Duy Ngã Độc Tôn

Chương 316: Truy sát!

Lãnh Dao quật cường nhìn Trầm Long Hưng, lắc đầu nói:

- Không được, ta cần phải tự tay giết súc sinh này! Bởi vì hắn đã giết toàn bộ gia tộc ta, mấy ngàn người! Trầm môn chủ, chẳng lẽ cừu hận của ngài có thể lớn hơn ta hay sao?

Thái độ của Trầm Long Hưng cũng hết sức kiên quyết, sau khi nghe xong lời nói của Lãnh Dao dường như ông ta đang nhớ lại chuyện cũ năm đó, đôi mắt lập tức đỏ bừng. Năm đó, muội muội ruột thịt của ông ta bị tên súc sinh này tra tấn, căn bản là không thể nói ra, đây là chút riêng tư của nữ nhân. Sau khi nghe lời thê tử của Trầm Long Hưng nói ra sau ngày liệm của Trầm Long Mai thì Trầm Long Hưng mới biết Trầm Long Mai đến Thôi gia phải chịu đựng tra tấn đến biến thái của súc sinh này!

- Lãnh Dao cô nương, nếu không thì cô xem thế này, súc sinh này, một đao cuối cùng để cô giết, nhưng ta không thể để hắn chết dễ thế được. Ta muốn hắn phải chịu đựng tất cả những gì mà muội muội ta phải trải qua năm đó! Đến lúc đó, cô sẽ biết, ta có bao nhiêu thù hận với lão!

Lãnh Dao nao nao, giống như nghĩ tới cái gì, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng có thêm một chút huyết sắc, nói:

- Một khi đã như vậy, cứ giao cho Trầm môn chủ cũng được!

Trầm Long Hưng trịnh trọng thi lễ với Tần Lập và Lãnh Dao, sau đó nói:

- Lãnh cô nương, Tần Lập hiền điệt, đại ân không lời nào nói hết! Về sau chắc chắn Trầm mỗ sẽ báo ơn!

Tần Lập nở nụ cười, không nói gì mà nhìn Trầm Long Hưng khéo chân lôi Thôi Bất Quần đi. Sau đó Tần Lập nghiêng người, nói với Lãnh Dao:

- Tỷ triệu tập tất cả con cháu Tần gia, bảo bọn họ không được hành động mù quáng. Tiểu Xà Xà, chúng ta đi giết người thôi!

Xà nữ gật gật đầu, nói:

- Được!

Một nam một nữ giống như mãnh hổ xuống núi, nhào vào trận chiến khiến cho người Thôi gia càng thêm áp lực. Thôi gia gia chủ Thôi Bất Bình phát ra một tiếng rống giận đầy bi thương:

- Chạy!

- Chạy? Chạy đi đâu?

Tiếng nói của vị chưởng môn Băng Thiên Nhai thần bí trong trẻo mà lạnh lùng, lực xuyên thấu rất mạnh:

- Tất cả trưởng lão Chí Tôn của Băng Thiên Nhai nghe lệnh, hai người một tổ, phải chắc chắn giết hết toàn bộ đám người Thôi gia này!

- Các trưởng lão cảnh giới Chí Tôn của Lâm gia nghe lệnh! Người Thôi gia, giết không tha!

- Trưởng lão cảnh giới Chí Tôn của Tàng Kiếm Sơn Trang nghe lệnh, huyết chiến đến cùng, đám người Thôi gia, giết không tha!

- Vương gia...

- Tiêu gia...

- Thiên Cơ Môn...

Các gia gần nhu cùng lúc phát ra mệnh lệnh giống nhau, mặc dù họ không rõ, vì sao lão tổ tông cảnh giới Phá Toái Hư Không của gia tộc lại lệnh cho họ tận sức diệt Thôi gia, nhưng đối với lời nói của lão tổ tông, họ đều dốc toàn lực chấp hành!

Bởi vì, bọn họ là các thế lực siêu cấp, có thể ngang ngạnh như vậy là bởi vì họ có nội tình thâm hậu!

Lúc này, hôn lễ của thiếu chủ e vốn không có khả năng kinh động nhiều siêu cấp cường giả như vậy, nhưng Thôi gia từng bước chèn ép, cuối cùng cũng dẫn đến bất mãn của tất cả các siêu cấp thế lực trên Huyền Đảo. Cho nên, mới có sự rầm rộ ngày hôm nay! Trên bầu trời, cuộc chiến của các võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không vẫn tiếp tục.

Bên phía Thôi gia có ba võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, mà bên kia là Thiên Cơ Môn, Tàng Kiếm Sơn Trang, Lâm gia, Tiêu gia, Vương gia, Băng Thiên Nhai...còn có một bên không ai đoán được, Tiền gia! Tổng cộng có bảy võ giả cảnh giời Phá Toái Hư Không!

Nếu không có Ma Võ Xương và lão già mặt khổ sử dụng chiến kỹ xuất thần nhập hóa, chỉ sợ ba võ giả Phá Toái Hư Không này đã sớm ngã xuống cả rồi!

Tuy nhiên Ma Võ Xương cũng không hay ho gì. Lúc trước muốn xé rách không gian để chạy trốn đã bị Xà nữ đánh lén một chiêu khiến hắn bị thương. Vốn thương thế cũng không có gì, nhưng hiện giờ có nhiều võ giả cùng cảnh giới vây công, thương thế kia không được giảm bớt mà còn dần dần nghiêm trọng hơn!

Gương mặt Ma Võ Xương càng lúc càng trầm trọng. Trước đó hắn thật sự không nghĩ tới trên Huyền Đảo này không ngờ lại có nhiều cường giả Phá Toái Hư Không như vậy. Hiện giờ hắn mới cảm thấy hối hận. Xem ra, chính mình thật sự quá coi thường người ở đây rồi!

Mười người chiến đấu đánh cho thiên hôn địa ám, bầu trời trên đầu vốn trong xanh nắng đẹp nhưng hiện giờ không gian xung quanh trận chiến không ngừng sụp xuống, sắc trời đã ảm đạm vô quang, không ngờ lại trông như bầu trời đêm vậy!

Bên ngoài phạm vi mười thước chiến đấu vẫn nắng như trước, cảnh vật như vậy khiến tất cả người nhìn xem đều như hóa đá, đầu óc đều đình chỉ suy nghĩ!

Thật sự là...thật sự là quá đáng sợ!

Mà lão già nho nhã đi cùng Ma Võ Xương tuy thực lực chưa tới cảnh giới Phá Toái Hư Không nhưng cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Tôn đỉnh phong. Lão cũng không tham dự chiến đấu của võ giả Phá Toái Hư Không mà đánh với các võ giả Chí Tôn, gần như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Chỉ đến khi có ba bốn võ giả Chí Tôn vây quanh mới miễn cưỡng ngăn cản được lão già nho nhã kia.

Thời điểm Xà nữ nhảy vào cuộc, ánh mắt lão già nho nhã đầu tiên là sáng ngời, sau đó đáy mắt hiện lên chút dè chừng. Vừa rồi lão tận mắt nhìn thấy nữ tử áo đen này một chiêu bức đại ca ra!

Thầm nghĩ, lão tam rác rưởi còn nói nữ tử áo đen kia chỉ là võ giả có thực lực không khác biệt lắm, rõ là nói hươu nói vượn! Thực lực nữ tử áo đen này khảng định đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không!

Hiện giờ thấy nàng lại hướng tới đây, lão già nho nhã cuối cùng không kìm nổi, thân hình vội thối lui về phía sau, đồng thời phá nát các đồ vật trên đường đi.

Tất cả mọi vật đều dập nát trước nguyên lực khổng lồ của lão. Bức vách nặng nề của đại sảnh cũng không thể ngăn nổi một chiêu của võ giả Thiên Tôn, ầm ầm đổ sụp.

Lão già nho nhã này nhìn thoáng qua Xà nữ, sau đó quay đầu bỏ chạy. Lão cũng không muốn táng mạng ở chỗ này! Phải nhanh quay về Thôi gia một chút, sau đó mang theo lão Tam quay về sư môn mới là chuyện chính!

Bọn họ cũng đã xuất môn hơn trăm năm, vốn nghĩ muốn hoàn thành việc này thật hoàn mỹ, sau đó mới quay về sư môn báo cáo kết quả, lại không ngờ rằng hao phí mất trăm năm, mà thật không ngờ...còn bị tập kích! Nếu không quay về sư môn thỉnh cầu viện trợ, chỉ sợ tâm huyết trăm năm nay đều mất sạch!

Nghĩ xong, lão già nho nhã quả thực không thể ngăn chặn hận ý đối với Tần Lập, nếu không có gã thanh niên chết tiệt này, Thôi gia trên giới thế tục không có khả năng tiến triển chậm như vậy. Nếu không có gã thanh niên này, nghiệp lớn của Thôi gia ở Huyền Đảo lại có thể nào gặp phải chống cự quyết liệt như thế? Cho nên, người này mới chính là địch nhân lớn nhất của bọn họ!

Đang nghĩ ngợi, lão già đột nhiên cảm giác được không gian bên cạnh mình truyền đến một trận dao động. Lão già nho nhã run rẩy. Lão làm sao có thể không biết, đây rõ ràng là việc mà võ giả Phá Toái Hư Không mới có thể làm được, hiển nhiên là nữ tử áo đen kia đuổi theo.

Vốn là đối tượng nhắm đến, vậy mà lại là võ giả Phá Toái Hư Không, lão già nho nhã có cảm giác muốn hộc máu.

- Lão già kia, chạy đi đâu? Lưu mạng lại đi!

Tiếng nói trong trẻo của Tần Lập vang lên phía sau lưng lão già. Lão già nho nhã cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, thẳng lên gáy.

- Sao lại là ngươi?

Lão già nho nhã hoảng sợ hỏi.

- Ngươi tìm ta sao?

Bên kia lại có giọng mềm mại của một nữ tử, thiếu chút nữa dọa cho lão già sợ chết khiếp, tuy nhiên chân lão không chút dừng lại, tốc độ chạy trốn càng nhanh hơn.

Chỉ tiếc, đối mặt với lão là một siêu cấp linh thú vừa đột phá đến cảnh giới Phá Toái Hư Không, người còn lại thì có được công pháp thần kỳ. Cho nên, nhất định là lão già nho nhã không trốn thoát khỏi bàn tay hai người Tần Lập và Xà nữ.

Trận chiến trên trời càng ngày càng kịch liệt hơn. Xà nữ cũng không quan tâm, với thực lực của nàng muốn tham dự còn kém một chút. Dù sao thì nàng cũng chỉ mới đột phá lên cảnh giới Phá Toái Hư Không, so với những lão già đã đột phá được mấy trăm, mấy ngàn năm thì còn kém không ít.

Nhưng để đối phó với một võ giả cảnh giới Thiên Tôn đỉnh phong thì nàng ta quả thực rất thành thạo! Lại càng không cần nói tới một tên quái thai như Tần Lập.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyen360.com

Ẩm Huyết Kiếm phát ra tiếng reo hưng phấn. Hiển nhiên, khí tức võ giả cảnh giới Thiên Tôn đã đánh động Ẩm Huyết Kiếm!

- Này lão già, đừng chạy! Cho dù lão có chạy đến chân trời góc biển thì chúng ta cũng không bỏ qua cho lão đâu! Không bằng lão chiến với chúng ta một trận, có lẽ lão còn có thể giữ được thể diện mà chết đó!

Tần Lập ở phía sau, không nhanh không chậm nói.

- Hừ, thằng ranh, đừng vội huênh hoang. Hôm nay giết ta thì chẳng bao lâu sau, tất cả các ngươi...đều phải chôn cùng ta!

- Ha ha, vì sao chứ? Nếu ngươi nói bí mật trên người ra, không chừng chúng ta còn có thể hợp tác đó chứ!

Khuôn mặt Tần Lập đầy vẻ tươi cười, giọng điệu thập phần thoải mái:

- Bởi vì lão và ta, dường như không có thâm cừu đại hận mãnh liệt gì thì phải? Hai lần trước căn bản là ta không biết lão. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của lão cũng không giống như là người Thôi gia mà!

Không thể không nói, đề nghị của Tần Lập đúng là khiến cho lão già nho nhã tim đập thình thịch. Lại nói, ban đầu họ tìm tới Thôi gia, cung cấp một ít uu đãi cho Thôi gia, sau đó muốn khống chế gia tộc này làm một số việc. Kết quả là đa số chuyện đều bị phá hủy trong tay Tần Lập. Như vậy, nếu đưa việc này cho Tần Lập đi làm, vậy kết quả có thể sẽ khác đi hay không? Nhưng chuyện này cũng chỉ là nghĩ trong bụng m2a thôi, hiện giờ nói gì cũng đã không còn kịp nữa!

- Tiểu tử, ngươi quên cái ý nghĩ này đi! Mặc kệ hôm nay ngươi có giết được ta hay không, ngươi cũng chết chắc rồi!

Lão già này vừa chạy vừa cười lạnh nói. Trong thời gian nói chuyện, ba người đã chạy được mười dặm đường!

Tiên Thiên Tử Khí của Tần Lập không cảm thấy một khí tức nào khác xung quanh, hắn mới cười lạnh nói:

- Này lão già, hậu duệ của con mắt tím các ngươi thì rất giỏi sao? Còn nữa, Cực Tây thì thế nào? Tưởng rằng sư môn kia của ngươi là sát thủ sao?

Lão già nho nhã đang điên cuồng chạy trốn dừng phắt lại, lão quay người lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tần Lập hỏi:

- Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Sao ngươi có thể biết những chuyện này?

Nghênh đón lão là một đạo cầu vồng màu tím cùng với một kích toàn lực của Xà nữ!

- Xuống địa ngục mà hỏi tổ tông của lão đi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất