏi phòng trầm giọng phân phó:
- Ngày mai ta phải ra ngoài một chuyến. Các ngươi phải nhớ kĩ mặc kệ là ai cũng không cho phép tiến vào nơi này. Nhất là người của Đại trưởng lão! Nếu muốn mạnh mẽ xông vào - Giết không tha!
Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi.