Duy Ngã Độc Tôn

Chương 258: Chiến kỹ Tứ Quý

Trấn Áp Quyết là một loại công pháp gần như nghịch thiên. Tuy nhiên cũng không phải vì vậy mà nói nó là vô địch. Một khuyết điểm lớn nhất của nó là loại công pháp này, từ trước đến giờ chỉ có thể trấn áp võ giả Chí Tôn trở xuống. Về phần sau này theo sự tăng cường thực lực của hai người, có thể chế trụ cường giả có cảnh giới Chí Tôn hay không còn chưa biết được?

Nhưng một lần thi triển, khẳng định chính là, nếu như khi hai người thi triển Trấn Áp Quyết, xuất hiện một cường giả Chí Tôn, e rằng hai người phải thiệt thòi lớn!

Bởi vì thi triển Trấn Áp Quyết, trong nháy mắt, nguyên lực trong thân thể gần như hoàn toàn bị bị rút sạch, dù cho trên tay ngươi đang cầm linh thạch thượng phẩm, thậm chí là linh thạch cực phẩm, cũng có kết quả như nhau!

Bởi vì bản thân công pháp này chính là dùng nguyên lực trong cơ thể để vận hành. Cho nên Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ mới quyết định, sau này nếu không đến thời khắc bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thi triển loại công pháp này.

Trong hoàng thất Tân Tần quốc sẽ có nguy hiểm to lớn sao?

Đối với võ giả thế tục xem ra mà nói, đáp án này hiển nhiên là chắc chắn, nào chỉ là nguy hiểm, phải nói là long đàm hổ huyệt (đầm rồng hang hổ)!

Tuy nhiên người tới từ Thôi gia cũng không có ai tham gia vào chiến trường. Đây cũng là một quy luật tuần hoàn, sau khi võ giả đột phá đến Thiên cấp, không tham gia vào chiến tranh thế tục. Cho dù tại phía sau quân đội, cũng chỉ dùng để áp trận. Dù sao, thứ quy luật này sở dĩ tồn tại là bởi vì có người thích phá bỏ quy luật.

Cho nên, lực lượng trong hoàng thất Tân Tần đế quốc có thể tưởng tượng được. Mặc dù hoàng thất này chỉ là một nhánh của Thôi gia, thậm chí có thể còn không phải là chi thứ, nhưng chung quy Thôi gia là quái vật lớn, cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng.

Trong thế tục, người nào có một đại trang viên mấy trăm mẫu, trong đó có khoảng một trăm nhân khẩu cư trú, đã có thể được coi là đại gia rồi. Nếu như có thể có mấy mươi đại trang viên như vậy, hơn một ngàn nhân khẩu, hơn nữa nô bộc tạp dịch cũng có ngàn nhân khẩu, như vậy trong thế tục, coi như là đại tộc.

Nhưng gia tộc như Thôi giam trải qua tích lũy ngàn vạn năm, đã lớn đến mức người ta căn bản không thể tưởng tượng!

Đơn giản như Thôi gia trên Huyền Đảo chỉ riêng dòng chính Thôi gia ở Thôi thành, trong đó đã có hơn mười vạn nhân khẩu! Đây chính là một góc nhỏ của thế gia khổng lổ, chỉ là dân cư của dòng chính nhất thôi. Nhìn chung toàn bộ đại tộc Thôi gia, nếu tính hết tất cả nhân khẩu, thậm chí cũng không dưới trăm vạn dân!

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nói nội tình của siêu cấp thế lực vô cùng thâm hậu, chỉ dựa vào lực một người, căn bản khó thể lay động. Người quá nhiều, cho dù đứng đó cho người ta giết, ngươi giết tới tay mỏi, cũng giết không hết!

Mà giống như Tần gia thành Phong Sa, cái gọi là gia tộc bậc trung, nếu như toàn bộ gia tộc đều tính vào, chỉ sợ cũng không chỉ mười vạn dân! Giống như một cây đại thụ che trời, sự chắc khỏe của nó, rậm rạp lá, sinh ra vố số nhánh! Mà ở chỗ ngầm mọi người không nhìn thấy, cũng cắm rễ không ít hơn phần lộ bên trên! Đây chính là nội tình của một gia tộc cường đại.

Lại nói Thiên Sát Môn, thật sự bị Tần Lập giết hết sao? Không, vẫn không hết, bọn họ còn có ba trưởng lão Chí Tôn, bọn họ còn có một thiên tài Bàng Văn, đồng dạng ngoại trừ bản thân môn phái ở chỗ đó, bọn họ còn có hàng ngàn hàng vạn môn nhân đệ tử tản ra ờ các nơi!

Cho nên nói, nếu muốn thật sự trảm thảo trừ căn, đối với một đại tộc đại phái mà nói, căn bản là một nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành! Nhưng giống như một hồi giết chóc của Tần Lập ở Thiên Sát Môn, diệt hết tinh nhuệ, có thể nói cơ hồ đã đánh cho môn phái đó thành tàn phế! Cho dù bọn họ muốn đông sơn tái khởi (thua keo này bày keo khác; vùng dậy một lần nữa), không có mười mấy đời, hay thậm chí sự cố gắng của mấy chục thế hệ, căn bản không có khả năng!

Thường cái gọi là diệt tộc, kỳ thật cũng không phải giết sạch toàn bộ người của gia tộc đó, mà là giống như Tần Lập vậy: giết chết toàn bộ những người có thực lực, có hy vọng, có phát triển của môn phái gia tộc đó, những người còn lại không thể khơi dậy nổi bất cứ sóng gió gì. Lâu ngày, sự huy hoàng của một môn phái hay là gia tộc khổng lồ huy hoàng, cũng dần dần tiêu tán.

Điều này giống như gia tộc Lãnh Dao, chỉ trong một đêm, toàn bộ dòng chính của gia tộc bị người giết được không còn một mống. Chẳng lẽ nói, Lãnh gia ngoại trừ Lãnh Dao thì nhất định không còn ai sao? Chưa chắc! Chỉ là những người còn lại, cho dù muốn báo thù, cũng không có năng lực đó.

Cừu hận, ở trong lòng người thời nay, là rất lớn, là không thể phai mờ. Nhưng theo thời gian trôi qua, khi người của thế hệ thứ hai, thứ ba, thậm chí là sau mười tám đời, còn có ai nhớ rõ chuyện này? Thậm chí có thể hậu nhân của Lãnh gia này, ngay cả chuyện tổ tiên mình đã từng huy hoàng cũng không nhớ được. Loại chuyện này, nói đến có chút bi ai, nhưng cũng là thật.

Mà giống như sự đối kháng giữa Tần Lập và Thôi gia, nói dễ nghe một chút là một người đối kháng với một thế lực siêu cấp, còn cho thế lực siêu cấp này mấy bạt tai.

Nhưng nói thật một chút, cũng không phải chỉ là là vãn bối của dòng chính Thôi gia, tranh giành tình nhân với Tần Lập bị thua, mất hết thể diện mà rời khỏi.

Sau đó ở thành Phong Sa, Thôi gia ý đồ muốn nhúng tay vào đan phương của Tần gia, có một số người của chi thứ Thôi gia tự cao tự đại xung đột với Tần gia rồi bị giết. Thôi gia lại bị bẽ mặt, thật mất mặt rồi. Kỳ thật theo toàn bộ gia tộc Thôi gia mà nói, những chuyện này căn bản không tính là rất nghiêm trọng.

Là một gia tộc có nội tình vô cùng thâm hậu, sẽ không có người bởi vì chuyện này xảy ra, liền vì vậy mà coi thường bọn họ. Cho nên bọn họ cũng không cần phải trước tiên gây ra phản ứng dị thường kịch liệt, muốn tiêu diệt toàn tộc Tần gia.

Điểm này, từ trong phản ứng của người Thôi gia ở hội đấu giá là có thể hiểu rõ. Như vậy có thể thấy được, trong mắt Thôi gia, Tần Lập cũng chỉ là một thiếu niên thiên tài thiên tư trác tuyệt, có thực lực rất mạnh mà thôi. Thiên tài như vậy, Thôi gia cũng có!

Đương nhiên, nếu như có cơ hội, giết chết một thiên tài như vậy, Thôi gia sẽ làm không chút do dự. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, không cho phép trên đời này không có người qua Thôi gia. Dù sao một gia tộc khổng lồ như vậy, nếu nói không đắc tội với người nào chính là nói nhảm.

Nhưng bọn hắn tuyệt đối không cho phép có người thật sự uy hiếp đến toàn bộ gia tộc bọn họ!

Nếu như vậy, cho dù liều mạng bọn họ cũng sẽ loại bỏ người này. Hiển nhiên, hiện tại Tần Lập trong mắt Thôi gia chỉ là rất có uy hiếp mà thôi, còn chưa tới mức có thể ảnh hưởng tới sinh tử tồn vong của Thôi gia!

Bởi vậy, thái độ đối với Tần Lập, là có thể giết thì giết, giết không được cũng không có gì đáng lo lắm. Thôi gia có nhiều cường giả Chí Tôn, còn thật sự sợ Tần Lập hay sao? Trên thực tế, những thứ này đều chính bản thân Tần Lập ngộ ra một chút.

Tuy rằng hắn có hai kiếp làm người nhưng đều không phải loại siêu cấp thiên tài với chỉ số thông minh như yêu nghiệt. Huống chi, trải qua kiếp trước, hắn cũng gần như không gặp qua quái vật lớn như Thôi gia, thậm chí ngay cả gia tộc lớn như Tần gia thành Phong Sa, đều rất ít khi có thể tiếp xúc.

Có thể cho tới mức như hôm nay, một phương diệnchính là bằng vào ý chí không chịu thua, về phương diện khác, yếu tố vận khí cũng chiếm một phần rất lớn!

Quả thật, một người muốn thành tựu thì vận khí là thứ ắt không thể thiếu. Nhưng Tần Lập biết rõ, một người không thể cả đời gặp may mắn, cũng không có khả năng trông cậy vào vận khí lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi!

