Tần Văn Hiên nhẹ giọng gọi một người thị nữ, nhìn thấy sắc mặt vui mừng của thị nữ kia, hỏi với vẻ mặt khó hiểu:
- Bên ngoài có chuyện gì vậy? Thoạt nhìn bộ dáng của người rất cao hứng?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của thị nữ kia có mấy nốt tàn nhang, nhìn qua có thêm mấy phần đáng yêu, nghe thấy lời nói của Tần Văn Hiên, hưng phấn nói:
- Chúc mừng lão gia! Thiếu gia dẫn người ra ngoài, bắt về hung thủ dám cả gan đả thương lão gia, nghe nói, còn làm trọng thương cao thủ Chí Tôn của Vương gia nữa chứ!
- Cái gì? Vương gia...Vương gia nào?
- Hỏa Kiếm Vương gia, một trong những thế lực siêu cấp trên Huyền Đảo nha! Nghe nói gã cao thủ Chí Tôn kia, gọi cái gì là Hỏa Long Vương Thắng, một người rất nổi danh, đi ra nói chuyện thay Phong gia, lại khiến cho tiểu thư Tiểu Tuyết bên cạnh thiếu gia đánh cho trọng thương. Ôi! Hôm nay con mới biết được, tiểu thư Tiểu Tuyết không ngờ lại lợi hại như vậy...
Thị nữ kia nói với vẻ hưng phấn, cũng có chút vui mừng múa máy tay chân.
Tần Văn Hiên không kiềm chế nổi có chút ngây người. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có một thứ gì đó đè trên ngực mình, khiến đôi mắt hắn có chút đỏ lên, khóe mắt có chút ướt át.
Tần Văn Hiên cố sức nhanh chóng nháy mắt vài lần, thị nữ kia vội vàng hỏi:
- Lão gia! Ngài làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không? Có cần con đi gọi thầy thuốc tới hay không?
Tần Văn Hiên cười cười ôn hòa, nói:
- Không cần, ngươi lui xuống đi, một lát tự mình ta sẽ đi ra ngoài.
Xưa nay Tần Văn Hiên đối với hạ nhân rất tốt, cho nên thị nữ này cũng không bối rối trước mặt ông, sau khi nghe thấy liền hoan hô một tiếng liền chạy ra ngoài. Đại bộ phận người của Tần gia đều tập trung ở phòng ngoài, mà ngay cả một số hạ nhân đều không có việc gì cũng đi ngang qua, liền muốn nhìn một chút thiếu gia nhà mình đại triển thần uy như thế nào, bắt sống những người dám cả gan khi nhục người của Tần gia.
Những con cháu Phong gia bị trói lại, trên mặt một đám đều không kiềm nổi lộ ra vẻ xấu hổ và giận dữ. Đã có bao giờ, gia tộc như Tần gia dám chỉ trỏ trước mặt bọn họ chứ?
Nhưng hiện tại chẳng những người ta chỉ trỏ trước mặt bọn họ, thậm chí còn bắt giữ bọn họ về, dây thừng trói chặt bọn họ, nhỏ bé đến đáng thương, mà ngay cả đứa bé mười mấy tuổi đều có thể vùng vẫy đứt, càng đừng nói những con cháu Phong gia có thực lực cũng không tính là yếu, nhưng bọn họ có ai dám vùng vẫy chứ?
Chỉ sợ Tần Lập kia và một đám người Tần gia không có ý tốt, đều ước gì bọn họ vùng vẫy, sau đó lập tức đánh chết tại chỗ.
Cho nên, đây không chỉ là sự nhục nhã to lớn, cũng là một âm mưu!
Đường đường là con cháu Phong gia, làm sao có thể bị như thế này? Bởi vậy, không có một con cháu Phong gia nào dám thử bứt đứt, tuy nhiên loại tư vị bị những người Tần gia này vây xem, thực sự rất khó chịu.
Càng quá phận chính là, tiểu gia tộc dưới hạng ba đáng chết không có gia giáo như Tần gia này, không ngờ không có phép tắc đến nỗi ngay cả đám hạ nhân cũng đến đây vây xem bọn họ, hơn nữa một tốp lại một tốp...rốt cuộc có một con cháu Phong gia không kìm nổi kháng nghị:
- Tần Lập! Nên nhớ ngươi cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trên Huyền Đảo, làm sao có thể làm nhục chúng ta như thế? Cho con cháu Tần gia của ngươi làm nhục chúng ta, cũng thôi đi, thắng làm vua thua làm giặc, cũng không có gì hay để nói, nhưng ngay cả một đám hạ nhân, cũng có thể đến nơi này chỉ trỏ chúng ta, Tần gia ngươi...ngay cả một chút quy củ ấy cũng không có sao?
Sau khi đám con cháu Phong gia này nói xong, vốn Tần Lập đang híp mắt suy tính, hai mắt đã chậm rãi mở ra, dừng trên người con cháu Phong gia này, thấy đối phương cúi đầu, rồi lại có dáng vẻ không cam lòng, Tần Lập cười lạnh trong lòng, nhìn lướt qua đám hạ nhân đang có vẻ khó chịu, tùy tiện chỉ một người thanh niên hai mươi tuổi, nói:
- Người kia...là ngươi, đúng, ngươi đi ra!
Người hạ nhân Tần gia này, từ lúc tổ tông khởi đầu thì luôn phục vụ cho Tần gia, hết đời này qua đời khác đều hết dạ trung thành, hơn nữa Tần Lập đối với người trong gia tộc luôn luôn che chở, cho nên người thanh niên này rất tự nhiên đứng ra.
- Đi đánh vào miệng hắn!
Tần Lập phân phó một cách thản nhiên:
- Muốn đánh như thế nào thì đánh như thế đấy, chỉ cần không đánh chết là được rồi.
- Tần Lập! Ngươi đừng quá đáng quá!
Khuôn mặt con cháu Phong gia kia đỏ lên, không thể tưởng tượng được một lời nói của mình không ngờ lại đưa tới nhục nhã lớn hơn, nhìn ánh mắt đồng tình của đồng bạn, con cháu Phong gia này cũng đang nghĩ, mắt thấy hạ nhân Tần gia này đi từng bước về phía mình, trong lòng không kìm nổi hung hăng, thầm nghĩ:
- Nếu hắn thực sự dám đi tới làm nhục ta thì cho dù liều mạng ta cũng phải giết hắn!
Lời nói của Tần Lập lúc này cũng vang lên một lần nữa:
- Không nên phản kháng, mặt của người Phong gia ngươi, chính là bị thiếu ăn tát! Nếu ngươi dám phản kháng, làm tổn thương mọt người Tần gia ta, ta liền giết một trăm người Phong gia ngươi! Không tin ngươi cứ thử xem!
- Ngươi...
Hai tay con cháu Phong gia siết lại, không kìm nổi trầm tĩnh lại, nhưng đôi mắt lại tập trung vào hạ nhân tuổi trẻ của Tần gia, nói một cách lạnh lùng:
- Ngươi nghĩ cho kỹ, ngươi dám đánh ta sao? Ngàn vạn lần không nên...
- Bốp!
Người hạ nhân Tần gia này, trên mặt không có chút cảm xúc, giơ tay lên tát một cái vừa nặng vừa kêu, cắt ngang lời nói tiếp của con cháu Phong gia này, chặn ngay cổ họng.
Phòng khách to như vậy trong nháy mắt trở nên cực kì yên tĩnh, mà ngay cả rất nhiều con cháu Tần gia đều không kìm nổi bội phục dũng khí của người thanh niên này.
Dù sao, đối mặt với con cháu tinh anh của một đại gia tộc, vừa nhìn thấy loại người có thực lực không kém, còn dám giơ tay lên, vậy yêu cầu dũng khí cũng không phải bình thường!
- Tạp chủng ngươi này!
Con cháu thanh niên Tần gia mắng lớn một tiếng, bàn tay không biết là hưng phấn, khẩn trương hay là kích động có chút hơi hơi run rẩy, nhưng hắn lại một lần nữa giơ bàn tay thô ráp của mình lên, lại mạnh mẽ tát một cái lớn vào con cháu Phong gia này!
Bốp!
Một tiếng này dường như vang ở trong lòng tất cả người Phong gia.
- Đám tạp chủng các ngươi tự cho là cao cao tại thượng, khinh thường Tần gia ta, làm sao không nghĩ tới có ngày hôm nay? Ngươi còn hỏi ta có dám đánh ngươi hay không? Ta đã chứng minh cho ngươi xem rồi đó!
Bốp!
- Thân ca ca của ta ở Phong Thành bị đám súc sinh Phong gia các ngươi đánh cho trọng thương. Hôm trước...hôm trước đã chết, hu hu...ta đánh chết tên súc sinh ngươi, ta đánh chết ngươi!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Từng tiếng từng tiếng vang lên trong lòng mọi người. Con cháu Phong gia này vào giờ khắc này cũng không kìm nổi hạ thấp đầu mà họ từng ngẩng cao, trong lòng toàn bộ đều có đủ loại tư vị hỗn tạp, không biết cảm xúc là gì.
Tần Tỏa muốn cho người tiến đến gần ngăn cản hạ nhân Tần gia quá mức kích động này, Tần Lập dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn dừng lại, truyền âm cho Tần Tỏa:
- Quên đi! Cho hắn đánh đi, đánh chết cũng kệ. Người Tần gia ta cũng nên xuất ra cơn giận chứ!
Tần Lập nói xong, ngồi ở phía trên, con mắt nheo lại, trong lòng lại dâng lên từng luồng sát khí mãnh liệt. Tuy rằng trước đây hắn biết người Tần gia có chết, có thương, nhưng nghe nói cùng với tận mắt chứng kiến chung quy là khác nhau.
Nô bộc hạ nhân của Tần gia thì làm sao? Bọn họ không phải người sao? Bọn họ đáng chết sao? Bọn họ vốn không có hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục sao?
Không! Cho dù la con chó của Tần gia cũng cao quý hơn cái gọi là con cháu dòng chính của đại tộc đại phái!
Cho nên, thiếu nợ Tần gia ta, các ngươi hãy ngẫm lại, phải làm sao mới có thể bình ổn luồng ác khí ở trong lòng ta!
- Chủ nhân! Hiện tại sát khí của ngươi thật hung mãnh nha!
Giọng nói của Xà Xà bên cạnh vang lên trong lòng Tần Lập. Tần Lập ngẩng đầu lên, thấy trên mặt cô gái hiếu chiến này hiện lên biểu tình hưng phấn, lại nhìn những người khác chung quanh mình, đều bị sát khí của mình trong lúc vô ý phát tán ra dọa sợ, mà ngay cả hạ nhân Tần gia đang kích động kia vào giờ phút này cũng ngừng tay.
Lại nhìn con cháu Phong gia kia, khuôn mặt bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, nằm trên mặt đất rên rỉ không thôi, không thể không nói, người này cũng thật sự có thể nhẫn nhịn, bị câu nói của Tần Lập khiến máu chảy đầm đìa, không dám phản kháng, thậm chí cũng không dám vận công chống cự. Tuy nhiên lại nói tiếp, thương thế của hắn cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là một chút vết thương ngoài da mà thôi. Dù sao thực lực của hạ nhân Tần gia cũng chỉ là Huyền cấp! Đối mặt với võ giả có thân thể cực kỳ mạnh mẽ, cũng chỉ có thể khiến người ta tạo thành một chút vết thương ngoài da.
Tuy nhiên, vết thương tinh thần của con cháu Phong gia này, e rằng cả cuộc đời này cũng khó có thể khép lại.
- Tốt lắm! Cơn tức cũng ra hết rồi, mọi người giải tán đi.
Tần Lập phất tay, một đám người xem náo nhiệt lập tức lui đi, sau đó lại cho người xem xét những con cháu Phong gia này. Cuối cùng triệu tập một đám cao tầng của Tần gia, thương nghị trong phòng nghị sự để tính toán xem bước tiếp theo nên làm gì.
Tần Lập không ngồi ở vị trí chủ vị, mặc dù địa vị của hắn ở Tần gia rất siêu nhiên, nhưng Tần Lập vẫn không muốn cho người ta có cảm giác lấn chủ. Nếu không muốn trở thành gia chủ của Tần gia như vậy thì cần gì phải khiến cho người ta không vui?
Tần Tỏa đưa đẩy một hồi, phát hiện Tần Lập thật sự không muốn ngồi ở vị trí kia, liền có chút không yên xen lẫn mấy phần vui mừng ngồi xuống.
Hiện tại toàn bộ đám người Tần gia đối với Tần Lập cũng có loại cảm giác ỷ lại rất mạnh, dường như chỉ cần Tần Lập ở đây, tất cả nguy cơ, mọi chuyện đều có thể được giải quyết thích đáng. Chỉ cần Tần Lập ở đây, bọn họ sẽ không có cảm giác hoảng hốt, e rằng...đối mặt với loại quái vật lớn như Hỏa Kiếm Vương gia, bọn họ cũng không hề sợ hãi!
Cho dù là gia tộc mạnh mẽ như Thôi gia, lúc đó chẳng phải ngã dưới tay thiếu gia sao?
- Huynh đệ tốt của ta, bước tiếp theo của chúng ta nên làm như thế nào vậy?
Tần Tỏa nghiêm mặt, nhìn Tần Lập cười hì hì hỏi. (Typer: nghiêm mặt mà còn cười, ta bó tay toàn tập...)
Nhưng mà, những cao tầng của Tần gia ở trong phòng nghị sự, đối với chuyện này cũng như không thấy, không ai đứng ra nói Tần Tỏa không có uy nghiêm của gia chủ. Trên thực tế, cho dù đổi thành bọn họ, khi đối mặt với Tần Lập cũng phải cung kính kêu một tiếng Lập thiếu gia, không dám lên mặt chút nào!
Đây cũng không phải khi Tần Lập vừa mới tiến vào Tần gia, còn có người dám có chút nghi ngờ hay thậm chí bất kính với hắn, còn cần phải nhờ đám người lão tổ tông Tần gia Tần Lĩnh Sơn và Tần Hải Dương lấy cường quyền đàn áp.
Nguồn: http://truyen360.comHiện tại những người này, sự kính sợ với Tần Lập hoàn toàn phát ra từ nội tâm. Có thể nói, không có Tần Lập, thì cũng không có Tần gia như hiện tại. Mặc dù nguy cơ tứ phía nhưng đồng dạng, cũng tồn tại thiên đại kỳ ngộ vạn năm khó gặp, chỉ cần vận dụng đúng lúc, ai dám nói Tần gia không phải siêu cấp thế lực kế tiếp trên Huyền Đảo chứ?
Tần Lập cười cười, nói:
- Huynh là gia chủ, xử lý vấn đề này, huynh còn có nhiều biện pháp hơn so với ta nữa!
- Nhìn thấy đệ, ta sẽ không có chủ ý...