Hơn nữa, nghe Tần Hải Dương nói về truyền thuyết này, trong lòng Tần Lập liền sinh ra một ý niệm trong đầu: Cả đời này, nhất định phải hết sức cố gắng, trả giá mọi thứ, cũng muốn đứng ở trên đỉnh cao nhất của thiên hạ này, cho dù kết cục như thế nào! Nếu không, chẳng phải là sống lại vô ích sao?

Về phần nói Thôi gia, cho dù nó cường đại đến thế nào đi nữa thì cũng không trở thành tường cao ngăn cản mình, nhiều nhất đó chỉ là một khối chướng ngại vật, chỉ vậy mà thôi! Chắn đường mình thì đá văng ra! Chỉ đơn giản như vậy! Sau khi Tần Lập nghĩ thông suốt chuyện này, tâm tình tự nhiên có cảm giác trong sáng rộng mở.

Hơn nữa, sau khi Tần Lập biết nguyên nhân đại khái Thôi gia chiếm lĩnh địa bàn thế tục, như vậy đi gây phiền toái cho hoàng thất Thôi gia, quả thực là chuyện tất nhiên! Các ngươi đã đủ cường đại rồi, cho nên làm sao có thể cho phép các ngươi càng trở nên mạnh hơn?

- Đứng lại! Các ngươi muốn làm gì?

Vệ binh ở cửa hoàng cung lớn tiếng quát:

- Nơi này là hoàng thành, người thường cấm vào, còn không mau chóng rời đi!

Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ căn bản cũng không khó xử những người thường, mũi chân hai người điểm xuống đất, thân thể khẽ chùng, lăng không bay lên, trực tiếp xông qua hướng vào trong hoàng cung!

- Người nào dám xông vào hoàng cung, lưu lại cho ta!

Một tiếng hét to vang lên, trong nội viện hoàng cung nháy mắt lăng không lên mười mấy võ giả Thiên cấp, ra tay không lưu tình chút nào, toàn bộ là sát chiêu. Dù sao, dám xông vào hoàng cung, chính là tội chết! Cho dù là người bình thường, thấy loại xông vào này, đánh chết cũng không có gì to tát!

- Cút!

Tần Lập lạnh lùng quát một tiếng, một luồng sóng khí theo thân thể bắn ra. Mười mấy hộ vệ hoàng cung từ phía chân trời nháy mắt bị luồng khí thế đè khiến cho hơi thở không thuận, đều từ không trung khã xuống.

Tần Lập cũng không giết bọn họ, không phải hắn thương hại, mà là người như vậy, giết hay không cũng không có gì quan hệ. Hắn còn muốn tích tụ sát khí, chuẩn bị cho chiến đấu phía sau!

Vù vù vù vù vù vù!

Một hồi âm thanh mũi tên phá không, đây là binh lính trong hoàng cung muốn dùng cường nỏ trong tay chuẩn bị bắn chết hai người trong thời gian ngắn nhất.

Thượng Quan Thi Vũ hừ lạnh một tiếng, hai tay vung lên, một luồng lực lượng bài sơn đảo hải, cuốn trở về những mũi tên bắn tới thật mạnh mẽ. Phía dưới lập tức có một trận gà bay chó sủa, đồng thời còn có nhiều tiếng kêu thảm thiết cố gắng kìm nén.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Đều lui ra!

Trong không trung giây lát truyền đến một tiếng hét to, quát ngừng những cường nỏ và hộ vệ hoàng cung đang muốn ra tay lần nữa. Sau đó một bóng người từ sâu trong hoàng thành, nhanh như tia chớp xông về phía hai người. Vũ khí trong tay là một thanh trường thương màu đen!

Người này có thể hình cao lớn uy mãnh, trường thương màu đen phát ra một luồng sát khí ngùn ngụt. Người đó lăng không phi hành trên không trung, trường thương trong tay hung hăng đâm về phía Tần Lập.

- Bọn chuột nhắt, đi chết đi!

- Để cho muội!

Thượng Quan Thi Vũ nói với giọng thanh lãnh, sau đó bảo kiếm trong tay vung lên. Trên bầu trời nháy mắt xuất hiện một vệt màu lục, rực rỡ động lòng người, liền giống như mặt đất bị băng tuyết che phủ lại, lộ ra một vệt màu xanh biếc đẹp động lòng người! Cả bầu trời đều tràn ngập một luồng hương vị xuân!

Tuyệt học của Tứ Quy Môn - chiến kỹ Tứ Quý!

Một thương sắc bén kia bị một vệt màu xanh biếc cuốn lấy, lập tức ngưng lại, người đó hừ lạnh một tiếng:

- Cũng có chút bản lĩnh! Tuy nhiên...Cũng phải chết!

Trường thương hung hăng gạt một cái, trên bầu trời xuất hiện vô số tàn ảnh màu đen, mỗi một tàn ảnh đều mang theo sát khí cường đại!

Thượng Quan Thi Vũ không nói gì, bảo kiếm run lên, màu xanh kia chợt biến mất, trở thành một vệt đỏ rừng rực!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất